Mọi chuyện nếu cứ êm đềm như thế thì thật tốt.
Nhưng cuộc đời không có thử thách thì sao có thể là cuộc đời.
Đúng vậy, điều trái ngang luôn ập tới vào lúc ta không ngờ đến nhất.
Hôm nay trời đẹp xanh trong, gió mơn man qua mái tóc khiến Hạ Dương vô cùng vui vẻ.
Như thường lệ, sau khi đưa cơm cho Tề Bạch Ân xong thì cậu tung tăng đến trường.
Nhưng chắc có nhẽ hôm nay thần xui xẻo đã chỉ mặt gọi tên cậu, Hạ Dương cực kỳ “vinh dự” giẫm phải một bãi c*t chó đen sì.
Cảm nhận được sự nhớp nháp kỳ lạ đến từ đế giày, Hạ Dương như bị bấm nút tua chậm, cậu nuốt nước miếng một cái để lấy can đảm, sau đó từ từ giơ chân cúi đầu, một màu đen và mùi thúi kinh khủng tràn vào mũi cậu.
Hạ Dương: Mịa nó!
Hôm nay mắc cái giống gì mà xui dữ thần vậy nè?
Bỗng dưng cậu có một linh cảm cực kỳ xấu về ngày hôm nay.
Bởi từ xa xưa ông cha ta đã bảo rồi, đạp trúng c*t chó, muôn đời xui.
Và sự thật chứng minh rằng linh cảm của cậu không sai.
Hạ Dương đứng trước cửa lớp nhìn cô quản nhiệm Lệ Ninh đang thong dong giới thiệu bản thân trên bục giảng.
Mịa nó đúng là chướng khí mà!
Vì âm thanh mở cửa của Hạ Dương khá lớn nên mọi người trong lớp đều quay qua nhìn cậu.
Xu cà na một điều nữa là khi nãy vì kiếm chỗ rửa cái đế giày mà Hạ Dương trễ học rồi.
Bình thường các thầy cô khác sẽ xí xóa cho qua, nhưng gặp bà Lệ Ninh này thì chắc chắn là không.
Đúng như cậu nghĩ, cô ta quay sang nhìn cậu với ánh mắt như nhìn thấy thứ rác thải bên đường: “Em vào trễ mười phút.
Đúng là thành tích đi đôi với đạo đức mà! Chắc vì não ít nếp nhăn quá nên tay chân cũng chậm chạp.
Hôm nay em không được vào lớp.
Đứng năm tiết ở ngoài, cuối buổi học lên phòng tôi viết kiểm điểm hạ hạnh kiểm.”
Hạ Dương tức cười nhìn cô ta: “Xin thứ cho em nặng lời, em chỉ vào trễ có mười phút thôi mà cô xỉa xói em như ai ăn hết của nhà cô, thử hỏi xem là em vô đạo đức hay là cô không có đạo đức nghề nghiệp? Này mà giáo viên như mẹ hiền cái nổi gì? Mẹ quỷ thì có!!”
Đại ca trùm trường siêu cục súc online!
“Em hỗn láo vậy đó hả? Ai dạy em nói năng như thế với giáo viên?”
“Cô quan tâm làm gì? Dù sao cũng không phải cô dạy.”
Nếu nói lần trước cậu chịu bị đánh ba roi vì lúc đó Hạ Dương vẫn bị ảnh hưởng bởi nỗi sợ đến từ Tề Minh.
Nhưng giờ thì hết rồi nhé! Cậu chẳng có gì phải e sợ bà cô khinh người này.
Cũng chẳng phải nhường nhịn cô ta nữa.
Vì trong chuyện này tuy cậu có sai do đến trễ, nhưng chẳng có giáo viên nào lại mắng học sinh thậm tệ như thế.
Lệ Ninh tức điên lên, lần đầu tiên trong cuộc đời cô ta đi dạy mà gặp phải một trường hợp như vậy.
Cậu học trò Hạ Dương này không chút e sợ cô.
Thật kỳ lạ! Chẳng phải lần trước cậu cam chịu ba roi của cô ư? Sao hôm nay lại dám đối đáp mạnh mẽ như thế?
