Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen


Lê Diệp bị cắn một cái, vẫn như cũ không muốn buông tay, hắn lại hung hăng gặm lên môi Thần ca nhi, Thần ca nhi vừa gấp vừa tức, nhưng khi ngửi được mùi máu tươi, đáy lòng lại có hơi chột dạ, y dùng sức đẩy Lê Diệp ra, nhịn không được nhìn môi hắn.

Môi Lê Diệp dị thường diễm lệ, trên môi sáng lấp lánh, một mảnh ướt át, nhìn không rõ là nước bọt của ai, Thần ca nhi chỉ vừa liếc mắt một cái, đầu đã ong lên, có loại cảm giác như bị thiêu cháy. Thần ca nhi căng da đầu nhìn, mới phát hiện đầu lưỡi hắn bị y cắn rách. Nhớ đến hắn vừa hung vừa tàn nhẫn hôn mình, rất giống sói con đói khát mấy năm, chút đau lòng này đã sớm không cánh mà bay, chỉ cảm thấy là hắn xứng đáng.

Lúc này Vương Thụy lại gọi một tiếng Thần ca nhi, hắn gần chạy đến trong sân. Thần ca nhi vội vàng lên tiếng, Lê Diệp lại giống một tòa núi nhỏ chắn trước mặt y, không muốn cho y đi, khi Thần ca nhi đẩy hắn, hắn lại cúi đầu hung hăng hôn lên môi Thần ca nhi, Thần ca nhi thật muốn đánh hắn một quyền, Lê Diệp thỏa mãn liếm môi dưới, khi nhìn ra ngoài cửa sổ đáy mắt lại nổi lên một tia lạnh lẽo.

Lý Cẩn nghe được tiếng của Vương Thụy, từ bên trong nhà thò đầu nhìn ra cửa sổ, cười cười hướng Vương Thụy chào hỏi, "Thụy Thụy con mới tới sao?"

Vương Thụy gật gật đầu, trong khoảng thời gian gần đây anh lại cao thêm không ít, bả vai rất rộng, lớn lên cũng rắn chắc, đã hoàn toàn rút bớt đi sự ngây ngô của thiếu niên, cả người nhìn tràn đầy lực lượng, nhìn dáng vẻ này, Lý Cẩn có hơi không nhớ nổi lúc trước anh từng vừa gầy vừa nhỏ, Lý Cẩn nhịn không được cười cười, "Một đoạn thời gian không gặp, con lại cao thêm không ít."

Tháng trước Vương Thụy không trở về, chỉ mới khoảng hai tháng không thấy, người trẻ tuổi đúng vào lúc phát triển chiều cao nên anh lại cao lên không ít, hơn nữa nhờ rèn luyện siêng năng, nhìn rắn chắc hơn hẳn, trấn trên có không ít tiểu cô nương thích nhìn trộm anh.

Thấy Lê Diệp vẫn không có ý định tránh ra, Thần ca nhi hơi bực, trừng mắt nhìn hắn.

Lê Diệp không dám ép y quá mức, đành nghiêng người né qua, ánh mắt hắn vẫn đuổi theo Thần ca nhi, sâu thẳm nóng cháy, Thần ca nhi bị hắn nhìn chằm chằm không được tự nhiên, khi muốn thoát ra từ bên người hắn, Lê Diệp lại nắm lấy cánh tay y.

Âm cuối hơi cao lên, thanh âm vô cùng dễ nghe, lời nói thốt ra lại làm mặt Thần ca nhi đỏ bừng, "Môi em sưng rồi."

Thời gian Lê Diệp hôn y rất lâu, vừa được buông ra, Thần ca nhi cơ hồ đứng không vững, vì bị người ta khi dễ, đôi mắt y đen nhánh đôi ngập nước, khóe mắt cũng có chút hồng, không duyên cớ làm tăng thêm chút đáng thương, môi hồng nhạt còn tươi mới hơn cả hoa, bởi vì có chút sưng, thiếu đi một phần lãnh đạm, nhiều thêm một phần đáng yêu, làm người ta vẫn muốn hôn tiếp cho thỏa, Lê Diệp dĩ nhiên không muốn Vương Thụy nhìn thấy bộ dáng này của Thần ca nhi.

"Em đợi một chút nữa thì đi ra ngoài."

