“Rầm.” Hạ Dương đá bàn một cái, âm thanh vang lên khiến cả lớp im bặt quay sang nhìn cậu.
Hạ Dương sắc mặt âm trầm đảo mắt nhìn qua một lược: “Miệng chó không phun được ngà voi.
Im mẹ mồm đi ồn vãi! Nói cái gì cho đúng sự thật rồi hẳn nói.
Phiền ông ngủ là chiều ra về ông đánh cho ba má tụi bây nhận không ra.
Thấy cô Quang đứng đó không mà ăn nói dơ quá vậy?”
Lưu Thiện không cam lòng nhìn cậu: “Chẳng phải cậu cũng chuyên đi ức hiếp, đánh đập rồi cô lập thằng đó hả? Hôm nay bày đặt ra vẻ thánh thiện đi bênh vực người ta cơ đấy!”
“Kệ mẹ tao! Chó nhà tao thì tao bênh.
Mày là thằng ất ơ nào mà nói nhiều quá vậy?”
“Cậu…”
“Thôi được rồi, thôi được rồi.” Thấy cuộc trò chuyện không ổn, cô Quang lên tiếng cắt ngang: “Mọi chuyện kết thúc ở đây, nếu còn tiếp tục nữa cô sẽ báo nhà trường đình chỉ học các em.”
Nghe đến ba từ “đình chỉ học” ai cũng rén.
Vì vậy tất cả mọi người đều ngồi ngay ngắn trở lại.
Cô Quang lại tiếp tục nói: “Được rồi, bây giờ cô sẽ sinh hoạt nội quy.
Nhưng trước hết các em xếp chỗ ngồi nào.
Cứ một bạn giỏi sẽ ngồi kế một bạn học yếu nhé.
Bạn giỏi sẽ kèm cho bạn học yếu hơn.”
Nghe cô nói xong, cả lớp bắt đầu tiến hành xếp chỗ, vì mọi người trong lớp đã quen nhau từ năm lớp 10 nên cũng dễ chọn bạn ngồi cùng.
Sau khi mọi người đã an vị ngồi ở chỗ của mình thì chỉ có Hạ Dương ngồi bàn cuối và Tề Bạch Ân đứng trên bục giảng là không ai muốn ngồi cùng.
Xem ra không phải chỉ có Tề Bạch Ân bị ghét mà Hạ Dương cũng bị ghét dữ lắm!
Cô Quang thấy vậy cười cười: “Lớp mình thật đáng khen với tinh thần tự giác như vậy.
Chỉ còn hai bạn là chưa xếp được chỗ.
Thật trùng hợp là bạn Hạ Dương học yếu còn bạn Tề Bạch Ân thì là thủ khoa của trường ta, thế nên Bạch Ân à, em ngồi kế bạn Hạ Dương nhé?”
Hạ Dương nghe vậy lập tức nhảy cẫng lên: “Thưa cô, em không đồng ý! Em không muốn ngồi kế cái thằng đáng ghét đó đâu ạ.”
“Thôi nào, thôi nào.
Khi nãy em còn lên tiếng bênh vực bạn cơ mà.” Cô cười cười quay sang Tề Bạch Ân: “Em ngồi cạnh bạn Hạ Dương nhé?”
Tề Bạch Ân mặt không biểu tình gật đầu một cái, sau đó đi xuống ngồi kế Hạ Dương.
Cậu tức giận đá vào bắp chân của hắn: “Ai cho mày ngồi đây? Cút ra chỗ khác cho tao.
Còn nữa, cặp tao đâu hả? Tao kêu mày xách lên cho tao mà?”
“Thùng rác.”
“Cái gì?”
“Tôi quăng vào thùng rác rồi.” Hắn nhàn nhạt liếc cậu một cái, bình thản lấy sách vở ra chuẩn bị ngồi học.
Hạ Dương nghe vậy trong lòng rén lắm.
Giờ đầu óc cậu đang nhảy tứ lung tung.
Ngồi kế nhân vật chính thụ rồi giờ sao đây? Hắn quăng cặp mình rồi thì có nên chửi không huhu?
Hạ - nhát gan - Dương mặc dù trong lòng đang run rẩy nhưng dù không muốn chửi cũng phải chửi.
Cậu hất hết đống tập sách của Tề Bạch Ân xuống đất, tát hắn một cái: “Mẹ mày, cặp của ông mà cũng dám vứt?”
“Hạ Dương!!” Cô Quang Mễ hét lên: “Em đi ra hành lang đứng cho cô.
Còn làm loạn nữa cô gọi điện cho anh cả của em đấy.”
“Cô, nhưng mà nó vứt cặp em!” Cậu không phục, bĩu bĩu môi.
Gương mặt Hạ Dương rất đẹp, làm động tác đó đốn tim không biết bao người nhưng ai cũng sợ tính cách ương bướng của cậu.
