Ngậm đi một tiểu phu lang
Edit: mimai
Beta: irisyen
Ngày hôm sau Thần ca nhi dậy rất sớm, tiểu hồ ly vẫn luôn không rời một tất canh giữ ở trước mặt y. Thần ca nhi đi chỗ nào nó liền theo tới chỗ đó, chỉ sợ vừa lơ đãng y sẽ trộm bỏ nó lại.
Rất nhanh liền ăn xong bữa sáng.
Đồ đạc của Thần ca nhi không nhiều lắm, tổng cộng chỉ có hai kiện hành lý, Lý Uyển lại nhét vào vài tấm ngân phiếu, "Thích sách gì cứ việc mua, tiền không đủ dùng nhớ nhờ người báo tin về."
Học viện Lộc Sơn ở Kim Lâm Thành, ngồi xe ngựa cũng phải mất một ngày đi đường.
Lý Cẩn sợ y thiếu tiền xài, lại móc ra thêm mấy tấm ngân phiếu nhét vào trong túi, "Mang nhiều chút, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào."
Thần ca nhi lấy mấy tấm ngân phiếu ra, khuôn mặt nhỏ vô cùng nghiêm túc, "Nương, cữu cữu, ta không phải một đi không trở lại, ở học viện cũng không cần dùng bạc, mang nhiều như vậy, vạn nhất bị mất rất đáng tiếc."
"Có cái gì đáng tiếc hay không đáng tiếc? So với muốn dùng mà không có thì càng đáng tiếc hơn, đều mang theo đi." Lý Cẩn không cho tuyệt đem tiền nhét vào túi, mỗi tờ một trăm lượng, như vậy một chồng ít nhất cũng có bảy tám trăm lượng.
Tuy rằng mấy năm nay kiếm được không ít tiền lời, một lần lấy ra nhiều như vậy, cũng là một số tiền lớn. Thần ca nhi có chút bất đắc dĩ, ở học viện căn bản không có gì cần tiêu dùng, mười lượng bạc cũng chưa chắc dùng hết, cho y nhiều như vậy buổi tối ngủ nhất định không thể an ổn.
Thịnh Thịnh ôm lấy eo Thần ca nhi, ngẩng đầu nhỏ lên, mắt to đen nhánh tràn đầy nhìn y, "Ca, ngươi nhận lấy đi, ngươi không mang theo tiền, không chỉ có cha cùng cô cô không yên tâm, chúng ta cũng sẽ không yên tâm, vạn nhất ngươi đói bụng phải làm sao bây giờ? Trên người chuẩn bị đủ tiền, khẳng định cũng không thiệt thòi, trở về ca nhớ kĩ phải mua đồ ăn ngon cho ta! Ta muốn ăn hoành thánh ở Kim Lâm Thành."
Thần ca nhi nhéo nhéo khuôn mặt nhóc, gật gật đầu, rõ ràng không thuyết phục được Thần ca nhi, cữu cữu cũng không nói thêm nữa.
Y lại cùng cái đứa nhỏ nói chuyện, cuối cùng đem Thịnh Thịnh ôm vào trong lòng ngực sờ sờ khuôn mặt nhỏ, "Thịnh Thịnh ở nhà phải ngoan ngoãn nghe lời biết không?"
Thịnh Thịnh gật đầu.
Nghiên tỷ nhi chớp chớp mắt, cười hì hì nói: "Ca, ngươi cứ yên tâm đi, có ta ở đây, nhóc không leo lên trời được."
Nhiếp Chi Hằng buồn cười mà bắn cái trán của Nghiên tỷ nhi, "Có ngươi ở đây, ca ngươi càng không yên tâm mới đúng, được rồi, đi thôi, lại còn chưa đi, sẽ trễ thật đấy."
Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Cẩn vốn dĩ muốn tự mình đưa y đi đến học viện, lại được chẩn ra đang mang thai, người trong nhà đều không cho hắn đi cùng, cho nên nhiệm vụ đưa Thần ca nhi đi học dừng ở trên người Nhiếp Chi Hằng. Nhiếp Chi Hằng là biểu ca* của Vân Liệt, thân phận rất không bình thường, bởi vì thích Lý Uyển nên hắn không muốn cưới vợ, cùng người nhà đoạn tuyệt quan hệ, mấy năm gần đây vẫn luôn ở tại thôn Trúc Khê.
*Anh họ
Hắn còn bận hơn Lý Cẩn nhiều, cách một đoạn thời gian lại không thấy được thân ảnh hắn đâu.
Tiểu hồ ly kéo kéo ống quần Thần ca nhi, Thần ca nhi khom lưng đem nó ôm lên, thấy y quả thực muốn mang mình theo, thần kinh căng chặt của tiểu hồ ly hơi chút thả lỏng.
Thần ca nhi lại chỉ là ôm ôm nó rồi sờ sờ đầu nhỏ, lại đem nó đưa cho Vân Liệt.