Cho rằng hắn lại nghĩ ra chuyện xấu gì, trong mắt Thần ca nhi tràn ngập nghi ngờ, trên tủ quần áo có một mặt gương, y theo bản năng nhìn thoáng qua, nhìn thấy bộ dạng của chính mình, hô hấp Thần ca nhi đột nhiên cứng lại, ánh mắt nhìn Lê Diệp tràn đầy xấu hổ buồn bực, Lê Diệp tùy ý vung tay lên, điều động linh khí ra, cánh môi Thần ca nhi lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được khôi phục lại như cũ.

Lê Diệp rũ mắt nghiêm túc đánh giá một chút, thấy đầu tóc y cũng không có rối loạn, lại hôn một cái lên trán y, "Được rồi."

Thấy mình hiểu lầm hắn, đáy lòng Thần ca nhi có chút ngượng ngùng.

*

Thần ca nhi từ trong phòng đi ra.

Hiểu rõ Vương Thụy là vì việc Thần ca nhi đính hôn mà đến, Lý Cẩn cười cười, "Được rồi hai người các con tự nói chuyện đi."

Thần ca nhi: "Thụy ca, mới từ trấn trên trở về sao?"

Vương Thụy gật đầu.

Thần ca nhi cười cười, "Ca mau vào phòng đi, bên ngoài hơi lạnh."

Hai người cùng nhau lớn lên, Thần ca nhi vẫn luôn xem anh là ca ca, nên cũng không có nhiều kiêng dè như vậy, Thần ca nhi trực tiếp dẫn anh đến phòng mình, nhớ đến chính mình cũng đã đính hôn, Thần ca nhi liền không cần phải đóng cửa. Động tác này của y, Vương Thụy có thể nhìn rõ trong mắt, trong lòng đột nhiên sinh ra một cổ cảm giác phiền muộn, anh thậm chí có thể đoán được, ở tương lai không xa, khoảng cách giữa anh cùng Thần ca nhi chỉ biết càng ngày càng xa.

Trong phòng có tổng cộng hai băng ghế để bên cạnh án thư, Lê Diệp đang lười nhác dựa ở trên giường, trong tay cầm một quyển sách, nghiêm túc đọc sách, Thần ca nhi liếc mắt nhìn hắn, biết rõ Vương Thụy không nhìn thấy hắn, y mới yên tâm đi châm nước, vừa châm nước vừa chiêu đãi, "Thụy ca, huynh ngồi đi."

Vương Thụy đi tới trước mặt y, "Không cần rót, huynh cũng không khát nước."

"Không khát cũng có thể uống một ít, bên trong có pha cẩu kỷ, từ trấn Túc Nguyên đến thôn Trúc Khê ít cũng hơn một canh giờ lộ trình, huynh lại mặc đơn bạc như vậy, uống chút nước nóng cũng giúp thân thể ấm áp hơn."

Thấy đáy mắt y hàm chứa quan tâm, đáy lòng Vương Thụy mới hơi chút dễ chịu, duỗi tay cầm ly nước, "Được, huynh uống miếng nước vậy." Không biết làm sao, tay anh lại hơn run, ly nước rơi xuống đất, nước văng ra ngoài, có một ít bắn tung tóe lên giày anh, cái ly cũng vỡ nát.

"Xem ta này, chân tay thật quá vụng về." Vương Thụy vội vàng xoay người lại nhặt.

Thần ca nhi theo bản năng liếc nhìn Lê Diệp một cái, thấy hắn vẫn đang xem sách, đầu cũng không ngẩng lên, mới xóa đi nghi hoặc trong lòng.

"Huynh có bị bỏng không?" Thần ca nhi cũng xoay người lại nhặt, thấy trên chân anh chỉ bị bắn lên một ít, mới thở phào nhẹ nhõm.

"Không có, huynh tự mình làm được rồi, đệ cẩn thận cắt phải tay." Vương Thụy duỗi tay ngăn cản, chính mình nhặt hai mảnh khác lên.

"Thụy ca cũng cẩn thận." Nghe thấy lời nói quan tâm của Thần ca nhi, Lê Diệp càng thêm phiền lòng, duỗi tay ném sách qua một bên, Thần ca nhi lại cầm một cái ly khác, châm lại một ly nước đưa cho Vương Thụy.

