Vì để tiện cho việc học của bản thân, chiều hôm đó Hạ Dương quyết định lôi kéo Tề Bạch Ân đi mua sắm dụng cụ học tập và sách vở cần thiết.
Một tiết trước khi tan học Hạ Dương nhắn cho bác lái xe rằng hôm nay không cần đến đón vì cậu sẽ đi chơi với bạn, tối cậu sẽ tự bắt xe về.
Sau khi xong xuôi, Hạ Dương vỗ vỗ Tề Bạch Ân: “Ê tên mọt sách kia, gần đây có khu nào bán đồ dùng học tập không?”
Dù bị làm phiền nhưng hắn vẫn không rời mắt khỏi tấm bảng: “Im lặng tập trung học đi.
Tan học tôi dẫn cậu đi.”
Hạ Dương bĩu môi quay sang chỗ khác.
Bạn cùng bàn của cậu đúng là con người khô khan mà! Cậu đã không ngại việc OOC mà chủ động nói chuyện với hắn, thế nhưng tên đó chỉ biết học học học.
Hứ, học cho lắm vào!
Mặc dù khi cậu OOC với hắn cũng chỉ còn những bệnh nhẹ lặt vặt thôi thế nhưng ai mà muốn bị bệnh đâu? Vậy nên dù có ý tốt muốn tiếp cận thân thiện với Tề Bạch Ân thì cái mỏ của cậu vẫn ngoan cố thốt ra những lời khó nghe.
Chịu thì chịu, không chịu cũng phải chịu!
Dù mắt đang nhìn lên bảng nhưng Tề Bạch Ân vẫn âm thầm quan sát vẻ mặt và hành động của cậu.
Thấy được những biểu tình sinh động như vậy hắn âm thầm phì cười.
=========
Nơi mà Tề Bạch Ân dẫn cậu đến là khu “Study City” gần trường.
Đây là điểm tụ tập đông đúc của các học sinh sinh viên, nhất là lúc về chiều.
Không chỉ bán đa dạng các loại đồ ăn, thức ăn nhanh mà còn có những quán study coffee chill chill có thể ngồi học 24/7 với wifi cực mạnh.
Ngoài ra là hàng loạt các nhà sách lớn nhỏ đều có, các loại đồ dùng học tập và văn phòng phẩm, sách, giáo trình nơi đây vô cùng đa dạng.
Trời đã dần sụp tối, đèn đường vàng nhạt vừa được bật lên cách đây không lâu, ánh sáng dịu nhẹ hắt lên mái tóc ngắn gọn gàng của Hạ Dương, cậu đứng đó, yên lặng ngắm nhìn địa điểm mới lạ này, dù là màn đêm hay dòng người đông đúc qua lại cũng không thể che đi loại khí chất sạch sẽ, trong sáng từ tận xương tủy.
Hạ Dương vui vẻ thốt lên: “Trên đời lại có nơi như thế này sao? Vừa yên tĩnh lại vừa náo nhiệt, sao hai bầu không khí khác nhau lại có thể hòa lẫn một cách diệu kỳ như vậy chứ?”
Yên tĩnh là những người đang ngồi học, náo nhiệt là những người đang ngồi ăn.
Tề Bạch Ân nhận ra điểm kỳ lạ trong lời nói của cậu, hắn cố tình hỏi: “Chẳng phải cậu học ở trường mình một năm rồi sao? Nơi đây gần trường như vậy chắc hẳn cậu cũng đã từng đến.
Tại sao lại ngạc nhiên?”
Hạ Dương vốn đang vui vẻ nên buộc miệng: “Cậu nói gì vậy? Năm lớp mười tôi đâu có học ở…”
Nhận ra bản thân hố hàng, Hạ Dương giật mình, vội sửa lời: “Cậu bị điên à? Cái nơi toàn không khí học tập này là nơi tôi ghét nhất.
Sao tôi có thể vào đây được chứ? Lần đầu tiên đến thì ngạc nhiên thôi.” Câu này cậu nói là thật, vì nguyên chủ ghét học nên chưa từng đặt chân đến đây.
Tề Bạch Ân đương nhiên không tin cậu, đôi mắt màu đỏ nhìn Hạ Dương chằm chằm như muốn moi cho bằng được bí mật mà cậu đang giấu kín.
Điều này khiến Hạ Dương sợ chết khiếp, nếu bí mật là người xuyên sách bị lộ thì cậu không biết làm sao nữa.
Cậu cộc cằn nói: “Nhìn gì mà nhìn mãi vậy? Đi, dẫn tôi đi mua sách vở bút viết.
Còn nhìn nữa tôi móc mắt cậu!” Nói rồi cậu cong hai ngón tay làm động tác móc mắt.
Đến lúc này Tề Bạch Ân mới thu ánh nhìn lại, khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười như đã phát hiện ra được điều gì đó vui vẻ.
Nhìn bằng mắt thường cũng thấy tâm trạng hắn đang trở nên tốt hơn.
“Được.”