Vì thế cho nên cô Quang Mễ vẫn vững vàng răn dạy cậu mà không bị đổ gục.
“Không nhưng nhị gì hết.
Cô đã bấm số ngài Hạ Thành Chí rồi.
Em mau ra ngoài đứng cho cô.”
Nghe đến hai chữ “anh cả”, Hạ Dương sợ lắm.
Anh cả của cậu tên là Hạ Thành Chí, là một chính trị gia xuất sắc người người e sợ.
Trong nhà mọi việc đều phải thông qua quyết định của anh ấy.
Nói là anh nhưng thật ra Hạ Thành Chí lớn hơn cậu gần hai mươi tuổi, anh cả như cha.
Dù uất ức nhưng cậu vẫn thấy may vì cô Quang đã cho mình một nấc thang để đi xuống.
Chứ không nếu cứ ở đây thì cậu buộc phải chửi rủa nhân vật chính thụ tiếp mất.
Trái tim bé bỏng này chịu không nổi đâu!
Dù vậy nhưng để không OOC, trước khi đi cậu cúi xuống thì thầm vào tai Tề Bạch Ân: “Tan học ra cổng sau gặp tao.
Nhớ đó.”
Tề Bạch Ân không nói gì, hắn im lặng cúi xuống nhặt đồ của mình.
Hạ Dương thấy vậy thì lập tức chuồn êm ra ngoài cửa đứng.
Cậu đứng từ tiết một cho đến tận khi chuông reo thì mới được tha.
Ngay sau đó Hạ Dương liền alo cho đám đàn em tập hợp phía sau cổng trường.
Nhưng hầm hố đi một đám như vậy, cuối cùng cổng sau trống không, đến một bóng ma cũng không có.
Hạ Chu - em họ của Hạ Dương, biệt danh Tiểu Nhất trong băng - tức giận đá vào gốc cây một cái: “Mẹ nó, đại ca, thằng ẻo lả đó dám cho anh leo cây.”
Tất nhiên rồi, nếu là cậu thì cậu cũng đâu có ngu mà ló mặt ra cho người ta đánh free như vậy.
Không đến là đúng rồi!
Má ơi hên quá hắn không đến, chứ nếu Tề Bạch Ân đến thì cậu cũng chả biết nên đánh mạnh hay đánh nhẹ nữa.
Hạ Dương: “Nó không đến thì mai đánh trong lớp.
Đi về!”
Nhưng đời không như là mơ! Cậu vừa dứt câu thì từ phía xa, một bóng người đi đến.
Hắn mặc đồng phục của trường THPT Nhất Sinh, mái tóc thả xuống tự nhiên trong rất đẹp trai.
Dáng người hắn rất cao, cao hơn bất cứ một người nào trong băng của cậu.
Đặc biệt là đôi mắt đỏ chỉ khóa chặt mỗi Hạ Dương, hắn nhìn cậu với ánh mắt tựa phi tựa tiếu, nhưng trong đó không có bất cứ một độ ấm nào.
Mấy tên đàn em trong băng vừa thấy Tề Bạch Ân đến liền nhốn nháo cả lên, hăng hái xách cây chạy đến đập hắn.
Hạ Dương hét lên: “Ê khoan…”
Nhưng không kịp nữa rồi.
Một băng gần mười đứa đè Tề Bạch Ân xuống, gậy gỗ đánh lên khắp nơi trên người hắn, một phát rồi hai phát vang lên “bốp bốp”.
Hắn đưa tay che lại phần đầu, cả người co lại, mặc cho bị đánh cũng không rên la lấy một tiếng.
“Ê tụi bây, đánh nát tay thằng này đi, để nó khỏi viết chữ nữa.
Khỏi viết chữ thì sao làm bài thi? Mà không thi được thì nó đừng mơ giành chức thủ khoa nữa.”
“Đúng rồi, cào rách mặt nó nữa.
Chả biết cái mặt này đi quyến rũ bao nhiêu thằng rồi.”
“Tao thấy tốt nhất đánh cho nó tàn phế luôn.
Hồi sáng dám đụng đại ca mà đ*o nói xin lỗi.”
Theo mỗi gậy đánh xuống, Hạ Dương cảm thấy hoảng loạn vô cùng.
Cậu thật sự muốn như vậy sao? Nhìn một người vô tội bị thương chỉ vì bảo vệ mạng sống của mình? Nếu cậu muốn sống thì hắn cũng vậy.
Tề Bạch Ân… vốn dĩ chẳng có lỗi gì cả.
Sao hắn lại phải chịu những chuyện này cơ chứ?
Nghĩ vậy, Hạ Dương cắn răng la lên: “Dừng lại hết cho tao!!”
