Miêu Kiều Kiều từng câu từng câu chất vấn, trực tiếp khiến Cổ Từ toát mồ hôi hột.Những lời này của cô đã tiết lộ rất nhiều thông tin, bao nhiêu tình huống xảy ra giữa hai người đều tuôn ra hết.Đồng thời cũng cho mọi người thấy, chính anh ta đối xử tốt với cô mới khiến cô nghĩ anh ta thích cô, chứ không phải do cô tự mơ mộng hão huyền.Khi Miêu Kiều Kiều nói xong, không khí xung quanh bắt đầu có chút quái dị.Lúc đầu mọi người thấy Miêu Kiều Kiều thường xuyên bám theo sau Cổ Từ, trong lòng ít nhiều có chút khinh thường.

Mặc dù đại viện thanh niên trí thức không cấm học viên làm quen kết bạn, nhưng đối với tác phong trong vấn đề quan hệ nam nữ rất nghiêm chỉnh.Bên cạnh đó, về danh dự của Miêu Kiều Kiều, nói thật không có mấy người để ý.Mọi người chỉ thấy Miêu Kiều Kiều một mình đơn phương, còn Cổ Từ thì không bao giờ xác nhận, họ cho rằng Miêu Kiều Kiều cố chấp, Cổ Từ có nỗi khổ riêng không thể nói.Hơn nữa đây là việc riêng của hai người, bọn họ không nên can thiệp, Cổ Từ không lên tiếng thì người khác có tư cách gì tham gia náo nhiệt đây.Chỉ cần Miêu Kiều Kiều không làm ảnh hưởng đến mọi người, ai cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.Nhưng sau khi nghe Miêu Kiều Kiều buộc tội, cộng thêm thái độ vừa nãy của Cổ Từ, bọn họ cũng không phải kẻ ngốc, nghĩ một chút đã thông suốt toàn bộ chân tướng.Chẳng trách Cổ Từ chưa bao giờ oán giận Miêu Kiều Kiều quấn quýt lấy anh ta, thì ra trong lòng có tâm tư này.Đây chẳng phải là kiếm cớ yêu mến, chiếm tiện nghi của cô gái nhỏ nhà người ta à?Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn Cổ Từ với ánh mắt sâu xa.Loại người hai mặt hư tình giả ý này, không thích hợp kết giao.“Đồng chí Cổ Từ, anh đúng là không tử tế.” Thôi Đại Tráng ngờ nghệt là người đầu tiên lên tiếng chỉ trích.Đúng vậy, anh ta thích nhất là xem náo nhiệt, quan tâm chuyện bất công của thiên hạ.“Đàn anh Cổ, không ngờ anh là người như vậy.” Trên mặt Bạch Nghiên hiện lên một vẻ thất vọng.

Ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng đáy mắt lại thoáng qua tia khinh thường.Trước kia người này còn tìm cách lấy lòng cô ta.May mắn cô ta chướng mắt đối phương, nếu không đã dính vào đống phân khiến cả người thối quắc rồi.“Người này ấy mà, biết mặt nhưng không biết lòng, xem ra sau này mọi người nhớ chú ý một chút.” Giọng điệu Lâm Cúc vẫn sắc bén như cũ.Được giáo dục ở vùng quê hai năm, tính tình Lâm Cúc được mài dũa ngày càng bén nhọn.Nhìn chuyện gì, cũng thích chen vào một miệng.Hoàng Đại Đễ luôn luôn im lặng mím miệng, đứng một bên không hé răng.Vương Cương phức tạp liếc nhìn Cổ Tử một cái, tỉnh bơ đi sang bên cạnh.Nhìn thấy phản ứng mọi người, trong lòng Cổ Từ đầy nghẹn khuất, oan uổng tức giận.Anh ta không ngờ đồ ngốc Miêu Kiều Kiều lại ở trước mặt mọi người nói ra mọi chuyện.Không phải cô rất thích mình ư, tại sao lại chừa tí mặt mũi nào thế!Chẳng lẽ muốn ép buộc anh ta nói thích cô?Phì, cũng không soi gương lại xem dáng vẻ của mình xấu xí như thế nào.Còn muốn anh ta phải thích cô, nằm mơ!Cổ Từ càng nghĩ càng tức.Con béo chết bầm này đúng là điếc không sợ súng, bị cô bám lấy là do anh ta xui xẻo!Hiện tại cô gây chuyện, tất cả mọi người đều tưởng rằng anh ta cố ý ra vẻ chiếm tiện nghi của cô đấy!Trong mắt mọi người anh ta là người có văn hóa lễ nghi, nếu hình tượng này bị hủy, mặt mũi của anh ta coi như vứt vào sọt rác.Không được, bây giờ anh ta phải giải thích thật tốt, bằng không về sau mọi người đều không xem anh ta ra gì.“Kiều Kiều, cô hiểu lầm rồi, tôi chỉ xem cô là bạn học nên chăm sóc nhiều hơn một chút thôi.

Cô cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, chúng ta thành thật cống hiến cho tổ quốc không được à.”Vừa nghe xong lời này, Miêu Kiều Kiều trực tiếp trợn trắng mắt.Chuyển chủ đề cũng nhanh quá nhỉ!Người này ngay lập tức chuyển dời mâu thuẫn lên người cô.Nói cô suy nghĩ nhiều quá, như thế này không phải đang mắng cô tâm tư bất chính à.Quả nhiên lời này của anh ta khiến ánh mắt mọi người nhìn Miêu Kiều Kiều có chút khác biệt.Miêu Kiều Kiều cũng không muốn nói nhiều với anh ta, đáp trả: “Được, nếu đã nói rõ ràng trước mặt mọi người, tôi cũng hiểu được ý của anh.

Anh yên tâm, nếu không phải anh từng giúp tôi, tôi vốn không hề xem anh là người yêu, anh không thích tôi, tôi cũng chướng mắt anh.”Nói xong cô đánh giá anh ta một vòng, cười nhạo: “Dù sao người thích buông lời ngọt ngào chiếm tiện nghi người khác, ai cũng không thích.”“Cô!” Cổ Từ cứng họng, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Kiều Kiều...!Đừng làm loạn, tôi biết cô đau lòng, nhưng chúng ta tốt xấu gì cũng là bạn học, cần gì phải tuyệt tình như thế.”Con lợn béo này cũng biết lạt mềm buộc chặt đấy!Hừ, cô càng như thế, anh ta lại càng chán ghét.Miêu Kiều Kiều: “...”.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play