Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
An Tử Hi cũng đi đến trước mặt Thần ca nhi, "Lê Diệp, chúc mừng ngươi nha, phu tử đã cho ngươi ở lại rồi sao? "
Lê Diệp lắc đầu, biểu tình nhàn nhạt như cũ, chỉ khi nhìn về phía Thần ca nhi, đáy mắt mới hiện lên một tia ấm áp, "Không có, còn đang chờ thương lượng."
Nhìn hắn liền biết là một người có tính cách không quá nhiệt tình, An Tử Hi cũng không để ý, tính cậu vốn cẩn thận săn sóc, còn đề nghị: "Lê Diệp, ngươi muốn đi ăn cùng chúng ta không? Tiền cơm ở học viện được thu với một mức giá tiêu chuẩn, dù ngươi có ăn nhiều hay ít thì cũng tính giá đó, còn cháo là miễn phí, giá cả rất hợp lý."
Thấy Thần ca nhi từ đầu đến cuối đều không mở miệng nói chuyện, biểu tình của Lê Diệp có chút ủy khuất, "Phu tử không cho ta đi loạn."
An Tử Hi hơi hơi sửng sốt, cười nói: "Ông khẳng định là đang cùng thương lượng với các phu tử khác, nếu mọi người đều đồng ý để ngươi ở lại, có khả năng sẽ kêu ngươi đi gặp mặt, nên lúc này ông mới dặn dò ngươi đừng đi loạn, vậy thì ngươi ráng đợi chút vì đây là đại sự, không chừng một lát nữa phu tử sẽ phái người lại đây gọi ngươi."
Lê Diệp gật đầu, ngũ quan hắn tuấn tú tuyệt luân, một cái gật đầu nhẹ như vậy cũng mang vẻ đẹp phi thường, các học sinh đang lặng lẽ chú ý động tĩnh của họ, ánh mắt luôn không nhịn được dừng ở trên người hắn, trong đó một người gọi là Vương Nhạc, là một tiểu ca nhi nhìn hắn thường xuyên nhất, cậu ta tuổi cũng đã lớn giống như Lưu Trường Khanh, năm nay đã mười chín, người trong nhà thấy cậu ta học tốt, chỉ ngóng trông cậu có thể tìm được một lang quân như ý ở học viện, bởi vậy cũng chưa để cậu đính hôn.
Học sinh trong học viện lớn lên khá thì đều có miệng lưỡi trơn tru, tính tình trung hậu thành thật mà diện mạo thì bình thường, cậu ta là người tâm cao khí cao, tất nhiên là nhìn ai cũng thấy chướng mắt, hôm nay vừa nhìn thấy Lê Diệp, tim liền đập không được bình thường, cậu ta chưa bao giờ gặp qua người nào đẹp như thế, chỉ là mới nhìn một cái cũng có loại cảm giác hồn phách bị câu đi, nếu trên đời này thực sự có hồ ly tinh, chỉ sợ cũng không bằng một phần mười của hắn.
Vương Nhạc chỉ cảm thấy trái tim bang bang loạn nhảy, cơ hồ muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, ánh mắt càng nhịn không được dính chặt trên người Lê Diệp, thậm chí muốn thò lại gần nghe xem đến tột cùng bọn họ đang nói cái gì? Thấy ánh mắt Lê Diệp nhìn Thần ca nhi không bình thường, lòng ghen ghét của cậu dường như muốn bùng nổ, vì sao lại là Thần ca nhi? Y có tài học xuất chúng được cả phu tử thích thì cũng đành thôi, hiện tại thật vất vả mới tìm được người hợp tâm ý của cậu, thế mà vừa tan học hắn cũng liền đi tới chỗ Thần ca nhi! Đến tột cùng Thần ca nhi có chỗ nào tốt? Bất quá y chỉ là một con mọt sách, thích đọc sách, cho dù có vài phần tư sắc thì y cũng làm sao có thể hiểu được nhu cầu của nam nhân, có thể nắm bắt trái tim của nam nhân? Phía bên này cậu ta đang ghen ghét muốn chết, Thần ca nhi thì lại hoàn toàn không chú ý tới sự tồn tại của cậu, y không thể nhìn được bàn sách lộn xộn, mỗi lần tan học xong y đều sửa sang tất cả sách vở lại cho gọn gàng, và đem những món không cần thiết cất đi.
Trong quá trình này, ánh mắt Lê Diệp trước sau đều dừng lại trên người Thần ca nhi, còn chủ động giúp y dọn dẹp lại bút mực cùng với giấy bản ở trên bàn.