Sau tiếng la này của cậu, đám đàn em như hết dây cót mà đồng thời ngừng lại.
Một lúc sau, Hạ Chu thắc mắc hỏi: “Anh, sao anh không cho tụi em đánh tiếp?”
Hạ Dương ôm đầu, cơn đau đớn từ thái dương truyền đến khiến cậu như muốn ngất xỉu.
Hình phạt của việc OOC thật kinh khủng, trước mắt cậu trở nên tối đen, trời đất xoay mòng mòng không phân biệt được ai với ai.
Cả người cậu đổ mồ hôi như tắm, không chịu nổi mà ngã phịch xuống đất.
“Tụi bây cút về nhà hết cho tao!”
Hạ Chu và những người khác tiến lại đỡ cậu: “Đại ca, anh làm sao thế? Anh không khỏe ạ?”
Hạ Dương quơ tay: “Tao không sao.
Tụi bây đi về hết đi, thằng Hạ Chu ra cổng trước chờ tao.
Tao không gọi cấm thằng nào đến gần khu vực này.”
“Đại ca…”
“Đi nhanh lên!”
Mọi người lúc này thấy cậu làm căng quá nên mới đi.
Chỉ trong chốc lát, khu vực cổng sau chỉ còn lại hai thiếu niên đang nằm đó.
Chiều tà hiu quạnh, mặt trời lặn thả xuống thế gian ánh sáng đỏ rực như màu máu, gió thổi mang theo hơi lạnh khó chịu.
Hạ Dương cố nén cơn đau đi đến chỗ Tề Bạch Ân, đá đá hắn mấy cái.
“Nè… còn sống không?”
Tề Bạch Ân vẫn nằm đó, bất động.
Hạ Dương hoảng loạn kinh khủng, cậu ngồi xuống giơ tay chạm vào mũi hắn, xác nhận hắn vẫn còn thở mới an lòng.
Chắc là bị đánh tới mức ngất xỉu rồi.
“Sao cậu lại đến đây cơ chứ?” Hạ Dương thở dài, vừa đau đầu vừa áy náy: “Thật sự mà nói thì tôi cũng không muốn hành hạ cậu vậy đâu.
Nhưng nếu cậu yên ổn thì người chết sẽ là tôi.
Mà cũng không đúng… dù cậu gặp bất hạnh thì tôi cũng sẽ chết.”
Cậu nhìn nam sinh đang nằm đó, máu từ đầu hắn chảy ra rất nhiều, thấm cả ra nền đất.
Tề Bạch Ân bị như vậy cũng là do cậu gây nên.
Hạ Dương rất áy náy.
Nhưng cậu không biết phải làm sao để vẹn cả đôi đường nữa.
A, có rồi!
Hạ Dương nói với Tề Bạch Ân đang ngất xỉu: “Tôi đi đây.
Cậu ngoan ngoãn nằm ở đây đi, chút nữa có người đến băng bó cho cậu.”
Dứt lời, Hạ Dương chạy thẳng một mạch vào khu phòng học.
Cậu không hề hay biết rằng khi mình vừa quay đi, thiếu niên vừa nãy còn bê bết máu nằm ngất xỉu dưới đất đã mở mắt ra, đôi mắt đỏ màu máu nhìn chằm chằm theo bóng dáng của cậu, hoàn toàn không có dáng vẻ của người bị thương.
Tề Bạch Ân ngồi dậy, xoa xoa vết thương trên đầu mình.
Một lát sau, hắn rút điện thoại trong túi ra gọi cho một ai đó.
“Làm Hạ gia phá sản đi.”
Bên kia như nhận được một mệnh lệnh: “Dạ vâng thưa thiếu chủ.”
Dường như Tề Bạch Ân còn nói gì đó với đầu dây bên kia nữa.
Nhưng hắn chợt nhận ra từ phía xa có người đang chạy lại.
Vì thế hắn nhanh chóng cúp máy, nhìn về phía người đang đến đây.
Dưới ánh hoàng hôn của buổi chiều tà, theo từng bóng cây lay động trong gió, mái tóc của thiếu nữ tung bay, màu tóc vàng rực như tô điểm thêm cho nắng chiều rực rỡ.
Thiếu nữ mặc một làn váy xanh biếc, đó chính là màu xanh của đất trời.
Thiếu nữ chạy đến cạnh hắn, trên tay còn cầm theo hộp cứu thương, sự lo lắng cùng bất an hiện rõ trên mặt cô.
Cô cất tiếng nói, âm thanh khiến người nghe rung động: “Anh không sao chứ? Em nghe thấy có tiếng đánh nhau nên vội chạy đến đây.
Ây da người anh chảy máu nhiều quá, để em băng bó cho anh.”
Tề Bạch Ân: “...”
Chẳng lẽ cậu nghĩ tôi bị mù sao?.