Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen


Khi Lê Diệp trở về trời đã tối đen, hắn lại lên núi lần nữa, đi săn xong lại đến trấn Túc Nguyên đổi con mồi đổi bạc, bởi vì phải đi theo Thần ca nhi trở về học viện, nên hắn dành hai ngày nghỉ ngơi này tiếp tục đi kiếm tiền, vì cần tích góp nhiều tiền, đoạn thời gian này hắn vẫn luôn đi sớm về trễ.

Thần ca nhi khuyên rất nhiều lần, hắn đều không nghe, nói cách nào cũng muốn kiếm được thêm nhiều tiền trước khi thành thân, người khác có cái gì, hắn muốn Thần ca nhi cũng phải có cái đó, tất cả đều không thể thiếu. Thần ca nhi không quá hiểu được ý định của hắn, thấy hắn mỗi ngày không về nhà, hơi có chút khó chịu, chỉ cảm thấy hài tử lớn rồi chỉ thích chạy ra ngoài.

Biết rõ hắn chưa ăn cơm, Thần ca nhi lấy đồ ăn để dành cho hắn ra, Lê Diệp ngồi một bên há to miệng ăn, hôm nay có trứng xào cà chua, món chính có bánh bao, cơm chiều là Thần ca nhi làm, y cố ý làm nhiều hơn một ít, y đã học được khoảng tám phần tay nghề của Lý Cẩn, hương vị tự nhiên là không thể ngon hơn được nữa.

Lê Diệp chỉ ăn một miếng liền biết ngay Thần ca nhi làm, hắn càng ăn nhanh hơn.

Thần ca nhi rót cho hắn ly nước ấm, nhỏ giọng nói một câu, "Ngươi ăn từ từ thôi." 

Khi ở nhà, y vẫn không dám cùng Lê Diệp nói chuyện vì sợ bị người nhà nghe được.

Lê Diệp gật gật đầu, hơi thả chậm tốc độ. Hắn luôn thích giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên lúc Thần ca nhi nói chuyện với hắn. Chỉ cảm thấy đáy lòng ấm áp, thoải mái không thôi. Thần ca nhi thất thần nhìn bộ dáng hắn ăn cơm.

Thấy y hình như có tâm sự, Lê Diệp ngẩng đầu nhìn Thần ca nhi, lúc này thời tiết vẫn nóng như cũ, Thần ca nhi chỉ mặc một kiện áo đơn, quần áo thuần màu trắng làm lộ đường nét thân hình y, khiến vòng eo vốn mảnh khảnh càng hiện càng thêm rõ ràng, Lê Diệp khẽ hạ mi, "Em cũng ăn."

Thần ca nhi không quá muốn ăn uống, lắc lắc đầu, Lê Diệp có chút hối hận khi không bắt chút động vật hoang dã trở về, khoảng thời gian trước thật vất vả nuôi y có chút da thịt, khoảng thời gian này trời lại nóng lên, Lê Diệp luôn cảm thấy Thần ca nhi lại gầy đi.

Thần ca nhi sở dĩ thất thần là vì nhớ tới chuyện của thím Tần. Khi y ngẩng đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt đen nhánh của Lê Diệp, y có chút khó mở miệng, tâm tư của Lê Diệp y biết rất rõ, nhưng là Tần thẩm đã nói trắng ra như thế, chỉ nhờ y hỏi thăm một chút, nếu y từ chối tựa hồ cũng hơi không được tốt cho lắm.

"Làm sao vậy? Muốn nói với ta cái gì sao?" Thấy y hiếm khi phiền muộn, Lê Diệp duỗi tay nắm lấy tay y.

Thần ca nhi rút tay ra không được, trên mặt có chút nóng, thấp giọng nói: "Ngươi còn nhớ Quyên Quyên không?"

"Quyên Quyên?" Lê Diệp khẽ hạ mi, không nói lời nào nhìn Thần ca nhi.

Hắn dĩ nhiên không quen biết.

Thấy Thần ca nhi gọi một nữ nhân xa lạ thân thiết như thế, Lê Diệp lập tức ghen tuông, môi mỏng hơi hơi nhấp lên, khi hắn chăm chú nhìn biểu tình luôn luôn dọa người, tuy Thần ca nhi không sợ hắn, đại khái là do chột dạ, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy liền có chút hoảng hốt.

Y hơi do dự nói: "Chính là con gái của thím Tần, ngươi còn nhớ muội ấy không?"

Lê Diệp lắc đầu.

Thấy hắn không nhớ, Thần ca nhi càng không biết mở miệng như thế nào.

"Ai nhờ em?" Lê Diệp vẫn luôn thông minh, thấy Thần ca nhi trầm mặc một lúc lâu, liền hỏi một câu.

