Lúc này Hạ Dương vẫn chưa biết mình phải ở chung lều với Tề Bạch Ân.
Cậu chỉ nghĩ đơn giản rằng một lều năm người thì chắc chắn hắn không thể làm gì cậu được.
Mà chưa chắc gì hai người đã chung lều cơ chứ.
Lớp 11A1 bắt đầu bày bán món hàng của mình.
Vì có hai visual là Hạ Dương và Tề Bạch Ân thế nên lớp các cậu bán nhanh hơn các lớp khác nhiều.
Các bạn nữ và cả nam từ từ tiến lại gian hàng của lớp cậu.
Bọn họ mua hàng là phụ, nhìn hai người bọn cậu là chính.
“Chúng tớ có thể nắm tay các cậu được không?” Các cô gái bẽn lẽn đến gần Hạ Dương và Tề Bạch Ân.
Hạ Dương nở một nụ cười thân thiện rồi đưa tay ra: “Đương nhiên là được chứ.
Rất mong cậu sẽ ủng hộ quầy hàng của chúng tôi.”
Mấy bạn nữ phấn khích như thể được gặp idol ngoài đời.
Đang lúc bọn họ định giờ tay ra nắm lấy tay cậu thì Tề Bạch Ân bỗng nhíu chặt mày, dùng tay ngăn trở những các nắm tay này.
Hạ Dương bất mãn nhìn hắn: “Cậu làm gì vậy hả? Không thấy tôi đang tiếp khách sao?”
“Chỉ được nhìn, không được sờ.”
Câu nói này của hắn khiến con dân đằng đó la hét không ngừng.
Bởi trong số bọn họ còn có mấy fan couple.
Ai ai cũng thích ship Hạ Dương và Tề Bạch Ân cả.
Nay thấy hắn ghen vì có người nắm tay cậu thì bọn họ càng phấn khích hơn nữa.
“Tụi tôi không cần nắm tay nữa đâu.
Chỉ cần nhìn cảnh này là đã vô cùng thỏa mãn rồi.”
“Hí hí đúng đó đúng đó.
Hai đại thần.
Chúng tôi chúc các anh trăm năm hạnh phúc.” Nói xong bọn học liền lấy mấy miếng sushi đã order rồi rời đi.
Chỉ loáng cái là đã hết sushi.
Hạ Dương cũng xong nhiệm vụ làm visual của mình.
Thế nên cậu muốn một mình đi dạo xung quanh để bình tâm trở lại.
Suốt quãng đường đi cậu luôn không ngừng bị Tề Bạch Ân chọc ghẹo.
Đương nhiên cậu cũng biết ngại chứ.
Thế nên cậu mới muốn có một nơi để có thể cùng nghĩ về câu nói của Tề Bạch Ân.
Ngọn núi này có vài chỗ nằm khuất sau làn cây cối rậm rạp.
Hạ Dương vừa đi vừa suy nghĩ nên lạc vào trong rừng lúc nào không hay.
Lúc mới lạc cậu đã tính đi ra.
Nhưng vì cảnh đẹp hữu tình đã hút ánh nhìn của cậu, thế nên Hạ Dương mới ở đây như thế.
Trời lúc này đã xế chiều, ánh mặt trời dần xuống núi.
Các lớp bán hàng đã xong, giờ bọn họ đang chuẩn bị cho lễ hội trại tối nay.
Hạ Dương đang thong thả bước đi thì bỗng cảm giác như mình đang bị ai đó theo dõi.
Cậu cố gắng luồng lách từ đầu này đến đầu khác để cắt đuôi kẻ đeo bám.
Nhưng giác quan thứ sáu của Hạ Dương bảo rằng kẻ đó vẫn đang đi theo mình.
Vì thế nên cậu dừng lại, cầm một khúc gỗ to nhặt được ven đường lên, quay lại hét lớn: “Ai đó, ra đây! Đừng có nắp ở đó nữa!”
Xung quanh bỗng tĩnh lặng như tờ.
Hạ Dương bạo gan tiến về phía cái cây nơi người kia đang nắp.
Lúc cậu vừa nhìn thì cũng là lúc kẻ đó tấn công.
Một con dao sắc bén vung tới chém Hạ Dương tới tấp.
Cũng may cậu vốn nhanh nhẹn, hơn nữa đã có phòng thủ từ trước nên tránh thoát được.
Tuy có một vài vết xước nhỏ dẫn đến chảy máu ở cánh tay do bị dao sượt qua.
Thế nhưng điều đó không đáng kể.
Việc đáng kể bây giờ là cậu đang bị tấn công tới tấp.
Bởi Tề Minh.
Không ai biết tại sao lúc này Tề Minh lại ở đây.
Người anh ta lúc này nhếch nhác, đầu tóc bù xù, cả người dơ dáy, gương mặt lấm lem, hoàn toàn không nhận ra một Tề Minh lịch thiệp điển trai trước kia.
“Anh… tại sao lại ở đây?”
Tề Minh cười lớn, sau đó gằng giọng với Hạ Dương, âm thanh đây căm hận: “Tao ở đây làm gì? Chẳng phải là vì mày sao?”
“Anh có ý gì? Các anh liên kết với nhau, hại tôi bị Tần Doanh bắt cóc… suýt nữa thì…”
“Mày câm miệng! Đáng lẽ mày phải chết trong tay bọn tao, nhưng thằng chó Tần Doanh đó lại động lòng với mày.
Má nó chứ, nó định h.i.ế.p mày, thế nên kế hoạch mới thất bại.”
“Tao không ngờ Tiểu Ân lại là con của Bạch Thiên Hải.
Sai! Sai lầm! Ngay từ đầu đã là sai lầm! Chúng bây hại gia đình tao tan nát.
Chúng bây phải chết!”
Dứt lời, Tề Minh cầm con dao phi thẳng lại chỗ Hạ Dương, anh ta đã hoàn toàn phát điên, tràn đầy hận thù chỉ muốn giết chết cậu.
Những cú chém hiểm hóc, Tề Minh vung dao không ngừng nghỉ.
Hạ Dương né vô cùng chật vật.
Cho đến khi đến rìa núi…
Tề Minh cười lớn: “Hahaha, ông trời giúp tao giết mày.
Chết đi Hạ Dương!!”
Nói rồi anh ta cấm thẳng con dao vào người Hạ Dương, vì không còn đường lui nên cậu chỉ có thể tránh né một cách khó khăn, con dao cũng vì vậy mà cấm thẳng lên đùi cậu.
Thấy đã trúng mục tiêu, Tề Minh thẳng tay xô Hạ Dương xuống núi.
“Chết đi!!”
Hạ Dương mất đà rơi xuống, trong mắt cậu tràn đầy sự không thể tin.
Vì sao mình chỉ đi dạo một chút thôi mà lại thành ra thế này? Cậu sẽ phải chết một lần nữa?
Cậu vẫn còn nhiều điều chưa làm, còn cha mẹ, các anh, mọi người và đặc biệt là Tề Bạch Ân… cậu vẫn chưa bày tỏ cho hắn biết tâm ý của mình.
“Ân Ân, cứu tôi!”.