Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Lê Diệp dĩ nhiên thấy được hành động của Vương Nhạc, thấy cậu ta còn dám tìm đến Thần ca nhi, sát khí ở trong đáy mắt hắn quay cuồng, càng trưởng thành hắn vận dụng linh khí càng thêm thành thạo, nhân lúc mọi người không để ý, hắn đã thu được tờ giấy tới tay, khi thấy được nội dung trên đó, hắn cong cong môi trào phúng.
Khi đến giờ nghỉ trưa, Vương Nhạc đi nhà xí lại không biết bất cẩn dẫm phải cái gì đó, té vào hầm cầu, không chỉ mắt cá chân bị vặn gãy, cả người cũng đều dính nhớp dơ bẩn, cậu ta đau tới kêu ngao ngao, cuối cùng vẫn phải cần đến tiểu ca nhi khác nâng cậu ta ra ngoài.
Nhà xí cách giảng đường một khoảng không xa, giữa trưa Thần ca nhi không trở về nghỉ ngơi, tự nhiên không biết việc này. Khi Thần ca nhi cùng An Tử Hi đang định đến Tàng Thư Các mượn sách, thì thấy Vương Kim An bóp mũi chạy lại, vẻ mặt ghét bỏ, "Thật quá hôi, ghê tởm chết ta."
Cậu cũng vừa lúc đi nhà xí, có tổng cộng bốn tiểu ca nhi đi cùng nhau, Vương Nhạc té ngã, Lưu Hoài Hoa ngại bẩn, bóp mũi né tránh, là Vương Kim An cùng một tiểu ca nhi khác dìu Vương Nhạc về chỗ ở, cũng là Vương Kim An giúp đỡ đem quần áo dơ của cậu ta ném vào trong viện.
Giữa trưa thời tiết đang rất nóng, Vương Kim An chạy tới mồ hôi đầy đầu, sắc mặt cũng có vẻ khó coi.
Thấy thế, Thần ca nhi liền hỏi một câu, "Ngươi bị làm sao?"
Vương Kim An cầm lấy ly nước trên bàn từng ngụm từng ngụm uống xong một bát lớn, mới giải thích: "Còn không phải do tên Vương Nhạc sao, vậy mà có thể té vào hầm cầu, khẳng định cậu ta làm chuyện xấu quá nhiều, trời cao nhìn thấy nên cậu ta mới gặp báo ứng như vậy."
Thấy miệng cậu độc ác như thế, An Tử Hi hơi hơi nhíu mày, nhớ đến cách làm người của Vương Nhạc, mới thở dài một tiếng, "Được rồi, ngươi bớt tranh cãi đi, không còn bị gì nữa chứ?"
"Cũng không phải chuyện lớn gì, chính là mắt cá chân sưng hơi to, không thể đi đường, tám phần là bị thương đến xương cốt, lúc ta tới cậu ta còn ngồi một chỗ kêu to, bởi vì dính không ít đồ dơ nên trên mặt tràn đầy khuất nhục, quần áo đều là ta giúp cậu ta cởi ra, hiện tại ta còn có thể ngửi thấy cái mùi hôi thối kia, sớm biết vậy ta sẽ không trở về."
Tuy cậu độc miệng, nhìn Vương Nhạc cũng chẳng vừa mắt, nhưng giúp thì vẫn giúp, An Tử Hi buồn cười lắc đầu, "Hiện tại bên cạnh cậu ta có ai không?"
"Lưu Hoài Hoa chạy đi nói với phu tử, trên đường trở về ta có thấy Vương thúc, thúc ấy xuống núi kêu đại phu. Hiện tại là Trần ca nhi ở bên cạnh cậu ta, ta nghĩ nên nói cho các ngươi biết, liền chạy lại đây."
An Tử Hi: "Đi thôi, cùng đi nhìn xem."
Thần ca nhi gật đầu.
Lưu Trường Khanh cũng cùng đứng lên, hắn luôn ít nói, cũng không hòa hợp với tập thể, nhưng tâm cũng không xấu, trừ bỏ hắn ta, hai học sinh khác, cũng đứng lên, "Đi thôi, cùng đi xem."
Khi bọn họ đi vào, Vương Nhạc đang nửa nằm trên giường, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, nhìn thấy Thần ca nhi đáy mắt cậu ta hiện lên một mạt nan kham*, tuy rằng Vương Kim An đã giúp cậu ta thay quần áo, mùi hôi trên người cậu ta vẫn như cũ không có tan đi, hiện tại cậu ta không muốn nhìn thấy bất cứ ai. Thấy Lưu Trường Khanh còn theo bản năng che mũi, Vương Nhạc cảm thấy khó chịu, đi vệ sinh mà còn có thể làm mắt cá chân bị trật, chỉ cảm thấy việc này thôi có thể khiến mọi người chê cười thật lâu.
