Nhìn dáng vẻ này của cậu, Tề Bạch Ân biết chắc chắn một trăm phần trăm bản thân đã đạt được mục đích mình muốn.
Kiếp trước có bao nhiêu người thèm muốn hắn, chỉ mong được một ánh nhìn, thế nhưng Tề Bạch Ân lại từ chối tất cả, hắn lãnh đạm, lạnh lùng, chỉ sống cho riêng mình.
Đó cũng chính là nguyên nhân khiến kết cục của hắn bi thương như thế.
Nghĩ đến những ký ức tồi tệ kiếp trước khiến tâm trạng Tề Bạch Ân xấu đi trông thấy.
Đôi mắt hắn lạnh xuống, ánh đỏ như phát sáng, tràn đầy sát khí muốn giết người.
Vậy mà khi ngẩng lên nhìn Hạ Dương, đôi mắt ấy chỉ toàn là sự dịu dàng, kèm theo đó là một chút tủi thân như có như không để lừa cậu vào tròng.
Ở bên ánh dương thì không nên nghĩ tới đêm đen tăm tối.
“Hạ Dương? Cậu sao thế? Đột nhiên đứng im như vậy…” Hắn nhếch môi: “Làm tôi nghĩ rằng cậu đang mê đắm nhan sắc này của tôi đấy.”
“Ai… ai thèm mê cậu cơ chứ?” Hạ Dương lấp bấp: “Tôi chỉ là tình cờ nhìn trúng…”
“Hửm? Nhìn trúng cái gì?” Tề Bạch Ân ngồi chống cằm, bày ra bộ dạng thích thú nửa thật nửa đùa nhìn cậu.
Hạ Dương thẹn quá hoá giận, đánh trống lảng qua chuyện khác: “Hỏi nhiều như thế làm gì? Để tôi gọi điện cho lễ tân nói họ đưa cho cậu một cái thẻ phòng nữa.”
Thấy cậu như vậy hắn cũng không chọc nữa, đùa nhiều quá lại thành ra khiến cậu ngày càng cách xa hơn.
Tề Bạch Ân đi đến tủ đầu giường, lấy thẻ phòng của mình ra.
“Lúc này tôi đã lấy rồi.”
“À.”
Không khí bỗng im lặng đến cùng cực, dường như cả hai đều đang ngại ngùng.
Nhưng sự thật là chỉ có mỗi mình Hạ Dương ngại thôi chứ Tề Bạch Ân vẫn dửng dưng như thường.
Hắn nhướn mày nhìn cậu, một giây sau đó không chút ngại ngùng mà cởi phăng chiếc khăn tắm đang quấn bên dưới ra.
Cả người hắn lúc này đây trần như nhộng, tuyến nhân ngư nửa ẩn nửa hiện lúc nãy bây giờ đã hiển lộ hoàn toàn.
Một đường chữ V cực kỳ hút mắt, đậm tính đàn ông, sâu xuống phía dưới là một c.â.y g.ậ.y vừa d.à.i vừa t.o, lúc này đây nó đang rũ xuống, tuy bất động nhưng lại đầy nguy hiểm.
Hạ Dương: “Đm cậu… cậu làm cái quần què gì vậy hả?”
“Thay đồ.” Hắn vừa nói vừa lấy quần áo từ trong hành lý ra, thoải mái ngang nhiên mặc vào trước mặt cậu: “Đều là đàn ông con trai với nhau, cậu ngại cái gì?”
“Ai… ai nói tôi ngại?” Để chứng tỏ bản thân mình đang rất bình thường, cậu thẳng thừng nhìn chằm chằm vào hắn: “Tôi không ngại, có gì đâu mà phải ngại, cậu thay đi!”
Tề Bạch Ân cười khẽ, hắn không nói gì nữa mà chỉ im lặng thay đồ, vừa thay hắn vừa nhìn thẳng vào Hạ Dương.
Cả hai mặt đối mặt, mắt đối mắt với nhau.