Lê Diệp định phá tiếp, khi đang định duỗi ngón cái ra, lại thấy Thần ca nhi liếc mắt nhìn hắn, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo, động tác của liền hắn cứng đờ, yên lặng thu tay về, rõ ràng chính mình làm chuyện xấu, nhưng ánh mắt lại thập phần ủy khuất, rất giống như tiểu chó săn bị vứt bỏ, Thần ca nhi thấy hơi buồn cười, nhưng cũng không muốn chiều hắn, coi như không nhìn thấy.

"Thụy ca tới đây có việc gì sao?"

Vương Thụy nói thẳng, "Huynh đến là vì chuyện hôn nhân của đệ, chưa nói gì hết đệ đã đính hôn? Nếu không phải nghe Nhị Tiểu nhắc đến, huynh còn không biết chuyện này, vốn đang muốn thay đệ trấn cửa, ai biết được đệ không kêu một tiếng ngay cả hôn sự cũng đã định ra, có còn coi huynh là huynh trưởng nữa hay không?"

Vương Thụy cố ý nói giọng chua lòm, hòng che giấu đáy lòng mất mát.

Thần ca nhi bối rối, vội vàng giải thích nói: "Ở trong lòng đệ Thụy ca chính là huynh đệ ruột của đệ, đệ không phải cố ý giấu huynh, đệ cũng không biết hôm nay hắn sẽ đột nhiên cầu hôn như vậy."

Vương Thụy vẫn luôn nhìn chằm chằm biểu tình của Thần ca nhi, tự nhiên không thể bỏ qua sự thẹn thùng chợt lóe lên trên khuôn mặt của Thần ca nhi, đáy lòng anh hụt hẫng, thấy biểu tình này, anh tự nhiên nhìn ra Thần ca nhi có ý với Lê Diệp, nếu không thì dì Uyển và Cẩn thúc thúc cũng sẽ không đồng ý việc hôn nhân này trước khi Thần ca nhi đi thi .

Vương Thụy đến nay vẫn nhớ rõ lúc vừa gặp Lê Diệp, lúc ấy hắn mới từ trấn Túc Nguyên trở lại thôn Trúc Khê, lúc đó Lê Diệp đang kéo gia cụ từ Vương gia thôn về thì hai người gặp mặt, Vương Thụy từng nghe nương của anh có nhắc qua, thôn Trúc Khê có một người mới tới đặc biệt tuấn mỹ, hắn chủ động cười chào hỏi, ai ngờ đối phương chỉ lạnh nhạt gật đầu, Vương Thụy vốn đang muốn khách sáo hai câu, lại thấy hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm mình, đáy mắt tràn đầy không kiên nhẫn, những lời định nói đều bị anh nuốt xuống, không nói ra được.

Anh tự nhiên sẽ không có ấn tượng tốt với Lê Diệp, chỉ cảm thấy người này quá mức kiêu ngạo, nhưng không hiểu sao người trong thôn đều bị hắn mua chuộc, người sau càng đánh giá về hắn tốt hơn người trước, nương anh vẫn luôn ở trước mặt anh khen Lê Diệp, cơ hồ muốn khen hắn thành một đóa hoa.

Chính là Vương Thụy lại cảm thấy trong mắt mọi người, Lê Diệp không phải chân chính là hắn, nhưng anh cũng lười đến biện giải, chỉ nghe một chút liền thôi. Nếu nói mọi người đều cảm thấy Lê Diệp là người tốt, cũng không có quan hệ gì đến Vương Thụy anh, căn bản không có gì trở ngại với anh.

Anh trăm triệu lần vẫn không thể tưởng tượng được, Thần ca nhi sẽ cùng hắn đính hôn, trên đường trở về anh có một bụng lời nói muốn nói với Thần ca nhi, nhưng khi gặp Thần ca nhi anh lại không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy nếu như chính mình nói thật, ngược lại giống như đang châm ngòi ly gián.

Anh áp xuống đầy bụng nôn nóng, chỉ là mịt mờ hỏi một câu, "Thời gian đệ tiếp xúc với Lê Diệp có nhiều không?"

Trong lòng Lê Diệp vang lên hồi chuông cảnh báo, lỗ tai dựng lên.

Thần ca nhi nhấp môi dưới, có chút không biết trả lời thế nào, trong mắt người ngoài Lê Diệp đến thôn Trúc Khê bất quá mới có mấy tháng, bọn họ tự nhiên không quá hiểu biết về hắn.