*Khó lòng chịu nổi.
Điều duy nhất khiến cậu ta cảm thấy may mắn đó là Lê Diệp không có đến. Cậu ta là tiểu ca nhi bị thương, lại do té vào hầm cầu, vừa mới thay quần áo nên đám hán tử do kiêng dè cũng chưa tới, người quan hệ tốt với cậu ta, cũng chỉ hỏi thăm Vương Kim An thêm một hai câu về cậu ta.
Phu tử rất nhanh đã đi đến, cậu ta bị thương tới xương cốt, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi hai tháng, nếu chỉ vài ngày là vô pháp xuống giường, bên người cậu ta lại không có thư đồng chiếu cố, các học sinh khác cũng không có khả năng vẫn luôn một tấc không rời bên cạnh hầu hạ cậu ta, phu tử liền nhờ ngươi báo tin cho gia đình Vương Nhạc, cậu ta vốn là người ở thành Kim Lâm, ngày hôm sau đã có đại ca lại đây đem cậu ta đón về.
Vương Nhạc tự nhiên không vui, đã không bỏ xuống được việc của Thần ca nhi cùng Lê Diệp, cũng không muốn chậm trễ lâu như vậy, khóa học sinh bọn họ sang năm đã phải tham gia khảo thí, tính thử cũng chỉ còn mấy tháng, cậu ta rời khỏi thì nhiều ít cũng chậm trễ việc học, không đi lại cũng không được, trong nhà đang đúng vào thời điểm thu hoạch mùa màng, hai ca ca trong nhà đã sớm thành gia lập nghiệp, có thể cho tiền để cậu ta học đã không tồi. Tự nhiên không có khả năng ở lại học viện chiếu cố cậu ta.
Vương Nhạc đi rồi, Thần ca nhi liền không nhớ việc tờ giấy.
Rất nhanh đã đến ngày về nhà, y từ chỗ Vương thúc ôm tiểu hồ ly trở về, Thần ca nhi vốn định nửa đường thả nó đi, Lê Diệp lại không chịu, "Đem nó trở về cùng em đi, ta có một số việc, chậm một chút mới về."
"Chuyện gì?"
Lê Diệp sợ y cản trở, không dám nhiều lời, chỉ hàm hồ nói: "Đến lúc đó em sẽ biết."
Con hồ ly đỏ này cũng không phải rất giống hắn, nó có chút nhát gan, lỗ tai gục xuống, trông rất ngốc ngốc manh manh, vừa nhìn thấy Lê Diệp đã bị dọa cho run bần bật, liều mạng trốn phía sau Thần ca nhi, Lê Diệp đem nó biến thành hình dạng hồ ly của mình, lại hù dọa nó một phen, mới đưa cho Thần ca nhi, còn không cho Thần ca nhi ôm nó.
Thần ca nhi đành phải đem nó thả vào trong giỏ xách.
Lần này là Trần bá tới đón bọn họ, thôn Trúc Khê lại có một người thành thân, Lý Cẩn bọn họ đi không được, liền nhờ Trần bá đi một chuyến, ngày thường Trần bá giúp Lý Cẩn trông nom nhà xưởng, chân cẳng lão hơi không tốt, không lên núi được, trực tiếp ở dưới chân núi chờ Thần ca nhi.
Vừa vào thôn Trúc Khê, Lê Diệp ẩn thân rời đi. Thần ca nhi định hỏi hắn muốn đi đâu, lại sợ Trần bá nghe thấy động tĩnh, nghĩ hắn khẳng định sẽ về, y mới không hỏi nữa.
Đến giữa trưa, Thần ca nhi liền biết Lê Diệp vì sao rời đi.
Thịnh Thịnh thường xuyên thích chạy ra ngoài chơi, hôm nay mới vừa chạy về nhà, liền hô lớn lên, trong thanh âm tràn đầy hưng phấn, "Rốt cuộc ta đã nhìn thấy hán tử còn đẹp hơn a cha."
Nhóc năm nay đã bảy tuổi, là một tiểu hán tử thân thể cường tráng, khuôn mặt nhỏ đều bị ánh nắng phơi hồng hết, đôi mắt sáng lấp lánh, vì chạy ra mồ hôi, nhóc kêu xong, liền thò vào trong cái lu lớn múc một muỗng nước, ừng ực ừng ực uống.
Nghiên tỷ nhi đã ra dáng thiếu nữ, gần đây Lý Uyển quản rất nghiêm, không cho nàng chạy loạn, nàng đang uể oải ỉu xìu ngồi học thêu thùa, nhỏ luôn không thích làm mấy việc này, thiếu chút nữa đã ngủ quên, nghe thấy âm thanh của Thịnh Thịnh, mới tỉnh táo lại.