Ánh mắt Vương Kim An dạo qua một vòng ở trên người hai người bọn họ, cười đến ý vị sâu xa, "Phu tử không cho ngươi đi loạn sao? Vậy cũng không sao đâu, Lê Diệp, ngươi muốn ăn cái gì, nhờ Thần ca nhi giúp ngươi mua về không phải là được rồi, ngày hôm qua ngươi cứu Thần ca nhi, Thần ca nhi của chúng ta là người biết tri ân báo đáp, cho dù không thể lấy thân báo đáp, nhưng mời ngươi ăn một bữa cơm cũng không có vấn đề gì."
Tay Thần ca nhi đang gom sách chợt ngừng lại một chút.
An Tử Hi gõ đầu cậu, kêu cậu chú ý đến lời nói, khóe miệng Vương Kim An cười tủm tỉm nói: "Ta cũng đâu có ý tứ gì khác, được được được, ta không nói bậy là được chứ gì..., tùy ý các ngươi thôi."
Thần ca nhi lúc này mới nhìn về phía Lê Diệp, "Ngươi muốn ăn gì?"
Ánh mắt Lê Diệp thâm thúy sâu thẳm, lấy thân báo đáp, bốn chữ này vẫn đang dạo một vòng ở trong đầu hắn, mới nhìn về phía Thần ca nhi thật sâu, nhàn nhạt nói: "Giống ngươi là được."
Thần ca nhi gật gật đầu, cùng bọn An Tử Hi rời đi.
Sau khi bọn họ rời đi, Lê Diệp trở về chỗ ngồi của chính mình, thấy hắn không có ý tứ đi ăn cơm, học sinh khác dù tò mò thì cũng không hỏi nhiều, Vương Nhạc cọ tới cọ lui không muốn rời đi, bạn tốt Lưu Hoài Hoa của cậu ta chính là ca nhi lần trước nói bậy về Thần ca nhi, thấy cậu còn chưa dọn đồ xong, thì không kiên nhẫn hỏi, "Ngươi đến khi nào thì mới đi được?"
Vương Nhạc nhỏ giọng nói trở về một câu, "Chờ không kịp thì ngươi cứ đi trước đi, ta còn muốn đi rửa tay."
Đi sớm thì mới có thể chọn món bản thân muốn ăn, đi chậm thì chỉ còn đồ ăn thừa, Lưu Hoài Hoa tất nhiên không muốn chờ cậu ta, "Ta đây đi trước."
Mọi người đều đã đi hết, trong lớp học chỉ còn hai người là Vương Nhạc cùng Lê Diệp, Vương Nhạc nhịn không được đi lại gần Lê Diệp.
Mặt cậu ta hình trái xoan, cười rộ lên có lúm đồng tiền, Thần ca nhi tuy rằng cũng có lúm đồng tiền lại không thích cười, diện mạo bản thân cũng có chút thanh lãnh, cùng với cậu ta là hai loại hình hoàn toàn khác biệt, diện mạo Vương Nhạc có thể nói là đáng yêu nhất học viện, có hai ba người hán tử cũng thích cậu ta.
Cậu ta trưng ra nụ cười rất ngọt, cố ý nghiêng đầu nhìn về phía Lê Diệp, đem cả khuôn mặt nhỏ trắng trắng nộn nộn hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt hắn "Ngươi không đi ăn cơm sao?"
Lê Diệp nhàn nhạt quét mắt nhìn một cái, nói cũng không thèm nói.
Vương Nhạc là một người yêu mặt mũi*, lập tức không thể xuống được đài, cậu ta lại rất thích Lê Diệp, nhẫn nại tính tình của bản thân lại hỏi thêm một câu, "Có cần ta mang đồ ăn về cho ngươi không? Buổi sáng không ăn cơm đối với thân thể sẽ không tốt, dù nhìn thân thể ngươi rất cường tráng, cũng chịu không nổi ngươi tự phá hư như vậy......"
*Coi trọng sĩ diện.
Nói còn chưa dứt lời, chỉ thấy nam tử trước mặt nhàn nhạt quét mắt liếc cậu một cái, môi mỏng khẽ nhấc, phun ra một chữ, "Cút".
Thấy đáy mắt hắn toàn bộ là vẻ không kiên nhẫn làm Vương Nhạc bi thương, cậu ta không dám tin tưởng nhìn Lê Diệp, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh, nháy mắt sắp rơi xuống, Lê Diệp không chỉ không quan tâm, ngược lại còn dùng ánh mắt chán ghét nhìn cậu, cậu ta bụm mặt xấu hổ, giận dữ chạy ra ngoài.