Thần ca nhi không đáp, mà hỏi lại: "Thụy ca sao lại hỏi như vậy?"

Vương Thụy lúc này mới ý thức được mình hỏi như vậy cũng không quá thích hợp, căn cứ vào việc muốn tốt cho Thần ca nhi, anh cũng không giấu giếm nữa, dứt khoát nói đúng sự thật: "Lúc trước huynh từng gặp qua hắn một lần, hắn giống như không thích nói chuyện, nhìn cũng rất lãnh đạm, nhiều ít có chút kiêu ngạo, cho nên huynh hơi tò mò khi các đệ ở chung hắn có như vậy hay không."

Lê Diệp hừ một tiếng, hắn biết Vương Thụy sẽ không nói lời hay.

Thần ca nhi có hơi đau đầu, rồi chỉ có thể nói lời hay thay Lê Diệp, "Hắn xác thật không quá thích nói chuyện, thoạt nhìn cũng có chút cao ngạo, bất quá làm người không xấu, nếu hắn có chỗ nào thất lễ, hy vọng Thụy ca không cần so đo với hắn, về sau đệ sẽ nói với hắn."

Trong lời nói của Thần ca nhi đều có ý bảo vệ Lê Diệp, trong lòng Vương Thụy tuy hơi khó chịu, trên mặt lại không lộ vẻ gì, từ đầu đến cuối anh cũng chưa từng cảm thấy mình có thể sánh bước bên Thần ca nhi, thấy y rất vui mừng, cũng không có nhiều lời nữa.

Đứng lên, Vương Thụy duỗi tay lấy bạc trong túi ra, nói với Thần ca nhi: "Đây là tiền hai tháng nay bán được, đệ cất đi, tranh chữ lúc trước đệ đưa huynh đã bán hết, đệ có cái mới không? Có thì nói với huynh để tiện thể lần này huynh mang đi luôn."

Biết Lê Diệp không thích y cầm tranh đến tiệm bán, Thần ca nhi cũng không có vẽ tiếp, "Gần đây ôn luyện cho công khóa có hơi bận rộn nên đệ cũng không có vẽ tranh, về sau nếu có vẽ, đệ sẽ nói trước cho Thụy ca."

"Được." Vương Thụy không có ở lâu, nói thêm hai câu thì rời đi.

Thần ca nhi tiễn anh đến cửa nhà.

Lê Diệp cũng đi theo, Vương Thụy rời đi, Thần ca nhi mới liếc mắt nhìn hắn, ngữ khí lành lạnh, "Ai đã đồng ý với ta thái độ đối với huynh ấy sẽ tốt một chút? Đảo mắt đã nuốt lời, anh còn có một chút chữ tín nào hay không?"

Lê Diệp mặt không đổi sắc, duỗi tay ôm Thần ca nhi vào trong lòng ngực, "Hôm nay là ngày đại hỉ, em xác định muốn nói tới việc này sao?"

Thần ca nhi đỏ mặt.

Ngày đại hỉ gì chứ!

*

Mùng mười bọn họ lại phải đến trường, việc Thần ca nhi đính hôn cũng không thông báo ra, do dự một hồi, y liền lén nói cho An Tử Hi và Vương Kim An, ba người bọn họ quan hệ rất tốt, vạn nhất bọn họ nghe thấy việc này từ người khác, lấy tính cách của Vương Kim An chắc chắn không thể không nhắc mãi.

Thần ca nhi sau khi trầm ngâm tự hỏi thì dứt khoát nói cho bọn họ biết. Phản ứng của An Tử Hi còn tính là bình thường, Vương Kim An lại giống như bị điên đuổi theo Thần ca nhi đòi kẹo mừng, còn muốn Lê Diệp mời mình rượu mừng, rõ ràng còn chưa thành thân thì rượu mừng ở đâu ra chứ? Thần ca nhi mặt hơi ửng đỏ lên.

Lê Diệp thế mà lại đồng ý, đến giờ nghỉ liền dẫn bọn họ đến tửu lầu nổi tiếng nhất Thành Kim Lâm Thành để ăn uống một trận, thấy hắn chịu bỏ ra được nhiều tiền như thế, ấn tượng của Vương Kim An đối với hắn càng tốt hơn, sau khi uống say còn vỗ vai Lê Diệp, bảo hắn phải chăm sóc Thần ca nhi cho tốt, nếu không bọn họ nhất định không tha cho hắn.

