Thời điểm gia nhập vào đại bộ đội, nhiều phụ nữ đều hướng về phía cô vểnh mũi lên trời, cô không quan tâm nở nụ cười, đến cả một ánh mắt cũng không muốn cho.

Chỉ là lúc này, một ánh mắt đặc biệt lạnh lùng lướt qua cô.

Trong lòng Chu Tú Tú căng thẳng, đảo mắt theo trực giác của mình.

Đó là một nữ đồng chí xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề, xem ra rất lịch sự nhã nhặn, chỉ là ánh mắt của cô ta, làm cho người ta có chút sợ hãi.

Chu Tú Tú quay đầu lại đánh giá cô ta, vừa mới cân nhắc, cô ta lại lịch sự gật đầu với cô, lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

Nụ cười như gió xuân này của cô ta khiến cô rùng mình.

Trần Thục Nhã này, bên trong cốt truyện là nhân vật nữ chính, cô ta trở thành một thành viên của nhóm thanh niên có học thức về nông thôn, đi tới thôn Thứu Sơn, thông minh chân thật, dũng cảm chịu làm, rất được lòng người.

Theo lý thuyết, có lẽ Trần Thục Nhã rất được lòng thôn dân, nhưng vừa rồi Chu Tú Tú rõ ràng nghe được các thôn dân bàn luận sôi nổi về Trần Thục Nhã, nói những lời rất khó nghe.

Càng làm cho cô cảm thấy kỳ quái đó là, Trần Thục Nhã nhìn mình bằng ánh mắt lạnh lùng, lại giống như đang nhìn trò hay, như thể giữa họ có mối hận thù sâu sắc nào đó.

Dựa theo nội dung ở trong truyện, nguyên chủ cho tới bây giờ không bị nữ chính để ở trong mắt, trước kia cũng ít có gặp nhau.

Lẽ nào tất cả nội dung trong truyện phát triển không giống nhau?Chu Tú Tú nghĩ tới đây, cảm giác đầu óc mình muốn xoay vòng, bởi vì ánh nắng mặt trời quả thực tựa như lò lửa hướng về phía cô.

Ông trời thật công bằng, mặc dù đối xử với người đẹp, cũng không thương hoa tiếc ngọc.

Chu Tú Tú âm thầm cảm thán một hồi, cuối cùng vẫn là ngoan ngoãn xuống ruộng.

Cô phải biểu hiện thật tốt, tranh thủ sớm ngày tiến vào căn tin công xã làm việc, lại tiếp tục biểu hiện, xin nhà tranh, ở riêng!…Ngay khi tiếng còi tan làm cất lên, mọi người đổ về căn tin công xã.

Trong nhà ăn náo nhiệt cực kỳ, tất cả xã viên xếp hàng chờ cơm.

Theo lý thuyết, nhà ăn của công xã lẽ ra phải bị hủy bỏ cách đây vài năm, nhưng bối cảnh của thời đại trong cốt truyện không có cơ sở, nhà ăn công xã ở thôn Thứu Sơn, đại khái vào năm sau mới chính thức giải tán.

Cũng không phải tất cả thôn dân đều ăn cơm ở nhà ăn, cán bộ thôn chỉ cho phép tan tầm xã viên tới ăn một món, ăn không ngon, nhưng no bụng thì không thành vấn đề.

Mệt mỏi một ngày, Chu Tú Tú không muốn cùng nhà chồng của nguyên chủ cùng nhau ăn cơm, ngồi xuống ăn tạm một bát sủi cảo.

Bên trong sủi cảo này hình như không có nhân gì, cắn xuống một cái, nước canh nhạt nhẽo tràn ra, Chu Tú Tú thở dài.

Thật khó ăn.

Chu Tú Tú đơn độc, lúc đi còn nhìn thấy hai người Bùi Nhị Xuân và Đổng Hòa Bình từ vườn rau trở về, đuôi mắt cô liếc bọn họ, quay người rời đi.

Bùi Nhị Xuân gắt gỏng: “Đùa à!”Đổng Hòa Bình không lên tiếng.

Hai người bưng bát tìm chỗ ngồi xuống, vừa định bắt đầu ăn, bỗng nhiên có một âm thanh nũng nịu truyền tới: “Anh Đổng, tôi có thể ngồi ở đây không?”Quả phụ Chu cười khanh khách nhìn chằm chằm Đổng Hòa Bình, hơi nhỏ giọng hỏi.

Chân mày của Bùi Nhị Xuân cau lại, hai tay chống lên bàn, thiếu điều muốn nhảy lên: “Đi đi đi, bên cạnh nhiều chỗ trống như vậy, có cần phải chen vô đây không? Sao, đàn ông của tôi thơm lắm hả?”Quả phụ Chu nghe vậy, cũng không kiên trì, cong môi mỉm cười, uốn éo eo lắc lư mông rồi rời đi.

Nhìn bóng lưng của cô ta, Bùi Nhị Xuân lạnh mặt: “Yêu tinh, giống như Chu Tú Tú!”Dứt lời, lại không được đáp lại, Bùi Nhị Xuân giương mắt nhìn Đổng Hòa Bình, một cái tát đập vào mặt anh ta: “Còn nhìn! Con mắt muốn dán lên mông cô ta luôn rồi!”“Chát” một tiếng, trong lòng Đổng Hòa Bình run lên, lập tức quay đầu lại nhìn một số xã viên cách đó không xa.

Mọi người quay mặt sang giống như không có chuyện gì xảy ra, nhưng khóe miệng lại giương lên.

Khuôn mặt Đổng Hòa Bình hoàn toàn tối sầm lại, khẽ cắn răng, tiếp tục cúi đầu gặm khoai lang.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play