Lê Diệp căn bản không quan tâm, ngày hôm qua hắn chọc giận Thần ca nhi, thế cho nên hiện tại Thần ca nhi cũng không quá muốn phản ứng hắn, lòng hắn bây hiện tại đều đang suy nghĩ làm sao để dỗ Thần ca nhi vui vẻ, đương nhiên sẽ không vì hành động không thể hiểu được của người khác mà làm bản thân mình phân tâm.
Ngày thường hắn rất không thích luyện chữ, một khi chạm đến cây bút liền lặp tức mất kiên nhẫn, trừ bỏ ba chữ 'Thần Ca Nhi', hắn đều không muốn viết những chữ khác, nhưng Thần ca nhi lại hy vọng hắn có thể viết ra những chữ thật đẹp, hắn liền cân nhắc một chút, tính toán chủ động luyện tập mấy trang chữ to để cho Thần ca nhi xem.
Hắn không có giấy, bút, nghiên mực, cần cái gì liền không chút khách khí đi lại bàn Thần ca nhi lấy, cuối cùng đem đồ vật của Thần ca nhi đều để lên bàn mình, hắn không dám viết ở bàn của Thần ca nhi, hắn sợ không cẩn thận làm mực dây vào sách y, Thần ca nhi yêu nhất là sách vở, nếu y nhìn thấy có chỗ bị dính mực, chắc chắn sẽ hờn dỗi thêm một lát.
Lê Diệp tất nhiên không dám chọc y sinh khí lần nữa.
Hắn đem chữ 'Thần Ca Nhi' ra tiếp tục tập luyện viết lại, mới vừa viết được hai trang, phu tử đã sai một tiểu thư đồng lại đây gọi hắn.
*
Thần ca nhi lúc này đã mua cơm xong, mới vừa tìm được vị trí để ngồi xuống, liền thấy Vương Nhạc thở phì phì chạy tới, khi đi ngang qua chỗ ngồi của bọn họ, còn hung hăng trừng mắt nhìn y. Vương Kim An kêu một tiếng, lại cùng An Tử Hi nói mãi: "Tiểu tử này có bệnh hả! Hôm nay lại bị ai nhập thế?"
An Tử Hi: "Ngươi lo ăn đi, đừng để ý đến cậu ta."
Lần trước là Vương Nhạc cùng Lưu Hoài Hoa nói xấu về Thần ca nhi, nên đối với cậu ta, An Tử Hi tự nhiên cũng không có ấn tượng tốt, hắn* (An Tử Hi) làm người chính trực, cho dù không thích, hắn cũng sẽ không nói xấu sau lưng.
Vương Nhạc lập tức ngồi xuống bên cạnh Lưu Hoài Hoa, thấy đôi mắt cậu ta có chút hồng, Lưu Hoài Hoa nhiều cậu ta nhiều thêm chút, "Sao lại thế này? Sẽ không phải là bị tiểu tử thúi nào khi dễ đó chứ?"
Vương Nhạc hừ một tiếng, "Ngươi nghĩ ta cũng giống như ngươi hay đi bắt nạt kẻ yếu sao." Mắt Lưu Hoài Hoa liếc qua cậu ta, "Ta bắt nạt kẻ yếu? Sao ngươi lại có thể nói chuyện như vậy! Trách không được ai cũng nói trong miệng ngươi không phát ra được câu nào hay."
Hắn ta* (Lưu Hoài Hoa) bất quá mới hơn hai mươi tuổi, có không ít người học đến già vẫn là đồng sinh, tú tài. Người hơn hai mươi tuổi, toàn bộ trấn Thanh Hoa chỉ có một người là hắn ta, gia đình của hắn cũng tương đối giàu có, lúc này mới nuôi hắn ta thành dạng tính tình cao cao tại thượng.
Học viện Lộc Sơn đứng đầu trong tam đại học viện của triều Đại Hạ, mấy trăm năm nay, từ học viện trở ra có không ít Trạng Nguyên lang, có thể học ở đây thì cũng không phải là một kẻ tầm thường, Lưu Hoài Hoa chỉ có vài điểm tài hoa, ở trong đám đông nhiều người nổi bật, tự nhiên có chút không đáng nhìn tới, Thần ca nhi còn nhỏ tuổi đã thi đậu tú tài, kể từ ngày y đến đây đều khiến cho mọi người chú ý, với người thích được nổi bật như hắn ta mà nói, lẽ đương nhiên liền cảm thấy Thần ca nhi đoạt đi hào quang của mình, hắn vẫn luôn nhìn Thần ca nhi không thuận mắt, đương nhiên hắn ta cũng chỉ dám lén lải nhải nói xấu y cùng Vương Nhạc.