Nhỏ không đi ra ngoài, cũng không thấy được người, chỉ nói lớn vọng ra với Thịnh Thịnh, "Cữu phu đã là người tuấn mỹ nhất thiên hạ, còn có ai có thể đẹp hơn hắn?"
Chỉ nhìn ngũ quan một cách đơn thuần, người tuấn mỹ hơn Vân Liệt xác thật không nhiều lắm, bọn họ lớn như vậy một người cũng chưa từng gặp qua, thấy tỷ tỷ không tin, Thịnh Thịnh chu miệng nói, "Không tin ngươi hỏi nhị ca, hắn thật sự rất đẹp, một thân áo đỏ cực kỳ chói mắt, cơ hồ muốn dìm người nhà chúng ta xuống luôn."
Tướng mạo của Lý Uyển, Lý Cẩn như đúc ra từ mẹ của bọn họ, lúc trước ở kinh thành mẹ hắn* (Lý Cẩn) là mỹ nhân số một số hai, Vân Liệt cũng lớn lên rất đẹp, tướng mạo người lớn trong nhà đẹp, nên tướng mạo của mấy đứa nhỏ cũng là đứa này đẹp hơn đứa kia, tướng mạo Nghiên tỷ nhi có vài phần giống cha, nên không xem là xuất chúng nhất, dù như thế trong toàn bộ thôn Trúc Khê, nhỏ vẫn như cũ là mỹ nhân thanh tú số một số hai.
Nhỏ đối với tướng mạo của người nhà mình vẫn luôn tin tưởng, đối với Vân Liệt cũng cực kì sùng bái, ở trong mắt nhỏ, trên đời này căn bản không có người nào có khả năng còn đẹp hơn cả Vân Liệt, nhỏ đương nhiên không tin.
"Hỏi nhị ca có ích lợi gì? Thẩm mỹ của nam nhân các ngươi có thể tin sao."
Thịnh Thịnh uống nước xong, mới cảm thấy mát mẻ hơn, duỗi tay lau mồ hôi trên trán, "Không tin thì chính tỷ tự nhìn thử đi, dù sao trong một thoáng chốc hắn cũng sẽ không đi."
Nghiên tỷ nhi mở to đôi mắt long lanh, hiếu kỳ hỏi: "Sao ngươi biết hắn sẽ không đi?"
"Hắn đi đến nhà Lí chính gia gia, hình như muốn ở thôn chúng ta an cư lạc nghiệp."
Từ khi Thần ca nhi nghe thấy một thân áo đỏ, đã cảm thấy người trong miệng Thịnh Thịnh khẳng định là Lê Diệp, lúc này vén rèm cửa, đi ra, "Đệ nghe được lời này ở chỗ nào?"
Không nghĩ tới đại ca thế nhưng cũng tò mò, Thịnh Thịnh càng thêm ra sức nói, "Lúc ấy ta cùng Nhị Bảo chơi ở trong sân. Sau lại thấy hắn đi tìm nhà lí chính gia gia, nên hắn nói gì ta cũng nghe được."
Nhị Bảo là tiểu tôn tử của Trương Hữu Đường, cũng không lớn hơn bao nhiêu so với Thịnh Thịnh. Ở học đường ngồi cùng bàn với Thịnh Thịnh, quan hệ của hai đứa càng ngày càng thân thiết, không chỉ có Nhị Bảo thích tới tìm nhóc chơi, nhóc cũng thích đi tìm Nhị Bảo chơi.
Thịnh Thịnh đột nhiên tự gõ cái đầu dưa của mình, đôi mắt sáng kinh người, "Đúng rồi, đại ca, hắn còn nói với lí chính gia gia là có quen biết ngươi. Huynh thật sự biết hắn sao?"
Tim Thần ca nhi đột nhiên nảy lên, "Quen biết ta? Hắn nói như thế nào?"
Thịnh Thịnh mở đôi mắt to sáng quắc di dộng ở trên người ca ca nhà mình, biểu tình có chút nghịch ngợm, nhóc chính là một tiểu quỷ tinh quái, vẫn luôn giỏi đoán ý, Thần ca nhi càng tò mò, nhóc càng tính toán, nghiêng đầu nhỏ, vô tội mà chớp mắt, "Đại ca, ngươi cũng quen biết hắn có phải không? Sao ta cảm thấy vừa nghe đến hắn huynh cùng ngày thường liền không giống nhau?"
hết chương 52.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại wattpad chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Xin lỗi vì để mọi người đợi nha tui đã trở lại rồi đây, Lê Diệp an cư lạc nghiệp xong thì mới có thể cầu hôn á.