Hạ Dương chạy vội đến bệnh viện, cậu đi lên phòng bệnh nơi cha mẹ đang nằm.

Cố Thi đã tỉnh, nhưng Hạ Trạch Sơn vẫn còn đang hôn mê sâu.
“Mẹ, cha sao rồi?” Hạ Dương ôm lấy mẹ mình.
Cố Thi vốn là một người phụ nữ mạnh mẽ, nhưng đến giờ phút này cũng không trụ được nữa.

Bởi có quá nhiều biến cố đột ngột ập đến khiến gia đình bà điêu đứng, bà cảm thấy rất sợ hãi.
“Cha con, ông ấy vẫn còn nằm trong đó.

Mẹ cũng không biết khi nào ông ấy mới trở nên ổn định được nữa.”
Hạ Dương cố gắng trấn an bà: “Mẹ đừng lo, mẹ cũng phải giữ sức khỏe cho tốt thì mới có sức chăm lo cho nhà mình được.

Ba anh của con đều rất giỏi, họ sẽ vượt qua được thôi, còn có cha cũng là một người vô cùng mạnh mẽ, ông ấy sẽ không sao đâu.”
Dưới sự trấn an của Hạ Dương, Cố Thi cũng dần dần bình tĩnh lại, bà nói kĩ hơn về biến cố gia đình cho Hạ Dương nghe.
“Mẹ nghi là có người hãm hại, chứ không tại sao gia đình tại lại đột ngột gặp nhiều tai ương như vậy?”
Thật ra Hạ Dương đã sớm có suy đoán cho riêng mình.

Cậu biết gia đình mình và những người xung quanh cậu đang bị nhắm đến, nhưng vẫn chưa biết hung thủ là ai.
Hạ Dương cảm giác mình mới chính là mục tiêu thật sự của hung thủ.

Dù sao cậu cũng là một linh hồn ngoại lai, rất dễ xảy ra phản ứng bài xích.
Hôm ấy Hạ Dương ở lại bệnh viện chăm sóc mẹ mình cả ngày.

Bạch gia và Bạc gia cũng cử người đến thăm.

Bạc Cảnh Thâm nói rằng sẽ cố gắng hết mình để giúp cho Hạ Thành Chí thắng kiện, vì trong chuyện này hắn không sai, nhưng bị đối phương nắm được điểm yếu nên thành ra tỉ lệ thua kiện sẽ cao.
Bạch gia vì có mối quan hệ giao hảo với Hạ gia rất tốt, con trai của hai nhà lại là người yêu, vậy nên Bạch Thiên Hải cũng đã nói sẽ giúp sức cho Hạ gia hết mình.
Nhờ vậy nên Hạ Dương mới yên tâm được một phần.

Tối đó mẹ Hạ ngủ sớm, thư ký Diệp Thanh Đan vào chăm bà.

Hạ Dương mua trái cây đem qua thăm Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn.
Hạ Dương nói: “Chị cực khổ rồi, vừa phải giúp anh của em làm việc, vừa phải chạy qua đây chăm mẹ em.

Nếu không phải em có việc bận thì cũng sẽ không phiền chị đâu.”
Diệp Thanh Đan nghe vậy cười cười: “Có gì đâu mà phiền, đây là việc chị nên làm thôi.

Hơn nữa chị cũng quý bác gái, chăm sóc bác một xíu thì có sao.

Em có việc bận thì cứ đi trước đi, để bác cho chị lo.”
“Vâng, vậy phiền chị rồi.” Nói xong Hạ Dương rời đi.
Cậu đến từng nhà thăm hỏi, tâm trạng của Hứa Tình Miên và Mạc Tồn văn rất tệ.

Hai người họ đã nghỉ học ba hôm, một phần vì không có tâm trạng để học, một phần là vì di chuyển khó khăn.

Hứa Tình Miên lại còn không thể viết bài được vì hai tay cô đều tê cứng.
Hạ Dương chở Hứa Tình Miên đi sang thăm Mạc Tồn Văn cùng mình, cô nàng cũng lo lắng cho cậu chàng lắm rồi, nên dù bản thân mình lo chưa xong cô vẫn đi sang thăm Mạc Tồn Văn.
Cả hai vừa đến nơi đã thấy Bạch Ân chờ sẵn.
Hứa Tình Miên ngạc nhiên: “Ơ, cậu ấy cũng đến thăm Tiểu Văn à?”.

Truyện Võng Du
Hạ Dương gật đầu: “Đúng vậy, nhưng mục đích chính thì là chuyện khác.

Chúng ta vào trong rồi nói.”
Cả ba cùng vào trong, hỏi thăm Mạc Tồn Văn một xíu rồi bắt đầu vào chủ đề chính.
Hạ Dương nói ra suy đoán của mình: “Các cậu, có lẽ tôi biết ai là chủ mưu của những việc này.

Và tôi cũng biết, mục tiêu thật sự của bọn chúng chính là tôi.”
Bạch Ân vẫn ngồi im, còn Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên thì ngạc nhiên: “Cậu nói vậy là sao?”
Hạ Dương trầm mặc, cuối cùng, cậu cúi đầu xin lỗi hai người bọn họ: “Xin lỗi, tất cả là do tôi liên lụy hai cậu.

Thực ra các cậu không phải bị làm sao cả, nhưng vì chơi thân với tôi nên bị hung thủ làm hại.

Mục đích của ‘nó’ là muốn triệt mọi thế lực có khả năng tiếp sức cho tôi.”
“Vậy tức là vì cậu nên chúng tôi mới bị như vậy?” Mạc Tồn Văn tức giận chất vất Hạ Dương: “Cậu có biết đối với tôi võ thuật quan trọng như thế nào không? Bây giờ cậu nhìn chân tôi đi, chẳng khác gì phế vật! Đến di chuyển còn khó khăn thì nói gì đến chuyện đánh đấm!”

Thấy Mạc Tồn Văn sắp xông lên đánh Hạ Dương, Hứa Tình Miên vội ngăn anh lại.
“Tiểu Văn, bình tĩnh.

Có gì từ từ nói, Hạ Dương cũng có muốn cậu bị hại đâu.”
Bạch Ân im lặng nãy giờ lúc này lại lên tiếng, hắn chặn Mạc Tồn Văn lại: “Đừng manh động, nghe cậu ấy nói hết.

Chắc chắn cậu ấy có cách giải quyết khiến mọi chuyện trở lại như cũ.”
Lúc này Mạc Tồn Văn mới dịu xuống, anh cúi gầm mặt: “”Xin lỗi cậu, là tôi quá nóng vội, không nên làm vậy với cậu.”
Hạ Dương mỉm cười: “Không sao, bị rơi vào tình cảnh như cậu thì làm vậy cũng dễ hiểu.

Giờ thì để tôi nói cho mọi người biết thân phận thật của ‘nó’.

Thật ra dạo này tôi hay nằm mơ, một giấc mơ giống nhau lặp đi lặp lại suốt một tháng nay, không một chi tiết nào thay đổi.

Đó là giấc mơ tiên tri.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play