Bạch Thiên Hải cũng không ngờ rằng cậu cả nhà họ Hạ lại có quan hệ như thế với Bạc gia.
Bạc gia là gia tộc như thế nào? Danh tiếng lẫy lừng, quyền lực đầy tay, không ai không nể.
Hạ gia có mặt ở đủ các lĩnh vực nhưng mạnh nhất là về kinh tế, Bạch gia nắm trong tay nền kinh tế và quân sự nhưng mạnh nhất là quân sự, còn Bạc gia chỉ có một truyền thống duy nhất… chính trị.
Năm đời Bạc gia đều có chức cao trong bộ máy Nhà nước.
Cha của Bạc Cảnh Ngôn - Bạc Cảnh Thâm chính là Chủ tịch nước S, ông ấy chính là người đứng đầu Nhà nước.
Còn Bạc Cảnh Ngôn cũng không kém cha mình, tuy anh không đi theo con đường chính trị như cha và các anh mình, nhưng cậu là bậc kỳ tài được FBI mời về làm việc.
Năm 22 tuổi đã tốt nghiệp tiến sĩ, hiện tại 27 tuổi trở về nước đem kiến thức giúp ích cho việc xây dựng nước nhà.
Bạch Thiên Hải nhìn tình cảnh trước mắt, ông cảm thấy hiện tại không ai có thể phá vỡ thế lực của Hạ gia nữa.
Cả ba người đứng đầu về kinh tế - quân sự - chính trị đều đang ở phe bọn họ.
Bạc Cảnh Ngôn tuy có vẻ ngoài khá thanh cao, nhưng thật ra anh rất biết lễ độ.
Lễ phép gật đầu chào từng người đang có mặt ở đây.
Mọi người tiến vào phòng khách đón chờ giây phút giao thừa.
Vừa vào đến nên, Bạc Cảnh Ngôn đã đưa ra một phần quà, anh nói: “Đây là món quà nhỏ mà cha cháu gửi mọi người.
Chú Hạ, ngài Bạch hãy nhận đi ạ.”
Là một Chủ tịch nước, đương nhiên Bạc Cảnh Thâm biết cuộc gặp gỡ hôm nay không chỉ đơn thuần là ăn uống giữa hai bên gia đình mà còn là cơ hội tốt để móc nối mối quan hệ.
Vì thế ông đã cất công chuẩn bị quà phù hợp cho từng người.
Nhưng Bạc Cảnh Thâm đã nghĩ nhiều rồi, đây thực sự chỉ là một bữa ăn cho gia đình thôi.
Lúc đầu Bạc Cảnh Ngôn cũng nghĩ giống cha mình, nhưng sau khi đón nhận sự tiếp đãi nồng nhiệt của Hạ gia, anh đã nghĩ lại.
Mình vẫn nên thả lỏng thì hơn.
Dù sao đây cũng là lần đầu về ra mắt gia đình người yêu.
Cảm nhận được Bạc Cảnh Ngôn căng thẳng, Hạ Thành Chí nhẹ nhàng nắm lấy tay anh an ủi: “Không sao đâu, em cứ thoải mái đi.”
“Dạ.”
Lúc này chỉ còn năm phút nữa là đến giao thừa, thời gian đếm ngược ngày càng ít.
Vì có mẹ Hạ gợi chuyện nên mọi người không hề có một chút gượng gạo.
Nhất là đối với cặp đôi Hạ Thành Chí - Bạc Cảnh Ngôn, ai ai trong nhà họ Hạ cũng biết rằng Hạ Thành Chí yêu đơn phương Bạc Cảnh Ngôn từ lâu mà chưa thành được, nay hai người như vậy khiến ai cũng vui lây.
Hạ Dương nghĩ, nguyên tác không nói đến chuyện anh cả và Bạc Cảnh Ngôn yêu nhau, không phải vì không có, mà là do tác giả không thích viết.
Vì dù sao đây cũng có phải couple chính đâu, đây là một quyển NP H văn đó.
Nhìn hai người xứng đôi như vậy Hạ Dương cũng vui lây.
Bốn anh em cậu, ai cũng có đôi có cặp, chỉ có Hạ Đình Chương là cô đơn lẻ bóng.
Diệp Thanh Đan từ trong bếp bưng một dĩa trái cây đã được gọt sẵn ra.
Hạ Dương vừa nhìn thấy cô thì là mỉm cười: “Thư ký Diệp.”
Hạ Thiên nhướn mày, liếc mắt nhìn qua một cái, sau đó hừ lạnh quay đi.
Một bộ dạng trong vô cùng chán ghét cô.
Cố Thi thở dài, đánh Hạ Thiên một cái: “Thằng nhóc này, thư ký Diệp cất công cắt trái cây cho mọi người, con là ông chủ không biết tán dương người ta mà còn ở đó bày ra cái dáng vẻ gì thế kia?”
Diệp Thanh Đan mỉm cười chua xót: “Không sao đâu dì ạ.” Con đã quen với thái độ đó của anh ấy rồi, dù con có làm bất cứ điều gì đi nữa thì anh ấy cũng sẽ không yêu con.
Bởi người trong tim Hạ Thiên là Phương tiểu thư.
Bầu không khí đang vui vẻ bỗng chốc trầm lặng một chút.
Nhưng đúng lúc này, trên tivi vang lên tiếng đếm ngược của mười giây cuối cùng.
“10
9
8
7
…
3
2
1…”
“HAPPY NEW YEAR.”
Mọi người thay phiên chúc nhau, người lớn lì xì cho đám con cháu trong nhà.
Không khí lúc này mới vui vẻ trở lại.
Sau khi xong xuôi, Cố Thi dẫn mọi người vào trong nhà ăn.
“Cứ ăn đi đừng ngại, bữa cơm gia đình tôi nấu đó.
Hôm nay mọi người tập hợp đầy đủ ở đây khiến tôi rất vui.”
Hạ Trạch Sơn khui mấy chai rượu quý của mình ra, rót cho Bạch Thiên Hải và ba đứa con trai lớn của mình: “Nào nào, rượu quý, uống đi nào.
Chai này tôi để trong tủ kính không dám đụng đến, hôm nay dịp trọng đại nên lấy ra đãi mọi người.”
Vì Hạ Dương và Bạch Ân còn vị thành niên, Cố Thi, Triều Nghi và Bạc Cảnh Ngôn không thích uống rượu nên không uống.
Triều Nghi nắm tay Hạ Dương đặt lên tay Bạch Ân: “Dương Dương, từ giờ mong con chăm sóc cho thằng bé Ân Ân nhà dì.
Dì chỉ có một đứa con trai là nó, mất mười mấy năm mới tìm được, dì muốn thấy nó luôn hạnh phúc.
Dì tin rằng con sẽ đem đến hạnh phúc cho Ân Ân nhà dì.”
Cố Thi vui vẻ nói: “Bạch phu nhân cứ yên tâm, hai đứa trẻ này đảm bảo sẽ hạnh phúc đến cuối đời.
Dương Dương nhà tôi cũng phải nhờ Tiểu Ân nhà chị chăm sóc rồi.”
Hạ Dương mỉm cười rạng rỡ: “Vâng, dì với mẹ cứ yên tâm đi, bọn con nhất định sẽ hạnh phúc mà.”
Bạch Ân nắm chặt tay Hạ Dương, đôi mắt đỏ ánh lên ánh cười, hắn gật đầu: “Ừm.”.