Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen


Thần ca nhi vẫn ho khù khụ, do ho khan, lồng ngực hơi hơi phập phồng, sắc mặt y cũng hồng lên, y đưa nắm tay lên che miệng ho, càng làm cánh tay thêm trắng nõn. Cổ tay y rất nhỏ, mỗi một ngón tay đều phi thường xinh đẹp, giờ phút này lại cho người ta một loại cảm giác yếu ớt. Lê Diệp phá lệ đau lòng, hận không thể tự đánh chính mình một cái, động tác tay vỗ về y lại vô cùng mềm nhẹ.

Bảo bảo có thể nhìn thấy Lê Diệp, thấy hắn vỗ vỗ lưng ca ca, bé cũng vươn tay nhỏ học theo, bé ngồi trên giường, chỉ có thể với tới cánh tay Thần ca nhi, chu mông bò dậy, bước chân ngắn ngủn tiến lại sau lưng Thần ca nhi. Chưa kịp đứng vững đã lung lay đi về phía trước, khi bé sắp té ngã, Lê Diệp xách cổ áo bé lên, ném bé trở vào giường.

Bé hướng Lê Diệp a a kêu hai tiếng, đáy mắt tràn đầy ý cười, lại lung lay tiến đến chỗ ca ca.

Thần ca nhi lại khụ thêm hai tiếng, cũng không tiếp tục ho nữa mà duỗi tay đỡ bé.

Lê Diệp múc chén nước cho y, "Đỡ hơn không?"

Thần ca nhi uống xong mới cảm thấy cổ họng đỡ hơn, thấy hắn lại vỗ vỗ lưng mình, Thần ca nhi hơi không được tự nhiên, hạ giọng nói một câu, "Ngươi đừng nói chuyện."

Y sợ Vân Liệt nghe được, Vân Liệt tập võ nhiều năm, thính lực rất tốt.

Lê Diệp để ly nước trên bàn, "Cữu phu không nghe được đâu."

Hắn đã tạo một lớp che chắn đơn giản, sợ bên ngoài hoài nghi nên chỉ che lại tiếng của hai người nói chuyện, còn tiếng cười của bảo bảo bên ngoài vẫn có thể nghe được. Thần ca nhi cũng không vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm, hành động của Lê Diệp gần đây có chút dọa người, làm y luôn không phòng bị được mà tâm phiền ý loạn, nghĩ về chuyện sau này, y chỉ cảm thấy lòng ngực có một tảng đá đè nặng.

Y và Lê Diệp thật sự có khả năng sao?

Lúc Thần ca nhi ngẩng đầu lên vừa vặn chạm phải một đôi mắt đen nhánh, Lê Diệp dựa vào bàn sách, nghiêm túc nhìn y, đuôi mắt nheo dài nhìn có chút sắc bén, nhận thấy ánh mắt chăm chú của Thần ca nhi, đáy mắt hắn nhiều thêm một tia ý cười, trong phút chốc gương mặt kia giống như băng tuyết vừa tan rã, mặt Thần ca nhi đột nhiên nóng bừng, hoảng loạn dời tầm mắt.

Bảo bảo dựa vào lòng ngực Thần ca nhi, mắt to đen bóng vẫn luôn nhìn vào người Thần ca nhi, bé không sợ người lạ, tuy rằng đây là lần đầu tiên nhìn thấy Lê Diệp, tay nhỏ lại duỗi ra muốn hắn ôm ôm.

Lê Diệp búng trán tiểu gia hỏa, bảo bảo ha ha nở nụ cười, vươn tay nhỏ trắng nõn bắt lấy ngón tay Lê Diệp. Lại chơi trong chốc lát bé liền mệt mỏi.

Thần ca nhi ôm bé trả lại cho Lý Cẩn.

Khi y đi vào, Lý Cẩn đang dựa vào giường đọc sách, thần thái cậu thản nhiên, khóe miệng cong lên một nụ cười nhàn nhạt, âm cuối hơi cao, phá lệ mê người, "Đã ngủ rồi sao?"

Cậu đứng dậy định xuống giường bế bảo bảo, Vân Liệt đè lại bờ vai của cậu, "Để ta, đệ rửa chân đi."

Vân Liệt vừa mới đem chậu rửa chân để trên mặt đất, đứng dậy liền ôm bảo bảo từ trong ngực Thần ca nhi lên, thân hình gã cao lớn, ngũ quan lãnh ngạnh*, khi rũ mắt nhìn về phía bảo bảo, biểu tình lại vô cùng ôn nhu.

*Cứng ngắc lạnh lùng.

Ánh mắt Thần ca nhi dừng lại trên chậu nước, không hiểu sao đột nhiên nhớ tới lần đó Lê Diệp giúp y rửa chân, gương mặt y đột nhiên nóng bừng, lúc đi về phòng mình y vẫn có chút không được tự nhiên như cũ, chỉ cảm thấy tim đập có chút không bình thường, thường xuyên cảm thấy hoảng hốt.

Trong phòng chỉ có một chiếc giường, sợ Thần ca nhi không được tự nhiên, Lê Diệp biến thành tiểu oa nhi, nằm tít bên trong, thấy Thần ca nhi chậm chạp không lên giường, hắn đành giả bộ ngủ.

Thấy hắn ngủ rồi. Thần ca nhi mới bước lại gần mép giường, giường làm từ gỗ lê, đầu giường còn chạm khắc hoa văn tinh xảo, diện tích rất rộng, hai người trưởng thành nằm cùng hoàn toàn không thành vấn đề, Lê Diệp nằm sát vào trong, khoảng trống còn lại rất lớn, sợ đánh thức Lê Diệp, động tác Thần ca nhi rất nhẹ nhàng, thấy Lê Diệp xoay người, hô hấp Thần ca nhi ngưng lại.

