Tề Bạch Ân khẽ khàng leo xuống khỏi người cậu, còn vô cùng tri kỷ cẩn thận đắp mền cho cậu.
Hắn nhìn đồng hồ, hiện tại đã hơn hai giờ sáng, nhưng cũng may hiệu thuốc của ký túc xá mở cửa 24/7, mục đích là phòng hờ học sinh nửa đêm đau bụng nhức đầu xuống mua thuốc.
Tề Bạch Ân mặc áo khoác vào, đi xuống sảnh mua thuốc hạ sốt cho Hạ Dương.
Trước khi đi hắn hôn nhẹ vào trán cậu một cái, nhỏ giọng nói: “Chờ tôi trở về.”
======
Hạ Dương cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, cả người lâng lâng như đang bay trên mây, chân tay vô lực mất sức, khắp người cứ hầm hầm như đang bị bắt đi vào phòng xông hơi.
Cậu mơ mơ màng màng tỉnh dậy, ánh mắt mơ hồ nhìn xung quanh, phải mất một lúc lâu sau ý thức mới trở lại.
Cậu nhớ hôm nay xin ngủ nhờ ở ký túc xá của Tề Bạch Ân, nửa đêm thì máy lạnh trong phòng ngủ phụ bị hư nên cậu mò qua đây hưởng ké hơi mát.
Hóa ra máy lạnh hư không phải lý do duy nhất khiến cậu cảm thấy nóng mà là do bản thân đang nhận hình phạt từ việc OOC.
Mả cha nó cái thứ OOC chết tiệt!
Nếu như lúc trước cậu tìm cách tránh né thì giờ Hạ Dương đã buông xuôi một phần rồi.

Cậu không sợ việc bị bệnh do OOC nữa vì hiện tại hình phạt đã giảm xuống rất nhiều.

Từ việc đầu đau như búa bổ, sốt triền miên không dứt thì giờ đây cậu chỉ sốt nhẹ và cảm thấy hơi mệt thôi, đầu hoàn toàn không đau chút nào.

Cũng chẳng biết tại sao tác hại của việc OOC lại giảm, nhưng như vậy thật sự rất có lợi cho Hạ Dương.
Cậu nhìn xung quanh thì chẳng thấy Tề Bạch Ân đâu cả.
“Tề Bạch Ân.”
“Cậu đâu rồi?”
“Có đó không? Lấy cho tôi cốc nước với, tôi mệt quá không xuống giường được.”
Hạ Dương nói tận ba câu thế nhưng chẳng có ai đáp lời.
Kỳ lạ? Chẳng lẽ hắn đi ra ngoài rồi sao?
Hạ Dương khát khô cả cổ, đang lúc cậu mò xuống giường đi lấy nước thì cửa phòng ngủ mở ra.

Tề Bạch Ân giơ tay bật đèn, căn phòng trong phút chốc sáng bừng lên.
Cậu nhìn thấy trên tay hắn cầm một bịch gì đó màu trắng.
“Nửa đêm nửa hôm mà cậu đi đâu thế?”
“Mua thuốc.” Hắn đặt bịch thuốc xuống bàn, bước đến sờ vào trán Hạ Dương: “Cậu bị sốt.”
Hạ Dương ngạc nhiên, đôi mắt trĩu nặng nhưng cũng cố ngước lên nhìn Tề Bạch Ân: “Cậu mua cho tôi á?”
“Ừm.

Nằm xuống đi, tôi đi đun nước cho cậu uống ấm cổ họng.”
Trước khi hắn kịp xoay người, Hạ Dương nắm lấy tay áo hắn, cậu thắc mắc: “Tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy? Chẳng phải chính tôi đã cô lập cậu, ức hiếp cậu, khiến cậu có một năm lớp mười cực kỳ kinh khủng hay sao?”
Đó là điều mà Hạ Dương đã thắc mắc hai tháng nay.

