“Hahaha, cảm động đó.

Sự chân thành của nhà ngươi khiến ta cũng muốn động lòng trắc ẩn mà thả cậu ta ra.”
Vì ý thức chủ đã sống vầ tồn tại qua hàng ngàn năm nên xưng hô của nó mang theo hơi hướng cổ đại.

Nó phẩy tay một cái, làm ra vẻ như sẽ điều khiển thân thể Hạ Dương né sang một bên.

Nhưng nào ngờ nó lại khiến cho con dao càng đâm sâu vào bả vai Bạch Ân hơn nữa, khiến hắn chảy máu rất nhiều, vẻ mặt đầy đau đớn.

Ý thức chủ còn tàn ác đến mức dùng lực xoay con dao một vòng trong xương cốt của Bạch Ân.
Dù đau đến mức sắc mặt tái nhợt, cắn môi đến mức bật cả máu nhưng hắn vẫn không rên la một tiếng.

Ngược lại, Bạch Ân cười lạnh.

“Mày không thể thắng được cậu ấy đâu.”
Dứt lời, thân thể đang bị điều khiển của Hạ Dương bỗng dưng ngã xuống đất.

Phía sau nó là Mạc Tồn Văn và Hứa Tình Miên đang đứng, trên tay Mạc Tồn Văn còn cầm một cái kim tiêm.
Biến cố này khiến ý thức chủ trong cõi hư không cũng phải ngạc nhiên, nó hét to lên một cái: “AAA, chuyện này là sao? Các ngươi đang làm gì!?”
Dù không nghe được nó nói gì, nhưng Bạch Ân vẫn hết sức sảng khoái mà cười, bởi lúc này đây hắn đã nắm chủ được cục diện.
“Là do mày ngu.”
Đây chính là kế hoạch của bọn hắn.

Tuy không rõ là ý thức chủ sẽ làm gì, nhưng Bạch Ân và Hạ Dương đã dự trù sẵn kim tiêm với thuốc mê.

Chỉ cần nó vừa có những hành động quá khích thì liền khiến nó hôn mê ngay lập tức.
Như lúc này đây, tuy cơ thể của Hạ Dương đã bị ý thức chủ điều khiển nhưng cơ thể ấy vẫn là thân xác của một con người, dù nó không cảm thấy đau nhưng mọi chức năng của cơ thể đều phải có.

Vì thế nên khi tiêm thuốc mê vào vẫn phải gục thôi.
Hứa Tình Miên cười khì khì: “Thế nào, bọn tôi đến kịp lúc chứ?”
Bạch Ân thở một hơi nặng nề: “Vừa kịp, chậm một chút nữa là tôi quăng luôn cái xương bả vai này rồi.”
Mạc Tồn Văn nhìn thân thể Hạ Dương đổ gục xuống: “Vậy giờ chúng ta nên làm sao với nó đây?”
“Tạm thời để như vậy, đợi cậu ấy tỉnh lại.” Hắn trầm ngâm một lúc, sau lại đi vào phòng lấy một sợi dây ra: “Không được, phải trói nó lại, nếu không đợi nó tỉnh lại mà không phải Hạ Dương thì nó sẽ lại làm tổn thương cơ thể cậu ấy mất.”
Sợi dây Bạch Ân lấy ra là một sợi dây thừng, nhưng hắn tinh tế đến mức lót thêm một lớp bông ở ngoài để tránh Hạ Dương bị đau.
Vốn dĩ sợi dây này hắn định dùng để chơi trò tình thú với cậu, vậy mà bây giờ lại phải dùng với mục đích này đây…
“Hắn muốn trói ta lại?” Ở trong thế giới hư không, ý thức chủ nhìn Hạ Dương rồi cười lớn: “Gan thật! Nghĩ cũng hay lắm.

Ta là ai mà lại chịu thua cơ chứ?”

Lúc này nó vẫn chưa cho Hạ Dương đứng dậy, càng độc ác hơn, nó làm cho lớp xi măng dưới chân cậu mọc đầy gai.

Gai nhọn đâm vào khiến Hạ Dương tê tái đau đớn, cậu cắn môi đến mức bật máu chỉ để ngăn không cho âm thanh phát ra.
Cầu xin ý thức chủ là điều nhục nhã nhất mà cậu từng làm, vì Bạch Ân cậu chỉ có thể làm như thế.

Nhưng Hạ Dương vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm cuối cùng cho mình, dù đau cỡ nào cũng không được la lên.
“Ngươi chịu đựng ẩn nhẫn cái gì hả?!” Nó biến ra mấy sợi roi đầy gai, quất tới tấp lên người Hạ Dương: “La lên, la lên đi, ta thích nhất tận hưởng sự đau đớn của loài người.

Hahaha!”
Nếu Bạch Ân mà biến linh hồn Hạ Dương đang bị hành hạ như vậy thì hắn chắc chắn sẽ phát điên.1
Bên ngoài thế giới hư không, còn chưa kịp trói thân thể của Hạ Dương lại thì đột nhiên, nó đứng dậy.

Tay chân vặn vẹo trông rất ghê tợn, tựa như những con zombie khua tay múa chân.
“Chuyện gì vậy?” Hứa Tình Miên có chút hoảng sợ, cô núp sau lưng Bạch Ân, đồng thời cô cũng hơi lo lắng cho Hạ Dương: “Cậu có sao không, cậu bị làm sao vậy!?”
Nhưng Hạ Dương không trả lời, ngược lại, một âm thanh từ trong hư không bỗng dưng vang lên dọa mọi người một trận.
“Hahaha, các ngươi nghĩ thứ thuốc mê tầm thường của nhân loại có thể khiến ta thua cuộc được sao?”
Âm thanh này lành lạnh, không biết xuất phát từ đầu mà cứ vang vọng trong đầu mỗi người.

Giống như trong những bộ phim ma nổi tiếng trên mạng vậy.
“Ý thức chủ?” Bạch Ân mở lời nghi vấn, nhưng thực ra hắn đã chắc chắn đến mười phần: “Mày còn muốn làm gì nữa? Còn không mau thả Dương Dương ra?”
Ý thức chủ trong thế giới hư không truyền âm thanh ra ngoài.

Tuy nhiên nó không đưa thực thể ra ngoài được, bởi làm điều đó tổn rất nhiều năng lượng, nó sẽ không thể điều khiển được cục diện nếu làm như vậy.1
Nó thông qua màn hình ở thế giới hư không mà nhìn chằm chằm vào vết thương của Bạch Ân.

Vết thương sâu hoắm, máu chảy không ngừng, bả vai bị khoét một lỗ sâu đến mức thấy cả vết thương.

Con dao vẫn còn được cắm ở trên vai hắn, nhưng vẫn phạm vi vết thương quá rộng, lúc nãy ý thức chủ còn điều khiển thân thể Hạ Dương khiến nó đâm hắn thêm mấy nhát nữa, vì vậy nên dù con dao bị cắm ở đó nhưng vẫn có thể nhìn thấy vết thương ở bên trong thông qua các vết thương khác.
Ý thức chủ cảm thán: “Ừm, vết thương không tồi, đẹp lắm!”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play