Những người khác cũng không biết đã bị Thần ca nhi mua chuộc kiểu gì. Bình thường chỉ cần hắn biểu hiện ra một chút không thích y, là đã giống như vừa làm việc gì đó thương thiên hại lý* vậy, khiến cho trong khoảng thời gian dài hắn ta cũng không dám nói cái gì. Ngày thường Vương Nhạc rất khéo đưa đẩy, ngẫu nhiên sẽ phụ họa với hắn ta một hai câu.
*Việc tàn nhẫn trời đất không dung thứ được.
Thấy Vương Nhạc lâu lâu cứ liếc qua chỗ Thần ca nhi, tâm tư Lưu Hoài Hoa khẽ động, đôi mắt hắn ta vừa dài vừa nhỏ, khi nhìn người khác thích nhất là híp mắt, khuôn mặt thường đã trông không quá đoan chính lại càng thêm vài phần xảo trá, "Thật không biết y có gì tốt, không phải chỉ là hơi thông minh thôi sao? Một người hai người đều đối xử tốt với y như vậy, người mới đến kia cũng thế, vừa tan học liền đi lại chỗ ấy, cứ như bị câu mất hồn."
Nhắc đến Lê Diệp, hắn ta nhịn không được sờ sờ cằm, "Nhưng mà tiểu tử kia lớn lên cũng thật mẹ nó tuấn tú."
Vương Nhạc mắt trợn trắng, "Đẹp hơn nữa cũng không phải là người mà ngươi có thể nhớ thương, hắn là người đã đính hôn."
Lưu Hoài Hoa cười nhạo một tiếng, "Dù không đính hôn đi nữa ta cũng không thích người quá trẻ, tiểu tử kia chắc chỉ mới mười bảy thôi?"
Vương Nhạc lại nhớ đến biểu tình của Lê Diệp khi kêu cậu ta cút đi, cậu tâm phiền ý loạn liếc mắt nhìn Lưu Hoài Hoa, "Có mười bảy hay không ngươi cũng chẳng mơ ước được, ngươi ăn nhanh đi, cơm cũng không chặn được miệng ngươi sao?"
"Hừ, tiểu tử ngươi càng ngày càng kiêu ngạo, đến ca cũng không gọi, có phải ngươi không muốn chơi cùng ta nữa đúng không?"
Tâm tình Vương Nhạc đang phiền, không kiên nhẫn dỗ hắn ta, phiền lòng mà bưng chén đi chỗ khác.
*
Bọn Thần ca nhi ăn cơm xong, liền cầm theo đồ ăn trở về tiền viện, tiền viện cách phòng ăn chỉ có mấy cái sân, thấy y không chỉ mua cho Lê Diệp hai quả trứng gà, còn dùng hộp cơm của chính mình mang cháo cho hắn, Vương Kim An vẫn luôn hướng An Tử Hi làm mặt quỷ.
Đáng tiếc mị nhãn vứt cho người mù. An Tử Hi hoàn toàn thờ ơ, Vương Kim An cũng muốn trêu chọc Thần ca nhi nhưng không dám.
Khi bọn họ đi vào phòng học, Lê Diệp không còn ở đó, Vương Kim An phát hiện hắn đem đồ vật của Thần ca nhi để lên trên bàn hắn, "Thần ca nhi, tiểu tử này cũng thật không khách khí, một lời không nói đã dùng đồ của ngươi."
Lúc này Thần ca nhi mới chú ý trên bàn hắn còn có một trang giấy đã viết đầy chữ to, nghĩ đến lần nào hắn cũng chỉ viết ba chữ 'Thần Ca Nhi', đáy lòng Thần ca nhi lộp bộp một cái. Y đem hộp cơm cùng trứng gà đặt lên bàn, rồi đi qua chỗ của Lê Diệp, định đem giấy trên bàn của hắn cất vào, miễn cho những người vào sau nhìn thấy sẽ sinh nghi.
Khi đi đến, Thần ca nhi mới phát hiện lần này hắn lại viết theo nét chữ mà mình hay luyện tập.