Lê Diệp ném cậu cho An Tử Hi, chăm sóc tử tế hay không, còn cần cậu phải nói sao?

*

Đến hai chín tháng chạp âm lịch được nghỉ. Nghỉ đông tổng cộng tám ngày, mùng sáu bọn họ đã phải trở về trường, nguyên bản nghỉ đông chỉ có năm ngày, nhưng có không ít học sinh vừa thành thân, năm mới không thể không đi đến mấy nhà thân thích, vì vậy những ngày này bọn họ rất vội vã, trường học viện châm chước cho nghỉ thêm ba ngày.

Đêm ba mươi, hương vị năm mới sắp đến, Thần ca nhi thức dậy rất sớm, trong nhà còn phải dán câu đối ở hai bên cửa và làm hoành thánh, Lý Cẩn đã chuẩn bị giấy đỏ để viết câu đối dán hai bên cửa từ sớm, những năm trước câu đối đều là giao cho Vân Liệt hoặc Lý Uyển viết, từ khi Thần ca nhi tự luyện chữ ra hình ra dạng, nhiệm vụ viết câu đối liền giao cho y, cả một xấp giấy, trước khi viết còn phải cắt lại cho đều.

Hiện tại hai người chưa thành thân nên Lê Diệp chỉ có thể xuất hiện ở Lý gia bằng bộ dáng tiểu hồ ly, nên hắn không thể giúp làm việc gì, đành lười biếng nằm phơi nắng ở một bên, bộ dáng lười biếng này làm người ta vô cùng hâm mộ đó.

Dưới sự giúp đỡ của Lý Minh, Thần ca nhi đã cắt giấy xong, y cầm lấy bút lông lên, khi Lý Cẩn đang dán hình Môn Thần* lên cửa, Thần ca nhi đang nghiêm túc viết chữ, nét chữ của y rất có khí khái, viết trên giấy đỏ lại đẹp hơn vài phần, Lê Diệp nhìn chăm chú, càng xem càng thích.

*Môn Thần hay còn gọi là thần giữ cửa ( : 门神, : 門神, : ménshén) là một vị thần Trung Quốc thường được đặt ở 2 bên cổng vào một ngôi chùa, nhà ở hay tiệm kinh doanh... được cho là để giữ cho những linh hồn hay ma quỷ không xâm nhập vào được.

Các vị thần này thường đi theo cặp, phải đối mặt với nhau, nếu đặt đấu lưng lại thì là điềm gỡ chẳng lành.

Nghĩ đến tân phòng ở chỗ Lê Diệp cũng phải dán câu đối ở hai bên cửa, Thần ca nhi liền viết thêm mấy bức.

Lý Cẩn đang dán thì phát hiện thấy điểm không đúng, "Sao con lại viết nhiều thêm mấy bức?"

Thần ca nhi dĩ nhiên sẽ không làm sai mấy việc này, Lý Cẩn rất nhanh đã hiểu ra, e là y viết cho Lê Diệp, cậu cười cười, không nói thêm nữa.

Dán cho nhà mình xong, Thần ca nhi đi đến nhà Lê Diệp.

Lê Diệp tự nhiên đi theo y.

Gia cụ làm xong hết vào tháng trước cũng đã được dọn vào, nhìn qua thấy rất ấm áp.

Thần ca nhi: "Anh biết làm keo dính không?"

Keo dính là dùng để dán câu đối hai bên cửa, Lê Diệp đã từng thấy Lý Cẩn làm, cũng may trong nhà có nguyên liệu, hai người bọn họ liền nghiêm túc dán câu đối. Vừa dán xong, Lê Diệp từ phía sau ôm Thần ca nhi vào trong lòng, đặt cằm trên đầu y. Bởi vì sắp đến khảo thí, những ngày gần đây Thần ca nhi vẫn luôn nghiêm túc ôn tập, Lê Diệp cũng không tiện quấy rầy y, nên thời gian được lẳng lặng ở cùng nhau như này có vẻ vô cùng trân quý.

Buổi tối sẽ là bữa cơm tất niên, nhớ đến Lê Diệp chỉ có một mình, Lý Cẩn liền nói Thần ca nhi gọi Lê Diệp lại nhà cùng ăn.