Thần ca nhi không khỏi dời tầm mắt, "Ừm, là thím Tần muốn ta hỏi, nếu thím đem Quyên Quyên gả cho ngươi, ngươi có đồng ý không?"

"Ta có đồng ý hay không, không phải em là người rõ ràng nhất sao?"

Đôi mắt Lê Diệp có chút thâm trầm, bởi vì tức giận, trên tay hắn không tự giác dùng sức.

Thần ca nhi bị hắn nắm đau, không khỏi hơi giãy giụa, hành động của y dưới đáy mắt Lê Diệp là muốn vứt bỏ hắn, hắn nhấp môi dưới, đáy mắt phảng phất nổi giông bão. Đáy lòng Thần ca nhi có chút bồn chồn, sườn mặt rũ xuống, không muốn đối diện tầm mắt hắn.

"Ngươi buông tay đã."

Lê Diệp tự nhiên không chịu, cho rằng y muốn tác hợp mình cùng cái người gọi là Quyên Quyên kia, Lê Diệp lại thêm bực tức, thanh âm cũng có chút lạnh, "Ta muốn cưới ai không phải chính em biết rõ lắm sao?"

Trên mặt Thần ca nhi nóng lên, hơi không biết trả lời như thế nào.

Ánh mắt Lê Diệp dừng lại bên tai ửng đỏ của y trong giây lát, đáy lòng hiểu rõ, hắn hít thật sâu, cố ý hung tợn nói, "Có phải bất luận ta làm gì cũng đều là dư thừa đúng không? Ở trong mắt em, ta chỉ xứng với hồ ly, không xứng được với em? Được, em không thích ta, ta có thể không ép em, ta đi là được."

Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, nhìn đôi mắt hắn đang thương tâm muốn chết, đáy lòng đau đớn như bị kim châm, y nhịn không được đuổi theo.

Lê Diệp đi rất nhanh, sợ bị người trong nhà phát hiện nên Thần ca nhi cũng không dám kêu quá lớn, cúi đầu đuổi theo, nhà bọn họ cách sau núi rất gần, chỉ chốc lát sau đã đi vào mảnh rừng, thấy hắn căn bản không có ý định dừng lại, Thần ca nhi mới hô một câu, "Lê Diệp, ngươi đứng lại!"

Sau khi Lê Diệp đứng lại, trào phúng nhìn y một cái, "Em gọi ta lại làm gì? Dù sao em cũng không muốn gả cho ta, thà để cho ta chết luôn trên núi còn hơn."

"Cái gì mà chết hay không chết chứ?" Thần ca nhi lại chạy thêm một đoạn, rốt cuộc cũng chạy tới trước mặt hắn, sợ hắn lại bỏ đi y liền nắm lấy cánh tay hắn.

Lê Diệp nhấp môi nhìn y, cảm xúc trong mắt cuộn trào mãnh liệt, nồng đến độ không hòa tan được, "Chết rồi thì tốt, em cũng sẽ không còn đem người khác gán ghép cho ta, em buông tay, về sau ta sẽ không bao giờ quấn lấy em nữa, em muốn gả cho ai thì cứ gả cho người đó! Dù sao em cũng chê ta phiền!"

"Ta không có!"

Lê Diệp cố chịu đựng không nhìn vào đôi mắt y vì sợ nhất thời mềm lòng mà bỏ lỡ cơ hội tốt như bây giờ, "Buông tay!"

Thần ca nhi không dám buông, sợ hắn tức giận rời đi, cũng sợ hắn làm thương tổn chính mình.

Lê Diệp tiến sát lại gần y, ngữ khí ác liệt, "Nếu em không buông, ta sẽ lập tức hôn em!"

Khuôn mặt Thần ca nhi đỏ bừng, trên tay lại nắm chặt không buông như cũ.

Lê Diệp rũ mắt nhìn y, đôi mắt hắn khẽ nhếch, ánh mắt vô cớ có chút tà khí, "Là em cố ý sao? Cố ý không buông tay? Muốn ta hôn em phải không?"

Thần ca nhi bị ngữ khí ngã ngớn của hắn làm cho tức đến đôi mắt cũng đỏ lên, "Ngươi lại càn rỡ như thế nữa, ta thật sự sẽ mặc kệ ngươi."

Lê Diệp nâng mắt nhìn y thật sâu, kéo tay y ra, "Vậy em buông ra!"

"Lê Diệp!" Thần ca nhi nắm lấy bờ vai của hắn, "Đừng náo loạn nữa có được không?"


hết chương 57.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại wattpad chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Che mặt huhu, không viết xong được tại thiệt sự đuối quá luôn, chương sau sẽ ở bên nhau, iu iu.

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Quỷ Lê Diệp tâm cơ, vô sĩ dã man ;; ;;. Hai bạn nhỏ sắp về bên nhau ròi đó ~.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play