Lê Diệp vẫn luôn chán ghét luyện chữ, mà lần này lại còn chủ động luyện tập, đáy lòng Thần ca nhi dĩ nhiên có chút chấn động.
Một lát sau Lê Diệp mới trở lại, Liêu phu tử có ấn tượng rất tốt với hắn, giúp hắn nói không ít lời hay, cuối cùng viện trưởng quyết định tạm thời quan sát hắn thêm một tháng, nếu không có vấn đề gì thì sẽ để hắn ở lại, còn nếu không được nữa thì để hắn đi.
Đối với Lê Diệp mà nói, đây dĩ nhiên là chuyện tốt.
Khi hắn trở về, thời gian ăn sáng cũng không còn nhiều, hắn lập tức đi qua chỗ Thần ca nhi, các học sinh đều mặc áo xanh giống nhau, chỉ có hắn một thân áo hồng rất chói mắt.
Thần ca nhi lấy hộp cơm ra, nói với hắn: "Ngươi ra ngoài ăn đi."
Lê Diệp gật đầu, Thần ca nhi đưa hộp cơm cho hắn, thấy y không định cùng ra ngoài, Lê Diệp nhấp môi dưới, đứng yên không chịu nhúc nhích, Thần ca nhi có chút bất đắc dĩ, lấy trứng gà ra cũng đưa cho hắn, nhỏ giọng nói câu, "Nghe lời".
Lê Diệp nhìn y thật sau, lúc này mới chịu đi ra ngoài.
Trong hộp cơm có cháo, màn thầu, còn có đồ ăn, gồm hai món, một mặn một canh, ngày thường Thần ca nhi chỉ ăn một món, lần này lại mua đến hai món, còn lấy cả món ăn mặn, Vương Kim An nhìn đến phát thèm, nhảy lại đoạt một khối thịt nạc ăn, còn la hét y đối với Lê Diệp quá tốt.
Trời nóng, nên cháo còn chưa nguội, tốc độ ăn của Lê Diệp vốn nhanh, ba bốn phát liền ăn xong.
Hắn biết chỗ rửa hộp cơm ở đâu, trực tiếp cầm đi rửa, sau khi rửa sạch sẽ còn cố ý giũ sạch nước, chờ hộp cơm khô hoàn toàn mới trả lại Thần ca nhi.
Vương Nhạc nhìn thấy hành động của hắn, nhịn không được liếc qua Thần ca nhi, đáy mắt mang theo một tia ghen ghét.
Cậu ta đang ở rất gần Lưu Hoài Hoa, Lưu Hoài Hoa nhìn rất rõ cảm xúc dưới đáy mắt Vương Nhạc, hắn ta nhịn không được liếm môi dưới, tà khí mà nở nụ cười.
Nhận thấy ánh mắt của bọn họ, Lê Diệp quay đầu lại nhìn, cảm xúc dưới mắt có chút đạm bạc, rõ ràng ánh mắt hắn không phải rất lạnh, hai bọn họ lại không nhịn được run rẩy, hoảng loạn dời tầm mắt, cảm thấy đôi mắt kia có chút yêu mị.
Thần ca nhi đem hộp cơm cất đi, thấy Lê Diệp vẫn đứng trước mặt y không có ý tứ rời đi, không nhịn được lại đau đầu, "Về chỗ ngồi của mình đi, cứ đứng ở đây hoài rất kì cục."
Lê Diệp nghe lời gật đầu, ngoan ngoãn trở về chỗ ngồi, hắn tiếp tục luyện chữ, một trang lại một trang, rõ ràng đã rất phiền, rất muốn bỏ bút xuống, nhưng hắn vẫn rất kiên trì.
Gần đây bọn họ không có nhiều khóa học, phần lớn thời gian là giờ tự học, thấy Thần ca nhi vẫn luôn ngồi học, Lê Diệp đành tiếp tục luyện chữ, trong nháy mắt hắn thậm chí hối hận về việc bại lộ trước mặt mọi người, luyện chữ luyện chữ, suốt ngày luyện chữ, cũng không có cách nào nói chuyện được với Thần ca nhi, thậm chí còn không thể biến thành tiểu hồ ly ăn vạ trong ngực y .
Điểm tốt duy nhất chính là về sau có thể cầu hôn y quang minh chính đại, nghĩ đến việc này, tất cả phiền muộn dưới đáy lòng hắn dần dần tan đi.
