Ai,  ‘Trứng cá’ ở chỗ này không phải là trứng cá thật mà là nụ hoa còn chưa nở của cây cọ.

Hình dạng giống như trứng cá màu vàng, có thể ăn, nhưng ăn không ngon, Tống Hòa hái rất nhiều, lấy nó làm lương thực cho mấy ngày, buổi trưa hôm nay thành công ăn đến mức muốn nôn ra.

Thời tiết ngày càng lạnh, đã sắp gần tháng mười một, buổi tối gió lạnh thổi đến làm không ít người hít mũi.

Tống Hòa kéo xe ba gác, quần áo chăn mùng từ nhà đều ở trên xe ba gác, lúc đầu còn có chén và các đồ khác, nhưng cô kéo không nổi,  chỉ có thể bỏ một ít đồ không cần dùng gấp ra.

Bên trong chăn bông trên xe ba gác, Mễ Bảo và Tiểu Muội đang vùi vào trong chăn, hai cái đầu mơ màng buồn ngủ giống như gà con mổ thóc.

Mà Đại Oa thì nhắm mắt theo đuôi đi bên cạnh Tống Hòa, ôm bình nước giúp cô, nếu Tống Hòa khát, chỉ cần khom lưng, Đại Oa sẽ bưng bình nước đến trước miệng Tống Hòa.

Bình nước này được ông nội của nguyên chủ  giữ gìn vô cùng cẩn thận, nói là thừa kế từ ông cố của nguyên chủ, dùng mấy năm rồi, có bộ dạng là đồ gia truyền.

Trong đầu Tống Hòa suy nghĩ rất nhiều chuyện, một lát thì nghĩ đến những chuyện mà lúc mình chưa xuyên đến đây, một lát lại nghĩ đến những chuyện có trong trí nhớ của nguyên chủ.

Dù sao cũng phải lấp đầy đầu óc, không có thời gian để nghĩ đến chuyện có nên từ bỏ hay không, có muốn trực tiếp ngã xuống chết ở chỗ này hay không.

Cuối cùng----"Dừng lại nghỉ ngơi đi, chúng ta sắp đến rồi!""Nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai lên đường!"Tống Hòa thở phào một hơi thật dài, ngắm nhìn xung quanh, mò mẫn tìm được một nơi chắn gió lại hẻo lánh, cắn răng kéo xe ba gác đến chỗ đó.

Ngay sau đó thì đốt lửa, lấy nước nấu nước, cuối cùng bỏ ít viên ‘Trứng cá’ vào bên trong nước sôi nấu chín.

Ánh lửa nhảy nhót trong con ngươi, Tống Hòa khẽ thở dài, cầu nguyện ngày mai nhất định phải đến thôn tiếp theo, nếu không, bên trong đội ngũ này lại có người chết.

Nước bên trong lò sôi ực ực một lúc lâu, một cổ mùi cỏ xanh bay ra từ trong lò, Tống Hòa để cho Đại Oa gọi Tiểu Muội và Mễ Bảo đang còn ngủ say trên xe ba gác, mình thì múc ra bốn chén! Cháo trứng cá.

Tống Hòa hút một ngụm, hai tay ôm chén nóng hôi hổi, híp mắt lại, phát ra một tiếng cảm thán bên trong đêm tối lạnh lẽo, cứ xem như là cháo đi.

Chẳng qua nếu  cháo này có bánh bao ăn kèm thì tốt rồi.

Nói đến bánh bao, cô lại nghĩ đến cái lồng bánh bao do đầu bếp Lý làm ra, hu hu thật muốn ăn nha!Tống Hòa thèm ăn đến mức nước mắt cũng sắp từ khóe miệng chảy ra rồi.

Uống một nửa chén cháo, cô thả xuống đặt trong lòng, lại rút thân thể tựa vào bên cạnh đống lửa sửa ấm.

Trong lòng lại không ngừng nhớ đến bánh bao, lẩm bẩm nói bánh bao.

Đột nhiên, Tống Hòa ngồi thẳng dậy, làm cho ba đứa bé đang vùi đầu ăn cháo đều giật mình.

Cô đờ người hồi lâu, quay lại trợn mắt há mồm nhìn ba đứa bé.

Trong ánh lửa, vẻ mặt của cô là mừng rỡ như điện, lại giống như buồn vui đan xen, trong miệng còn lẩm bẩm: "Có thật không? Sao lúc này mới đến?"Mấy ngày này bà đây quá khổ rồi!Đúng vậy cô có một bàn tay vàng.

Giống như những người xuyên qua khác, không nói chín mươi chín phần trăm, ít nhất tám mươi tám phần trăm người xuyên qua đều có bàn tay vàng, Tống Hòa cô cũng có một bàn tay vàng.

Nghĩ tới đây, Tống Hòa bất chấp bị lộ gì đó, xoay người cúi đầu, nhanh chóng cầm bánh bao nhét vào trong miệng mình.

"Ô ồ ồ ô ồ ô ----""A!"Lại còn có nước canh nữa!Vỏ mềm mềm của bánh bao bị răng cắn rách, một dòng nước canh tươi ngon lấp đầy khoang miệng, tiếp theo chảy qua cổ họng xuống dạ dày.

Tống Hòa nhắm hai mắt lại hưởng thụ, ngon đến mức giống như linh hồn đang run rẩy vậy.

"Chị, thật là thơm.

" Đột nhiên Tiểu Muội trợn to hai mắt ngửi ngửi nói.

Hiển nhiên ba đứa bé không biết chuyện gì xảy ra, nhưng ba đứa đều ở gần Tống Hòa, nhạy cảm ngửi được một cổ mùi thơm.

Tống Hòa nắm tay đặt trên ngực, trong lòng lẩm bẩm một tiếng: "Kẹo que mứt lê", ngay sau đó keo que mứt lê xuất hiện trong tay cô.

Cô cẩn thận quan sát xung quanh một cái, vị trí mình chọn thật tốt, tuy bên cạnh có người, nhưng cách khá xa, chủ yếu là bọn họ sợ Tống Hòa dẫn theo ba đứa bé đến xin ăn, cho nên dứt khoát ngồi xa xa.

Quan trong nhất là vào lúc này gió lớn, thổi vù vù, mùi thơm gì cũng bị thổi bay mất.

Tống Hòa đặt ngón tay lên môi, "Suỵt----""Im lặng, đừng nói chuyện.

" Cô nhỏ giọng nói.

Trên mặt ba đứa bé tràn đầy tò mò, gật đầu nhìn chằm chằm vào Tống Hòa.

Chỉ thấy Tống Hòa nín thở tập trung mở túi chứa kẹo que mứt lê ra, dưới ánh mắt khó hiểu của ba đứa bé, nhét ba cây kẹo mứt lê vào trong miệng của ba đứa.

Một giây tiếp theo, Tống Hòa thấy được ba khuôn mặt sững sờ ngạc nhiên, mỗi đứa đều là vẻ không biết làm sao, hoàn toàn không dám  khép miệng.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play