Cô ta rút cây roi huyền thoại ra, nhanh chóng đi đến chỗ Hạ Dương đang đứng, vung roi lên quất cậu một cái thật mạnh.
Hạ Dương né sang một bên, cây roi “chát” một tiếng quất thẳng vào tường.
Cậu vươn tay nắm lấy nó, quăng sang một bên.
“Cô còn không ngừng lại thì em sẽ kiện cô tội bạo lực học đường.
Bản thân là giáo viên lại đi tấn công học sinh chỉ vì lý do đi trễ thì cô nên biết mình sẽ phải nhận hình phạt gì khi lên tòa.”
“Em đừng có lấy quyền thế gia đình ra uy hiếp tôi?” Lệ Ninh tức giận nhìn cậu: “Người nhà em có biết em hỗn láo như vậy không? Tôi sẽ gọi điện báo cho ngài Hạ.”
Hạ Dương nghe vậy song không một tia sợ hãi, cậu nói: “Cả dòng họ biết luôn ấy ạ nên cô cứ gọi thoải mái đi.
Cô có biết mỗi giây ba và các anh của em kiếm được bao nhiêu tiền không? Một cuộc gọi vô nghĩa của cô tổn thất bao nhiêu cô biết không?”
Nghe cậu nói như vậy, Tề Bạch Ân ngồi ở cuối lớp bỗng cười một tiếng.
Âm thanh dù nhỏ đến mức nào nếu ở một nơi yên tĩnh thì cũng sẽ bị phóng ra đến cực đại.
“Hạ Dương.” Hắn gọi cậu.
“Hả?”
“Im lặng, về chỗ ngồi.”
Cậu gật đầu: “...Ố kề.”
Lệ Ninh thấy cậu nhảy chân sáo vui vẻ đi về vị trí thì vô cùng tức giận.
“Em đứng lại đó! Ai cho em vào lớp? Đi ra ngoài đứng phạt cho tôi!”
Nói rồi cô ta đi nhanh đuổi theo cậu.
Thấy vậy, lớp trưởng cùng lớp phó lập tức đứng lên bảo vệ bạn mình.
Mạc Tồn Văn: “Thưa cô, học sinh đi học trễ là chuyện thường xảy ra hằng ngày.
Cô làm như thế là quá đáng đấy ạ!”
Hứa Tình Miên: “Mong cô cho bạn Hạ Dương vào lớp và xin lỗi bạn ạ.
Nếu không chúng em sẽ không nghe tiết của cô nữa mà bỏ ra ngoài đứng với bạn ấy.”
“Các em… loạn rồi! Đều là học sinh giỏi mà lại đi bênh cho cái thứ học ngu kia sao?”
Tề Bạch Ân nhíu mày, hắn đặt mạnh cây bút xuống bàn gây nên âm thanh cực lớn khiến mọi ánh nhìn đều đổ dồn vào hắn.
“Trước khi quan tâm đến tri thức thì cô nên xem lại đạo đức của mình.
Đừng để ngày đầu làm chủ nhiệm đã khiến cho cả lớp ghét cô.”
Hắn không ưa giáo viên này.
Từ tận kiếp trước cho đến hiện tại.
Ngay sau câu nói của Tề Bạch Ân, hàng loạt cánh tay đưa lên đồng tình.
Điều này khiến cô Lệ Ninh tức vô cùng.
Nhưng nếu thật sự để cả lớp 11A1 ra ngoài đứng thì cô sẽ bị mất mặt với các giáo viên khác.
Vì mặt mũi của mình, cô ta nghiến răng, tức giận nói: “Em Hạ Dương ngồi xuống.
Cả lớp vào tiết.”
Cả lớp thắng lợi trước cô giáo xấu xa, âm thầm giơ ngón like cho nhau, dĩ nhiên là trừ đám của Lưu Thiện đang thất vọng vì cậu không gặp nạn.
Sau đó, Hạ Dương biết rằng cô Quang Mễ đã nghỉ hộ sản rồi, từ giờ đến hết năm 11 cô Lệ Ninh sẽ là giáo viên chủ nhiệm của lớp cậu.
Hạ Dương chặc lưỡi, bảo sao hôm nay lại đạp c*t chó, đúng là xui xẻo ám cả năm mà!.