*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Tần Doanh nói xong liền ghì Hạ Dương thật chặt.
Cậu rất muốn đẩy ra, nhưng phản kháng nhẹ nhàng thì anh lại không chịu buông.
Cậu vừa chịu ơn anh, không thể phũ phàng đẩy Tần Doanh ra được.
Cũng may hiện tại hành lang chỉ có cậu và anh, nếu có thêm những người khác thì sẽ nguy mất.
Tần Doanh ôm không lâu lắm, chắc tầm năm phút, nhưng cảm giác hồi hộp cùng với sự phản kháng cứ trồi lên trên người Hạ Dương khiến cậu rất muốn đẩy anh ra.
Dường như Tần Doanh cảm nhận được điều đó, anh thở dài rồi buông cậu ra.
“Cảm ơn em đã đáp ứng nguyện vọng của tôi.”
Hạ Dương chỉ biết cười gượng.
“Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết tất cả những gì tôi biết về ý thức chủ.”
Nghe tới đây, Hạ Dương liền sáng bừng đôi mắt, vì chỉ có biết cách đối phó với ý thức chủ thì mới có thể bảo vệ cậu với Bạch Ân được.
Một ngày ý thức chủ còn đe dọa bọn cậu thì Hạ Dương sẽ ăn không ngon ngủ không yên.
Tựa như ngày hôm nay, ý thức chủ tuy không thể xuất hiện ở ngoài đời thực nhưng nó có thể thông qua điều khiển cậu đã làm cho Bạch Ân bị thương.
Chỉ cần nghĩ đến những vết thương trên người hắn là do cậu gây ra, Hạ Dương liền thấy tội lỗi vô cùng.
“Dường như hắn rất quan trọng với em?” Tần Doanh hỏi.
“Đương nhiên rồi, chúng tôi là người yêu, tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu tôi.” Hạ Dương dõng dạc nói, vừa thông báo cũng như dằn mặt Tần Doanh để anh cắt đứt những ý nghĩ không nên có đối với cậu.
Hạ Dương đời này kiếp này, cả những kiếp sau nữa, chỉ yêu mỗi Bạch Ân mà thôi.
“A, là vậy sao.” Đôi mắt Tần Doanh đượm buồn, lát sau, anh bỏ qua những cảm xúc cá nhân để bắt đầu đi vào chuyện công.
Dù cho khó chịu chuyện Hạ Dương yêu Bạch Ân thật, nhưng anh không muốn cậu gặp nguy hiểm: “Trước đây tôi không biết, nhưng như lúc nãy ở ký túc xá em cũng thấy, ý thức chủ chỉ điều khiển được Tề Minh và Du Trình, nó không thể điều khiển được tôi.”
“Tại sao lại vậy? Vì anh là người trọng sinh?”
“Đúng vậy.
Ý thức chủ không điều khiển được những người đặc biệt.
Hay nói đúng hơn những người không thuộc thế giới này, nó sẽ không thể tác động gì đến họ được.”
Nói xong, anh nhìn thẳng vào Hạ Dương, chắc nịt nói: “Em cũng không phải người của thế giới này, đúng không?”
Hạ Dương giật mình, ánh mắt cậu có chút né tránh vì chột dạ: “Anh… anh nói gì vậy? Sao tôi lại không phải là người của thế giới này cơ chứ? Tôi là Hạ Dương, là con trai nhà họ Hạ đó.”
“Không, em không phải Hạ Dương của thế giới này! Hạ Dương, em đừng quên rằng tôi trọng sinh.
Kiếp trước Hạ Dương là người như thế nào tôi lại còn không biết sao? Tuy diện mạo không thay đổi, nhưng tính cách cậu ta thối nát cỡ nào, tuyệt đối không phải là người tốt tính như em được.”
“Nhưng khi nãy ý thức chủ có thể điều khiển tôi được, chứng tỏ tôi chính là người của nơi đây chẳng phải sao?”
Tần Doanh đột nhiên nở nụ cười, anh xoa đầu Hạ Dương một chút để trấn an cậu: “Đừng xoắn xuýt lên như thế, không cần quá lo lắng.
Em là người của thế giới khác thì có sao cơ chứ?”
Hạ Dương thở dài, cậu có chút thỏa hiệp: “Vì sao anh lại chắc chắn tôi không phải người của nơi đây?” Vì cậu biết Tần Doanh chính là một bác sĩ tâm lý tài ba, dù có chối như thế nào đi nữa thì đôi mắt cậu đang bán đứng cậu, anh ta chỉ cần nhìn sơ qua liền biết cậu nói thật hay nói dối ngay.
“Lúc em bị ý thức chủ điều khiển, lúc ấy linh hồn của em không ở trong thân thể.
Em không nhớ lúc ấy tôi đã nói vọng vào không trung sao? Tôi biết linh hồn thật sự của em đang bị ý thức chủ giam vào thế giới hư không.
Tuy nói ý thức chủ không thể điều khiển người đến từ nơi khác, nhưng lúc ấy linh hồn khác biệt của em bị tách ra khỏi cơ thể, nói cách khác, thứ mà lúc đó nó điều khiển chỉ có thân xác rỗng của em mà thôi.”
Hạ Dương thở dài, vì Tần Doanh nói đúng hết.
Thậm chí có một số thông tin mà cậu còn không biết.
Vì thế lúc này đây cậu chỉ có thể gật đầu thừa nhận rằng mình chính là linh hồn đến từ thế giới khác.
“Đúng như anh nói, tôi quả thực không thuộc về nơi đây.
Nhưng xin lỗi, tôi không muốn cho anh biết về quá khứ của mình.” Hạ Dương muốn cắt đứt hoàn toàn hy vọng của Tần Doanh, cậu không muốn anh hiểu lầm cậu thích anh.
“Được rồi, vậy tôi sẽ kể cho em nghe những nghi vấn của tôi về ý thức chủ.
Nó không đơn giản như em nghĩ.” Tần Doanh nhận thấy sự từ chối của Hạ Dương nên không nói gì nữa: “Hạ Dương, em có biết ý thức chủ bị trói buộc sức mạnh không?”
“Không biết, ý anh là sao?”
“Tức là, nó không thể trực tiếp ra khỏi thế giới hư không mà phải thông qua vật trung gian.
Như g.iết chết Tiêu Kha rồi sử dụng thân thể cậu ta để hoạt động, hoặc là dùng quyền năng của mình điều khiển những người thuộc thế giới này để phục vụ nó.” Anh ngừng một chút rồi lại nói: “Hơn nữa… ý thức chủ đang yếu đi.”.