Đây là lần đầu tiên Lê Diệp lấy thân phận vị hôn phu của Thần ca nhi xuất hiện trên bàn cơm của Lý gia, lúc tới hắn còn mang theo không ít lễ vật, bọn nhỏ đã dần dần tiếp nhận được hiện thực (ca ca sắp thành thân), nên đối với việc hắn đến cũng không còn bài xích nữa.

Nhiếp Chi Hằng cũng tới, dựa vào việc phải thay Thần ca nhi trấn cửa ải này cho tốt, chàng đứng dậy rót rượu vào ly, đi tới trước mặt Lê Diệp, "Ngày các con đính hôn thúc không thể tới, giờ chúng ta làm một ly vậy, chúc mừng các con."

"Nhiếp thúc thúc, Lê Diệp sẽ không uống rượu đâu." Thần ca nhi nhịn không được đứng lên.

Thấy y khẩn trương như vậy, Nhiếp Chi Hằng thấy vô cùng buồn cười, "Làm sao có nam nhân nào không thể uống rượu được, nếu thật sự là chưa từng uống qua, thì uống thử rồi sẽ biết."

Thần ca nhi ở một bên lo lắng, lại chỉ có thể giương mắt nhìn, Lê Diệp rất thích được y quan tâm bằng ánh nhìn chăm chú như vậy, thống khoái uống cạn một ly. Lúc trước kỳ thật hắn đã từng uống rượu, chẳng qua là Thần ca nhi không biết thôi, tư vị của rượu đối với hắn mà nói cũng không quá tốt, kém hơn cháo đậu xanh mà Thần ca nhi nấu nhiều.

Lý Cẩn cũng rót cho hắn mấy chén, thuần túy là muốn nhìn thử xem sau khi hắn uống say là bộ dáng gì, không ít nam nhân sau khi uống say tính tình sẽ trở nên vô cùng táo bạo, cậu không hy vọng Thần ca nhi gặp phải một người như vậy.

Kết quả Lê Diệp còn chưa say, bọn họ đã say trước, Vân Liệt nhàn nhạt nhìn Lý Cẩn một cái, dĩ nhiên hiểu rõ được ý đồ của cậu, gã cầm lấy bình rượu rồi cũng rót một chén, gã vẫn luôn trầm mặc, chưa từng giao lưu với Lê Diệp, thật ra ngày trước Lê Diệp là được Vân Liệt nhặt về, cũng là gã từ trên núi đem Lê Diệp tới Lý gia.

Lê Diệp còn nhớ rất rõ việc này, cảm tình đối với gã cũng không giống mọi người, thật lòng thật dạ cùng gã uống mấy chén, uống đến tận khi không nhớ rõ được mình đã uống bao nhiêu chén, rượu trong hầm khui một vò lại thêm một vò, đã mấy lần Lý Uyển muốn ngăn cản nhưng Cẩn ca nhi không cho, Lê Diệp uống say thì giống như một đứa trẻ, cực kì khó chơi.

Lý Uyển có hơi đau đầu nên nàng đành dọn gọn mấy món có thể dẹp đi, xong thì mang theo bảo bảo và bọn nhỏ trở về hậu viện, mắt không thấy tâm không phiền.

Không biết từ khi nào đã sắp uống không nổi nữa, dạ dày căng đến không xong, thấy Lê Diệp không có vẻ như uống say sẽ phát điên, Vân Liệt liền dừng tay, Lý Cẩn có chút không vui, muốn gã tiếp tục uống thêm, Vân Liệt đã có chút say, trực tiếp ôm cậu khiêng trở về phòng.

Lê Diệp giúp Thần ca nhi dọn bàn ăn.

Lê Diệp cũng đã hơi say, thiếu chút nữa đập vỡ một cái chén, Thần ca nhi lúc này mới nhìn ra hắn có điểm không thích hợp, "Uống không được nhiều như vậy còn cố uống làm gì chứ, anh mau về phòng nghỉ ngơi đi."

"Ta không sao." Lê Diệp giúp đỡ dọn dẹp xong, còn không quên làm bộ rời đi, sau khi trở lại phòng Thần ca nhi liền ngã đầu nằm trên giường, kỳ thật hắn chỉ uống hơi nhiều, cũng không có đến độ say choáng váng, bởi vì muốn Thần ca nhi chăm sóc hắn nên mới giả vờ một chút.