[Ỏoooo ~]
Mãi cho đến tối cuối buổi học, hắn tổng cộng đã luyện được mười mấy trang giấy lớn, trên đường về nhóm phu tử còn gọi hắn lại để khảo sát học thức của hắn, bản lĩnh của hắn là đã gặp qua sẽ không quên được, so với bất kì kẻ nào cũng đều lợi hại hơn, mấy năm nay đi theo Thần ca nhi nghe giảng, mưa dầm thấm đất tự nhiên cũng học được không ít thứ.
Năng lực suy một ra ba của hắn cũng rất tốt, đối với mỗi phu tử hắn đều có hiểu biết nhất định, liền biết cách trả lời có thể được bọn họ tán thành, vì vậy Lê Diệp thành công lấy được ấn tượng tốt từ các phu tử.
Tan học, hắn liền ẩn thân đi đến phòng Thần ca nhi, đem giấy luyện chữ của mình giao ra cho Thần ca nhi, trước kia mỗi khi y kêu hắn luyện chữ, hắn vẫn luôn làm qua loa cho xong, lần này lại phá lệ nghiêm túc.
Nhìn đến biểu tình cầu được khen ngợi của hắn, đáy lòng Thần ca nhi có chút buồn cười, chỉ cảm thấy như đang quay về lúc còn nhỏ, y nhịn cười, tỏ vẻ nghiêm trang chỉ bảo, cố ý bắt bẻ hắn, "Tư thế cầm bút khẳng định vẫn là không đúng, ngươi nhìn mấy chữ này xem cứ như bị ngã trên đất vậy, hoàn toàn không kéo dậy được."
Lê Diệp nhấp môi, lấy lại toàn bộ giấy, ném qua một bên.
"Mới nói thế này đã giận rồi sao?"
Lê Diệp lắc đầu, muộn thanh* nói: "Một nhà có một người viết đẹp là được rồi."
*Tiếng ồ ồ.
Thấy hắn chơi xấu như thế, Thần ca nhi cảm thấy buồn cười, y hy vọng mọi chuyện của Lê Diệp hết thảy đều tốt đẹp, vọng tử thành long*, đại khái y giống như đang có loại tâm tình này, y đặt tờ giấy lên bàn, nghiêm túc nói: "Ngươi chậm rãi viết, chắc chắn có thể viết tốt lên, nếu có một ngày chữ ngươi viết đẹp hơn ta, ta sẽ đáp ứng một yêu cầu của ngươi."
*Thành ngữ: hy vọng con mình trở thành người thành đạt, ở đây thì là ẻm muốn chồng ẻm giỏi hơn nữa á.
Đôi mắt Lê Diệp hơi hơi lóe, ngẩng đầu nhìn về phía Thần ca nhi: "Lời này là thật sao?"
"Có bao giờ ta lừa ngươi chưa?"
Lê Diệp không chút do dự nói: "Rồi, còn gạt ta hai lần, ngươi nói sẽ không bỏ ta, mỗi lần ngươi lại vì đi học mà bỏ ta."
Ánh mắt hắn ngay thẳng, bị hắn nhìn chằm chằm như vậy làm Thần ca nhi có chút chột dạ, "Ta lúc ấy là vì dỗ dành ngươi, ta cũng không biết ngươi sẽ biến thành người, nếu biết trước ta sẽ không nói như vậy."
Lê Diệp cũng không tiếp tục nhắc hoài chuyện cũ không bỏ, mà là hỏi lại lần nữa, "Yêu cầu cái gì cũng được sao?"
Thần ca nhi nghiêm túc nói: "Chỉ cần việc đó không vi phạm pháp lệnh, và là việc mà ta có thể làm được."
Lê Diệp gật đầu, hắn dự định từ hôm nay trở đi thời gian nhàn rỗi đều dùng để luyện chữ, hắn không tin luyện mãi mà cũng không đẹp lên, luyện đẹp rồi hắn sẽ cầu hôn, lâu thêm một ngày hắn cũng không đợi được.
Thấy hắn còn chưa chịu rời đi, Thần ca nhi đành giục hắc, "Ngươi mau trở về đi, vạn nhất có người không thấy ngươi thì sẽ đi tìm, vậy không tốt đâu."
Lê Diệp không cao hứng, "Ai mà lại đi tìm ta chứ?"
hết chương 45.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại wattpad chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Tác giả có lời muốn nói:
Có phải chương này dài lắm khum? Cầu khen ngợi hehe.
Lâu chúng mình có lời muốn nói:
Chiếc chương này dài xỉu á:).