Tuy cậu cố kết thân, giúp đỡ Tề Bạch Ân bất chấp bản thân bị OOC, nhưng Hạ Dương không nghĩ rằng sẽ có một ngày Tề Bạch Ân sẽ thôi không hận cậu nữa.
Bởi những gì nguyên chủ làm thật sự gây ám ảnh, hiện tại Hạ Dương xuyên vào phải ôm nguyên cái nồi cám heo đó.
Đối với câu hỏi của cậu, Tề Bạch Ân im lặng thật lâu, cuối cùng mọi lời nói đều hóa thành nụ cười.
Bàn tay to lớn của hắn khẽ xoa cái đầu bông xù của cậu: “Nghĩ nhiều quá, ngủ đi.”
Hạ Dương: “???” Là sao?

Cậu ngơ ngác nhìn Tề Bạch Ân rời khỏi phòng, một lát sau vì buồn ngủ quá nên Hạ Dương mặc kệ đời, cậu quyết định ngủ một giấc cái đã rồi tính.
Bên này, sau khi Tề Bạch Ân ra khỏi phòng, hắn đứng tựa vào cửa ngắm nhìn bàn tay vừa sờ đầu Hạ Dương thật lâu.

“Đương nhiên là vì cậu không phải Hạ Dương kia.

Cậu là mặt trời nhỏ của tôi.”
========
Đêm ấy, Tề Bạch Ân chăm sóc Hạ Dương cả đêm, đến tận khi trời tờ mờ sáng mà cậu vẫn không hạ sốt khiến hắn suýt tí nữa là gọi điện xin cho cả hai nghỉ học.
Hạ Dương vội vàng ngăn lại: “Đừng, cậu xin cho tôi nghỉ thôi.

Cậu đi học chép bài dùm tôi đi.”
Sau một ngàn lời năn nỉ thì cuối cùng Tề Bạch Ân cũng chịu thỏa hiệp.
Hắn cúp điện thoại, nói với cậu: “Tôi xin cho cậu rồi.”
Hạ Dương đang húp cháo nóng do Tề Bạch Ân nấu, nghe vậy cũng không ngẩng đầu lên mà tiếp tục húp: “Bà ác phụ Lệ Ninh đó chửi tôi thậm tệ lắm đúng không?”
“...” Hắn trầm ngâm: “Ừm.”
“Ha.” Hạ Dương như biết hết mọi việc, cậu cũng chả quan tâm mà phất phất tay: “Thôi kệ cô ta đi, giáo viên gì ác thấy sợ, mà nhá đì ai không đì chỉ đì mỗi tôi.

Bất công vcl!!”
Cậu đuổi hắn: “Cậu mau đến trường đi, trễ rồi kìa.

Tôi mượn phòng cậu ngủ một lát.”
Tề Bạch Ân nhìn cái nhiệt kế chỉ ba mươi tám độ trong tay, nhíu mày: “Có thật là cậu sẽ ổn không? Từ tối qua đến giờ nhiệt độ vẫn như vậy, không tăng cũng không giảm.”

Hạ Dương ăn xong rồi đặt tô ở bàn đầu giường, cậu thoải mái nằm xuống đắp mền: “Yên tâm yên tâm, ngủ một giấc dậy là ổn đấy mà!”
Chỉ cần Tề Bạch Ân vừa đi học là cậu sẽ đỡ ngay ấy mà.
Cuối cùng hắn cũng thỏa hiệp, thở dài xỏ giày vào: “Nghỉ ngơi cho tốt, chờ tôi về.”
“Biết rồi mà.”
==========
Sau khi Tề Bạch Ân đi học, Hạ Dương ngủ li bì cho đến khi bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại.
Cậu mơ mơ màng màng mò lấy cái điện thoại, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đã bình thường, toàn thân thoải mái hẳn ra, Hạ Dương mỉm cười một cái.
Lúc này đây Hạ Dương vẫn còn muốn ngủ thêm một chút nữa, bực mình kẻ phá giấc ngủ của mình nên cậu quát thẳng vào điện thoại.
“Thằng chó nào gọi phá tao đấy? Có biết ông mày đang ngủ ngon không hả?”
“...”
Không khí im lặng bao trùm, Hạ Dương cáu kỉnh: “Alo alo, bao cấp gọi à?”
“Anh cả mày đây.”
Hạ Dương: “...” Chết mọe!!!
“Về nhà ngay.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play