Thần ca nhi cởi giày ra cho hắn, giúp hắn rửa chân, xong thì lấy khăn vải giúp hắn lau mặt, tay y vô cùng mềm mại, lau xong còn nhéo mặt Lê Diệp một cái, nhịn không được nhỏ giọng nhắc nhở, "Anh phải uống nhiều như vậy, hiện tại rất khó chịu đúng không?"

Lê Diệp tất nhiên không cảm thấy khó chịu, trong lòng hắn thậm chí còn có chút ngọt ngào.

Tự mình dọn dẹp xong, Thần ca nhi liên giường nằm bên cạnh hắn, ngày thường phàm là ngủ chung một cái giường, y sẽ bảo Lê Diệp thu nhỏ lại, lần này y có nhắc nhưng thấy Lê Diệp không động đậy, hắn bày ra một bộ dáng say khướt, ánh mắt cũng không thanh tỉnh cho lắm.

Thần ca nhi cũng không tiếp tục kiên trì, y kéo chăn lên bọc hai người lại, y sợ lạnh nên theo bản năng hướng lại gần Lê Diệp hơn. Bị hơi thở của y vây quanh, Lê Diệp không hiểu sao có chút hưng phấn, hắn nghiêng người ôm Thần ca nhi vào trong lòng, khoảng cách hai người càng gần thêm, hô hấp ấm áp phả lên gương mặt y.

Thần ca nhi không hiểu sao lại không được tự nhiên, "Ngủ đi."

Lê Diệp không muốn ngủ, ban đêm tuy hơi tối, nhưng cũng làm bầu không khí tăng thêm một phần ái muội, hắn nhịn không được tiến lại gần hôn môi Thần ca nhi.

Tim Thần ca nhi không chịu khống chế mà đập nhanh hơn, y bỗng dưng nhớ tới nụ hôn của hôm đính hôn, y duỗi tay đẩy đẩy hắn, Lê Diệp rũ mắt nhìn y, ánh mắt mê ly lại thập phần bá đạo, "Đã đính hôn rồi mà." Ngụ ý là không cho Thần ca nhi cự tuyệt đâu.

Nói xong, môi hắn lại lần nữa hôn tới, hắn bá đạo mà cạy môi Thần ca nhi ra, chỉ cảm thấy cảm giác ngọt ngào mềm mại này làm hắn mê luyến không thôi, biểu tình hưởng thụ của hắn rất giống con sói nhỏ đang gặm xương một cách say mê, người nào kêu hắn buông ra, người đó nhất định trở thành kẻ thù của hắn.

Thần ca nhi căn bản không thể đẩy hắn ra được, chỉ có thể bị động thừa nhận. Bộ dáng y thuận theo càng làm Lê Diệp trở nên hưng phấn, hắn ôm lấy eo Thần ca nhi, hận không thể đem cả người y cùng hòa vào máu thịt hắn.

Lê Diệp dần dần hơi mất khống chế, lực đạo hôn môi không tự giác tăng lên, nguyên bản còn cố kỵ sợ cắn đau Thần ca nhi, càng hôn lại càng gấp gáp như đánh giặc. Thần ca nhi thở không nổi, đẩy hắn vài cái, gương mặt cũng nghẹn đến đỏ bừng.

Lê Diệp lại giống như phát hiện ra bí quyết, không ngừng thử kỹ xảo mới, khi bị hắn hôn lên hàm trên, Thần ca nhi không khống chế được mà run một cái, thấp giọng nói: "Đừng quậy nữa."

Thanh âm của y khàn khàn, còn mang theo tiếng hở dốc, Lê Diệp chỉ cảm thấy quá dễ nghe, sao  có thể dừng lại được, hắn bá đạo cực kỳ, "Muốn hôn hôn."

Nhận thấy được hắn hưng phấn có hơi không thích hợp, đầu Thần ca nhi vang lên tiếng ong ong, cả người phát ngốc.


hết chương 70.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại wattpad chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Cảm ơn Kỳ Vũ Phi Dương và Địa Lôi, iu mọi người, che mặt huhu, tui đăng tuy rằng có hơi muộn, nhưng mà ngày mai sẽ tiếp tục đăng chương dài hơn. Yêu mọi người, moah moah hun hun.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play