Trước kia chỉ khi đối diện với bộ dáng thanh niên của hắn, Thần ca nhi mới có cảm giác khẩn trương, gần đây chỉ cần đối mặt với hắn, Thần ca nhi đều cảm thấy không được tự nhiên, hiện tại hai người nằm cùng trên một cái giường, y chỉ cảm thấy không khí quanh mình đều trở nên loãng, không hiểu sao khiến người có cảm giác không thở nổi. Tầm mắt Thần ca nhi không chịu khống chế mà dừng trên cái mũi cao thẳng của Lê Diệp, hơi thở của hắn rất nhẹ, cho người ta một loại ảo giác ngay sau đó sẽ biến mất.

Giờ phút này Lê Diệp đang nằm nghiêng, nửa khuôn mặt chôn trong gối, làn da rất trắng như muốn phát sáng, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp kinh người.

Trông dáng ngủ thật sự ngoan ngoãn, Thần ca nhi không nhịn được muốn duỗi tay sờ sờ mặt hắn, bàn tay y vừa đưa ra một nửa đã lập tức thu lại, xoay người, thổi tắt đèn đầu giường.

Một khắc y vừa xoay người kia, Lê Diệp mở mắt ra, hắn nhìn chằm chằm bóng dáng Thần ca nhi, nhìn trong chốc lát, mới nhắm mắt lại.

Ánh trăng chiếu qua khung cửa sổ, thân thể hai người càng dựa càng gần, dần dần hình thành một phong cảnh ấm áp.

*

Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Diệp đã rời khỏi.

Hắn trực tiếp đi đến thôn Tào gia, người thôn Tào gia có tay nghề tốt, xây nhà rất không tồi, lúc trước khi Lý Cẩn thành thân, phòng ở chính là nhờ bọn họ xây. Lê Diệp không cố ý ghi nhớ chuyện này, vì cái gì nên biết hắn đều biết hết, ngày thường hắn không kiên nhẫn, cũng không thích nhất là giao tiếp với người khác, đại khái là bởi vì sắp có phòng ở nên đáy lòng hắn cao hứng, khi nói chuyện cùng người ta cũng có kiên nhẫn hơn.

Hắn lại đi mua gạch, lại đi tìm người xây nhà, chỉ ngắn ngủi một ngày mà đến cả Lý Cẩn cũng biết thôn Trúc Khê sắp xuất hiện một thiếu niên có tiền, không chỉ tiêu tiền như nước, còn rất đẹp. Về đến nhà cậu đem việc này nói cho người nhà, còn hỏi Thần ca nhi, "Thần ca nhi, ta nghe Hữu Đường thúc nói, hắn cũng học ở học viện Lộc Sơn giống ngươi, ngươi có biết hắn không?"

Hữu Đường thúc trong miệng Lý Cẩn chính là lí chính của thôn Trúc Khê, Trương Hữu Đường, ông làm người hào sảng vẫn luôn có quan hệ rất tốt với Lý Cẩn, ở trên đường nhìn thấy Lý Cẩn, liền nhắc đến Lê Diệp.

Nghe thấy cữu cữu hỏi đến Lê Diệp, trên mặt Thần ca nhi không hiểu sao có chút nóng, y muốn che giấu mà cúi thấp đầu, nhỏ giọng trả lời một câu, "Hắn mới vừa đến học viện không bao lâu, con cùng hắn không quá quen thuộc."

Lý Cẩn cũng hiểu tính của Thần ca nhi, thấy y thẹn thùng nên cũng không hỏi thêm, dù sao cũng là một nam tử xa lạ, da mặt Thần ca nhi vẫn luôn mỏng, thẹn thùng đúng là việc bình thường, "Ta chỉ là thuận miệng hỏi thôi ngươi đừng để ở trong lòng, nhưng mà dù sao đã là người cùng học viện, về sau sẽ không thiếu qua lại, nếu hắn muốn sinh sống ở đây thì cũng tính là một nửa người thôn Trúc Khê, nhà chúng ta cũng nên qua tặng lễ*."

*Lễ vật, quà.

Trong thôn phàm là có ai xây nhà, gia đình có quan hệ thân cận với người đó sẽ tặng qua một ít lễ vật, có người đưa trứng gà, hoặc lương thực, đồ vật không cần phải quá quý trọng, chỉ cần tấm lòng là được.

Thần ca nhi gật gật đầu, "Vậy ta đưa cái gì mới tốt?"

Nhớ đến trong nhà có không ít trứng vịt mới ngâm xong, Lý Cẩn cười nói: "Hắn là người trẻ tuổi, phỏng chừng cũng sẽ không biết nấu cơm, đưa cho hắn một chút thức ăn đi, khoảng thời gian trước ta có ngâm trứng, giờ đã có thể ăn, đợi chút nữa ngươi dẫn theo Minh Minh đưa qua cho hắn đi."

Sở dĩ Lý Cẩn bảo Thần ca nhi dẫn Minh Minh theo là bởi vì Lý Minh là tiểu hán tử, hắn tuy rằng nhỏ hơn Thần ca nhi hai tuổi nhưng cũng đã ra dáng thiếu niên, thân hình cũng cao hơn Thần ca nhi, có hắn đi theo miễn cho người ta nhàn thoại.

Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.


hết chương 55.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại wattpad chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

---*---

Tác giả có lời muốn nói:

Tui tới rồi đây, thiệt ngại quá mà, tâm tình không vui nên đánh máy chậm trễ, yêu mọi người nhiều, ngày mai tui sẽ nỗ lực viết dài hơn nha.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play