Hạ Dương lắc đầu tỏ vẻ không sao: “Chuyện này là tôi có lỗi với mọi người.
Có một cách để mọi chuyện kết thúc dễ dàng.”
“Cách gì?”
“Mấy ngày sắp tới có thể tôi sẽ thay đổi thành con người khác.
Bây giờ tôi sẽ nói cho các cậu nên làm gì, vì vậy nên tới lúc đó hãy viện trợ cho tôi.”
Tuy vẫn còn nhiều nghi hoặc, nhưng cuối cùng Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên vẫn tiếp tục lựa chọn tin tưởng Hạ Dương.
Bởi giữa bọn họ đã từng trải qua nhiều chuyện, từng đồng cam cộng khổ với nhau vượt qua bao khó khăn.
Bạch Ân rất lo cho Hạ Dương, vì vậy hắn đã thiết kế ra một kế hoạch hoàn hảo.
Chỉ hy vọng mọi chuyện đều sẽ bình yên.
******
Đúng như cả nhóm đoán, bình yên chưa được bao lâu thì bão tố đã ập tới.
Khởi đầu của cơn bão là việc bỗng một ngày cả đám bước vào lớp thì thấy Tiêu Kha xuất hiện.
Cậu ta chễm chệ ngồi hàng ghế phía trên Hạ Dương, còn nhìn cậu cười rất tươi.
“Chào cậu Hạ Dương, lâu rồi chúng ta không gặp nhau.”
Tuy là cười nhưng Hạ Dương có thể nhìn ra được sâu trong ánh mắt của Tiêu Kha là khiêu khích cùng chán ghét, thậm chí còn có cả một chút khinh thường.
Hạ Dương cười đáp lại, trong lòng cậu thầm nghĩ mới gặp ngày hôm qua thôi mà lại nói là rất lâu không gặp.
Kỳ lạ là sự xuất hiện của Tiêu Kha khiến mọi người không cảm thấy có bất kỳ điều gì khác thường cả.
Ngay cả khi cậu ta nghỉ học mấy tháng rồi đột ngột xuất hiện trở lại, ngay cả khi mọi người đã từng quên cậu ta, nhưng vừa gặp mặt thì liền có thể nói chuyện như đã thân quen từ lâu.
“Hạ Dương, lại đây…” Tiêu Kha đột ngột đứng dậy nắm lấy tay Hạ Dương rồi ôm lấy cậu, khi cả hai thân thể dán sát nhau, Tiêu Kha thì thầm vào tai Hạ Dương một câu: “Trở về đi.”
Bây giờ không thể gọi Tiêu Kha bằng “cậu” nữa mà phải gọi bằng “nó”, vì nó không phải con người.
Hạ Dương đã cảm nhận được rằng ý thức chủ này có mục đích không tốt.
Chính vì thế nên nó mới muốn hút hết năng lượng của thế giới này, có điều cậu chỉ biết vậy thôi chứ chưa rõ lắm.
Khi nó thổi vào tai cậu một làn hơi, Hạ Dương bỗng cảm thấy giật mình, cả người tê rần như bị điện giật.
Đầu óc lâng lâng như đang trên mây, cảm giác này rất giống khi cậu bị Tần Doanh thôi miên lúc đó.
Cảm nhận được nguy hiểm, Hạ Dương vội đẩy nó ra xa.
Cùng lúc đó Bạch Ân cũng bước đến kéo cậu ôm vào lòng bảo hộ.
Tiêu Kha giơ hai tay lên trời, vẻ mặt trông vô cùng vô tội: “Nào nào, tôi có làm gì đâu, sao các người lại đề phòng tôi như thế?”
Hạ Dương nghiến răng: “Tiêu Kha nguyên bản đâu, ngươi đã làm gì cậu ấy?”
“Có gì đâu mà phải hỏi?” Nó nhún vai: “Thằng nhóc vô dụng đã chết từ hồi tháng chín nằm ngoài.”
Nói đến đây, nó ghé sát miệng vào tai cậu: “Ngươi vừa mới xuyên qua thì Tiêu Kha nguyên bản đã chết rồi.
Hạ Dương à, đây là lỗi của ngươi đó.
Còn không mau tận hưởng cảm giác tội lỗi này đi, hahaha.”
Có lẽ vì có quyền lực điều khiển thế giới này nên Tiêu Kha khiến cho mọi người không còn thích Hạ Dương nữa.
Vốn dĩ lúc trước Hạ Dương là mặt trời nhỏ được hoan nghênh, dù đi đâu làm gì thì cũng có người yêu thích.
Vậy mà bây giờ hầu như khi cậu bắt chuyện đều bị bơ.
Thậm chí có người trong lớp còn lườm cậu với ánh mắt đầy đáng sợ.
Cậu không quan tâm lắm, chủ yếu có những người bạn thân bên cạnh là được.
Nhưng từ sau khi bị Tiêu Kha thổi hơi vào lỗ tai, đụng chạm vào người… thì Hạ Dương cảm thấy đầu óc mình bỗng trở nên mụ mị hơn hẳn.
Cụ thể là cậu cứ quên tới quên lui, học hành không vào, biếng ăn, người gầy hẳn xuống một vòng.
Đôi lúc cậu còn quên luôn tên của Hứa Tình Miên, Mạc Tồn Văn…
Đỉnh điểm gần đây nhất là cậu quên luôn mối quan hệ của mình và những người bạn.
Khi Hứa Tình Miên đến gần hỏi thăm, Hạ Dương còn hỏi “cậu là ai?” khiến cô vô cùng shock.
Cô nhìn Bạch Ân và Mạc Tồn Văn một cái, quả nhiên những gì Hạ Dương nói là đúng, bọn họ tin rồi.
Hiện tại Hạ Dương đã bắt đầu biến đổi, cậu ngày càng cọc tính hơn, thích đánh đấm và cô lập người khác.
Dường như Hạ Dương đã trở thành Hạ Dương của trước kia.
Bạch Ân thấy vậy thì vô cùng đau lòng, mặc dù biết là có sắp xếp hết rồi nhưng vẫn khó chịu.
Mấy ngày nay Hạ Dương bắt đầu đi học một mình, tuy hai người ở chung ký túc xá nhưng cậu còn không thèm nói chuyện với hắn dù chỉ một câu.
Điều này làm Bạch Ân vô cùng đau lòng.
Một ngày, Hạ Dương đập cửa phòng hắn, Bạch Ân ra mở cửa thì thấy cậu đang xông vào với vẻ mặt đầy tức giận.
Cậu chỉ tay vào mặt Bạch Ân: “Sao tao lại ở đây? Đây là đâu? Thằng ngu Tề Bạch Ân này mày có thả tao ra không, tao đánh mắt bầm mắt ngay bây giờ đó tin không?”.