Trước tiên cả hai ghé vào nhà sách.
Tề Bạch Ân hỏi.
“Cậu yếu nhất môn gì? Mất gốc từ đâu?”
Hạ Dương chặc lưỡi, bỗng có chút xấu hổ vì sự ngu ngốc của bản thân nên chả dám ngẩng đầu lên, miệng lí nhí: “Có biết gì đâu mà yếu, có gốc đâu mà mất.”
Tề Bạch Ân: “...”
Sau bao gian nan vất vả cuối cùng hắn cũng chọn ra cho cậu vài đầu sách phù hợp.
Cả hai tính tiền xong đi ra ngoài dạo mấy vòng.
Hạ Dương đá cục đá dưới chân: “Vậy rồi chừng nào bắt đầu học?”
“Từ ngày mai sau khi tan học đến thư viện trường gặp tôi.
Học từ 5h chiều đến 9h tối, học liên tục từ giờ đến ngày thi.”
Cậu ngạc nhiên: “Học nhiều thế à? Cậu dạy tôi rồi thời gian đâu cậu học?”
“Trong lúc cậu làm bài tập tôi sẽ tranh thủ ôn sơ qua một chút.
Nhưng thực chất việc này cũng không cần thiết lắm.”
“Hả? Không ôn làm sao thi được?”
Tề Bạch Ân mặt lạnh nhìn cậu: “Từ năm lớp 10 tôi đã học hết chương trình lớp 12.”
Hạ Dương: “...”
“Bây giờ tôi đang tự học chương trình đại học.”
Lại là Hạ Dương: “...”
“Không có chuyện tôi rớt xuống hạng 2 trong bất kỳ cuộc thi nào.”
Vẫn là Hạ Dương: Ừ rồi, là do cậu quên người ta là học bá.
Mấy cái này nhằm nhò gì với học sinh xuất sắc cơ chứ?!!
Tề Bạch Ân thấy cậu á khẩu liền cười thầm trong lòng.
Chọc ghẹo cậu, nhìn thấy muôn vàn sắc thái của thiếu niên bên cạnh… loại tư vị này thực sự khiến hắn hứng thú vô cùng.
Hạ Dương ngây thơ không biết bản thân đã bị người khác đem việc chọc ghẹo cậu thành nghiện mất rồi.
Cậu hắng giọng, cố gắng lách qua chuyện khác để đỡ quên: “Ừm… vậy cậu không đi làm thêm à?”
“Ông chủ tạm thời cho tôi nghỉ hai tuần.”
“Để cậu tập trung ôn thi à?”
“Không.” Tề Bạch Ân mỉm cười “tà mị”, chỉ chỉ vào đầu mình: “Để dưỡng thương.”
Hạ Dương: Ối mẹ ơi sao cậu cảm giác mình vừa tự đào hố chôn bản thân thế này?
Nhìn gương mặt đang nở “nụ cười thân thiện” với mình, Hạ Dương nuốt nước miếng một cái: “Ừm… chuyện đó cũng qua lâu rồi í… lúc đó tôi cũng không phải cố ý đánh cậu đâu… ha ha.”
Tề Bạch Ân im lặng không đáp, chỉ có ánh mắt như đang biểu đạt rằng: Cậu nói xem.
Đúng lúc cả hai đi qua một cửa hàng kẹo ngọt, Hạ Dương vỗ vai hắn một cái: “Cậu đứng đây chờ tôi một chút.” Nói rồi cậu chạy ùa vào đó.
Cậu cần phải đi một chút để làm dịu đi cơn quê xệ này.
Tề Bạch Ân nhìn theo bóng lưng của cậu, cuối cùng không nhịn được bật cười thành tiếng.
Vui thật! Rốt cuộc đã bao lâu rồi hắn mới lại cảm nhận được niềm sung sướng này?
Cuộc đời thứ hai mà trời cao ban cho hắn này… thật sự rất đáng giá.
Nhờ sự xuất hiện của “ai đó” mà cuộc sống của hắn đã trở nên ngập tràn sắc màu.
Đang lúc Tề Bạch Ân suy nghĩ miên man thì Hạ Dương đã mua đồ xong, cậu chạy lại khều hắn một cái.
“Ê nè, xòe tay ra coi.”
Tề Bạch Ân khó hiểu làm theo thì ngay lập tức một viên kẹo có vỏ màu hồng nhạt rơi trên tay hắn.
Hạ Dương: “Vì cho cậu kẹo mà tối nay tôi phải chịu trận, viên kẹo quý đấy, dám bỏ nó là tôi đánh cậu.”
Dù vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng đáy mắt hắn đầy ý cười.
Tề Bạch Ân siết chặt viên kẹo trong tay như nắm lấy vị ngọt duy nhất mà thần linh thương xót ban tặng cho hắn sau những năm tháng đầy cay đắng.
Hắn khẽ lẩm bẩm trong miệng, âm thanh nhỏ đến mức chỉ mình hắn nghe thấy.
“Ừm, tôi nhất định sẽ quý trọng nó.”.