Mà cũng lạ thay, người không thay đồ thì ngại đỏ cả mặt, còn người thay đồ thì cười khoái chí như đạt được mục đích gì đó.
Thay đồ xong, Tề Bạch Ân lại nói: “Từ giờ tôi ở đây được chứ?”
“Đương… đương nhiên là được.
Từ giờ đến hết chuyến đi cậu cứ ở chung phòng với tôi.”
Hắn cười, có lẽ từ sau khi gặp Hạ Dương, chính Tề Bạch Ân cũng không biết rất hắn đã vô thức mỉm cười thật tâm rất nhiều lần.
Tề Bạch Ân kéo hết rèm phòng lại, tắt đèn, sau đó lên giường ngủ.
Tuy giường rộng nhưng với thân hình cao hơn một mét tám của hắn thì giường bỗng trở nên nhỏ lại.
Hạ Dương cảm thấy chật chội, cậu đẩy đẩy hắn.
“Nè, xích qua kia một xíu đi.”
Sau một chuyến bay dài Tề Bạch Ân cũng đã thấm mệt, tuy lúc này hắn vẫn còn thức nhưng lại cố tình làm lơ cậu, nhất quyết không chịu xích qua.
Hạ Dương gọi mãi không được, hết cách cậu chỉ đành nằm gọn ở phần giường còn lại.
Tuy có hơi chật một xíu nhưng vẫn nằm được.
Nằm kế Tề Bạch Ân khiến Hạ Dương cảm thấy vô cùng kỳ lạ, giống như trái tim bị bệnh vậy, khó chịu vô cùng.
Nó cứ hết đập nhanh rồi lại đập mạnh, thình thịch thình thịch như muốn rớt ra ngoài.
Chịu không được nữa nên cậu quay sang phía hắn, cả hai lại một lần nữa mặt đối mặt.
Chỉ khác là lúc này một người đã “ngủ” còn một người thì thức.
“Tề Bạch Ân.”
“Bạch Ân.”
“Ân Ân.”
Cậu gọi ba lần nhưng hắn vẫn không đáp, có lẽ là đã ngủ thật rồi.
Để chắc chắn hơn Hạ Dương còn dùng tay bóp mũi hắn, Tề Bạch Ân vẫn không tĩnh.
Bàn tay sờ lên mặt hắn, làn da quả thật vô cùng mịn màng, như gốm sứ tinh xảo nhất được bàn tay của vô số nghệ nhân chế tạo ra, mát lạnh nhẵn nhụi, sờ vào dễ chịu vô cùng.
Xác định Tề Bạch Ân đã ngủ, Hạ Dương thở dài rồi thì thầm, tự nói với chính bản thân mình: “Ân Ân này, tôi chẳng biết sao nữa.
Tôi không muốn ở cạnh cậu.”
Bàn tay to lớn của thiếu niên “đang ngủ” bỗng chốc nắm chặt lại, gân xanh hằn lên vô cùng đáng sợ.
Nhưng Hạ Dương hoàn toàn không hay biết điều này, cậu vẫn tiếp tục độc thoại: “Bởi vì ở cạnh cậu khiến tim tôi lạ lắm.
Nó cứ đập những nhịp rất kỳ lạ, tôi khó chịu lắm luôn.
Cậu nói đi, cậu khiến tôi bị bệnh gì rồi?”
Nghe những lời này của cậu, thiếu niên “đang ngủ” chỉ trong phút chốc liền thả lỏng người ra, bàn tay cũng không siết lại nữa.
Thần sắc cả người cũng trở nên ôn hoà hơn.
Sau đó, Hạ Dương không nói gì nữa, cậu chỉ chăm chăm nhìn Tề Bạch Ân, cho đến khi hai mắt nặng trĩu thì mới rơi vào giấc ngủ say.
Ngay khi hơi thở đều đều của Hạ Dương vừa vang lên, đôi mắt đỏ đang nhắm chặt của người bên cạnh bỗng mở toang ra.
Trong ánh mắt ấy hoàn toàn là sự tươi tỉnh, không hề có một chút gì gọi là buồn ngủ..