*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Cũng trong tối hôm đó, bệnh viện truyền tin là Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn đã tỉnh.
Hai người họ hoàn toàn khỏe mạnh, thậm chí tay và chân cũng bình thường trở lại.
Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn rất vui, chạy sang thăm Hạ Dương và Bạch Ân.
“Hai cậu không sao chứ? Lúc đó quả thật dọa tôi sợ chết khiếp luôn.
Không ngờ Hạ Dương bị Tiêu Kha điều khiển lại trở nên mạnh bạo và điên cuồng như vậy.
Tôi cứ tưởng chúng tôi sẽ bị giết cơ đấy.” Hứa Tình Miên kể lại trong lo sợ.
Mạc Tồn Văn thì điềm đạm hơn, sắc mặt anh cũng có chút âu lo, mà nhiều hơn là tội lỗi: “Xin lỗi cậu Hạ Dương, có vài lần tôi nặng lời với cậu.” Lúc ấy là do anh sợ mình sẽ hoàn toàn bị tàn phế, đôi chân là linh hồn của người tập võ, nếu chân mãi mãi bị tật thì anh sẽ chẳng còn mặt mũi nào ra ngoài nữa.
Người thừa kế duy nhất của gia đình võ thuật lại không thể đánh đấm gì thì ai mà nể.
Hơn thế nữa lúc ấy anh cũng lo cho Hứa Tình Miên, bởi cô là bảo bối trân quý của anh.
Tình cảm này anh giữ gìn cũng hơn mười mấy năm rồi.
Không chỉ anh đau đớn vì đôi chân mà Hứa Tình Miên cũng phải khổ sở vì đôi tay tàn tật, vì thế nên trong giây phút nóng giận và tuyệt vọng, anh đã buông lời chửi mắng Hạ Dương.
Trong khi đó cậu ấy làm mọi việc để giúp anh, vậy mà anh lại…
Hạ Dương hiểu hết tất cả, cậu cười: “Đây là lần thứ ba tôi nói rồi đấy, đừng để tôi nói lại lần nữa.
Các cậu đừng cảm thấy tội lỗi, trong chuyện này ai cũng không có lỗi cả, lỗi là ở ý thức chủ.
Bây giờ an toàn rồi thì chúng ta nên vui mừng.” Thật ra Hạ Dương biết đây chỉ là yên bình trước cơn bão, cậu linh cảm có một cơn bão rất lớn đang ập tới.
Như sóng thần cuồn cuộn cuốn trôi tất cả.
Vì đêm cũng đã khuya, Hứa Tình Miên và Mạc Tồn Văn chỉ ở lại tâm sự một xíu rồi cũng đi về phòng mình.
Hạ Dương tắm rửa xong đi ra, cậu nhìn Bạch Ân nằm thong dong trên giường, đột nhiên có một loại xúc động muốn đánh chết người.
Lúc hai người kia vừa về thì Bạch Ân đã nhanh chóng nói Hạ Dương đi chốt chặt cửa, kéo hết rèm lại, tuyệt đối không để bất cứ ai ra vào.
Tuy bán tín bán nghi nhưng cuối cùng cậu vẫn bị nhan sắc điển trai ấy quyến rũ đến thần hồn điên đảo, cam tâm tình nguyện làm tay sai cho hắn.
Vừa kéo xong, Bạch Ân lại gọi cậu đến gần hắn, hắn một phát ôm cậu ngồi lên đùi, trao nụ hôn nồng thắm.
“Bảo bối ngoan, tôi muốn tắm lắm, người tôi nhớp nháp quá.
Nhưng bác sĩ dặn bả vai tôi hiện tại không được tiếp xúc với nước.” Hắn cười phúc hắc: “Bảo bối, em lau mình cho tôi được không?”
Hạ Dương phát hiện từ sau khi yêu đương, Bạch Ân như biến thành một người hoàn toàn khác.
Từ lạnh lùng chuyển sang vô cùng cuồng nhiệt, thậm chí cuồng nhiệt đến mức bi.ến thái.
Nhưng Hạ Dương biết hắn chỉ làm vậy với mỗi mình cậu thôi.
Vì thế cậu thấy ấm lòng lắm.
Nể tình người bệnh bị thương vì mình, dù Hạ Dương có chút ngại ngùng nhưng cuối cùng vẫn đáp ứng: “Anh ngồi yên đó đi, em tắm xong sẽ ra lau mình cho anh.”
Bạch Ân thấy bản thân đã đạt được gian kế liền không nhịn được mà cười, nụ cười vô cùng phúc hắc và gian xảo.
Mà lúc này Hạ Dương đã đi vào phòng tắm nên cậu hoàn toàn không hề hay biết.
Trong lúc cậu đi tắm, Bạch Ân tranh thủ mở lap lên xử lý một vài công việc cá nhân.
Làm quên thời gian, đến lúc cửa phòng tắm “cạch” một cái mở ra, hắn mới biết rằng bảo bối của mình đã tắm xong rồi.
Hạ Dương vốn vô cùng thanh tú, bây giờ cả người lại như được lọc qua một tấm gương, một lớp filter làm đẹp khiến người nhìn xuyến xao.
Đôi môi đỏ ửng mộng nước, đôi mắt trong sáng long lanh như ánh ban mai, cái mũi cao thẳng vừa đủ, vô cùng thanh tú.
Mái tóc đen mượt ẩm hơi nước được xõa tùy ý phía sau.
Cả người Hạ Dương vì ẩm ướt mà trở nên đỏ ửng, đến cả những ngón chân cũng biến thành màu hồng phấn.
Cả người vốn trắng nõn nay lại tô điểm thêm chút sắc đỏ, giờ phút này đây dù cho có là người cấm dục như thế nào đi nữa chỉ cần nhìn thấy Hạ Dương thôi thì trong lòng đã vô cùng xao xuyến rồi.
Huống hồ gì Bạch Ân lại thích Hạ Dương như vậy, nhìn người mình yêu quyến rũ đến mức này hắn sao có thể kiềm lòng nổi.
Vì để chuẩn bị cho công cuộc lau người cho Bạch Ân mà Hạ Dương đã đem thau đựng nước ấm và khăn mềm bỏ vào.
||||| Truyện đề cử: Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban |||||
Bạch Ân thấy cảnh này liền cười cười, không chút do dự cởi phăng cái áo bệnh nhân đang mặc trên người, chỉ để bên dưới một chiếc quần của bệnh viện mà thôi.
Cơ bụng tám múi hình như còn rắn chắc hơn so với lần trước Hạ Dương thấy.
Nước da màu mật ong khỏe mạnh khiến bất cứ người đàn ông nào cũng phải ghen tị.
Cộng thêm gương mặt yêu nghiệt của hắn… quả thực khiến người ta thèm chảy nước miếng.
Người đàn ông này chính là bạn trai của cậu.
Hạ Dương sung sướng nghĩ..