Tiểu hồ ly ngao ô một tiếng, răng nanh đều lộ ra hết. Nó tuy rằng không có ý tứ cắn người, đôi mắt lại tràn đầy lửa giận, giống như Vân Liệt không buông tay, ngay sau đó nó sẽ cắn người, tràn đầy uy hiếp.
Lý Cẩn kêu một tiếng, gõ đầu nhỏ của nó, "Tính tình ngược lại rất lớn, Thần ca nhi bất quá là đi học mà thôi, cũng không phải không trở lại? Ngươi nếu ngoan một chút, qua một đoạn thời gian nữa khi ta đi thăm y cũng cho ngươi theo cùng."
Tiểu hồ ly mắt điếc tai ngơ, một đôi mắt như hàm chứa hàn băng, gắt gao nhìn chằm chằm Thần ca nhi.
Thần ca nhi bị nó nhìn đến đáy lòng tự dưng có chút khó chịu, lại sờ sờ đầu nó, "Ngươi ở nhà ngoan ngoãn nghe lời, ta lâu lâu sẽ trở về thăm ngươi."
Nói xong Thần ca nhi liền lên xe ngựa.
Một giây Thần ca nhi lên xe kia, Thịnh Thịnh không nhịn được, nước mắt cứ thế trực tiếp rơi xuống, nhóc hít hít cái mũi, chạy hai bước đuổi theo xe ngựa, "Ca, ngươi nhớ sớm viết thư cho ta."
Thấy nhóc chạy, Nghiên tỷ nhi cũng đuổi theo, đôi mắt đồng dạng đỏ rực, "Ca cũng phải viết cho ta."
"Còn có ta!" Lý Minh hô to một tiếng. Bởi vì không thể theo y làm thư đồng mà mấy ngày nay hắn đều có chút rầu rĩ không vui.
Huyên tỷ nhi yên lặng không nói, nhưng tay nhỏ vẫn nắm quần áo gắt gao. Lý Uyển xoa xoa đầu nàng, thở dài một tiếng, nhịn không chảy nước mắt.
Thần ca nhi kéo rèm ra hướng bọn họ vẫy tay, "Trở về đi."
Xe ngựa càng đi càng xa.
Hai mắt tiểu hồ ly hận thành màu đỏ tươi, vì cái gì không mang nó đi theo? Chẳng lẽ nó không ngoan sao? Hay bởi vì nó không phải là con người?
Thấy Vân Liệt như cũ ôm nó không buông tay, tiểu hồ ly há mồm liền muốn cắn hắn, Vân Liệt tay mắt lanh lẹ nắm cổ nó.
Thân thể đột nhiên bị treo trong không trung, tiểu hồ ly dùng móng vuốt cào hắn, Vân Liệt dùng một cái tay khác nắm chân trước nó.
Xe ngựa biến mất ở chỗ quẹo.
Ánh mắt tiểu hồ ly hiện lên vẻ lạnh lẽo, đan xen lửa giận, chỉ cảm thấy trong cơ thể có một trận hỏa đang kịch liệt va chạm, đầu nó đau như muốn nứt ra, sức lực trên người đột nhiên tăng lên, tránh thoát gông cùm xiềng xích của Vân Liệt, từ giữa không trung nhảy xuống.
Khi nhảy xuống mặt đất, nó chỉ cảm thấy xương cốt cả người như sắp vỡ vụn, nhất thời đau đến nỗi không phân rõ phương hướng, thấy cách đó không xa hoàn toàn không có bóng dáng xe ngựa, nó kêu rên một tiếng, thế nhưng lập tức ngã xuống.
Trong lòng Lý Cẩn một mảnh hoảng loạn, vội vàng chạy qua, lại thấy tiểu hồ ly giống như ngủ rồi, cứ thế lẳng lặng nằm, Lý Cẩn đem nó ôm lên, trong tay là thân thể vô cùng nóng bỏng, "Vân Liệt, nó không phải là tức đến hôn mê chứ? Huynh mau tới đây nhìn xem, nhiệt độ thân thể nó cao quá mức bình thường."
Vân Liệt nhíu mày không nói, đi qua véo véo tiểu hồ ly "Tỉnh dậy.", véo liên tiếp ba cái cũng không có phản ứng.
Bọn nhỏ tuy rằng ghét bỏ tiểu hồ ly luôn thích dính lấy ca ca, đáy lòng kỳ thật cũng rất thích nó, thấy nó hôn mê bất tỉnh, Thịnh Thịnh cũng không còn khóc, đáy mắt tràn đầy sốt ruột, "Tiểu hồ ly làm sao vậy?"
"Hôn mê sao?"
Lý Cẩn cho rằng tính tình nó quá lớn, vừa buồn cười lại vừa đau lòng, cũng sợ nó giận quá xảy ra chuyện không tốt, nói với Vân Liệt: "Trước ta lấy khăn lông ướt giúp nó chà lau một chút, huynh đi gọi lang trung đi."
Lý Uyển đổ nước vào chậu, "Ta tới lau giúp nó."
*
Xe ngựa cách thôn Trúc Khê càng ngày càng xa.
Càng xa cảm xúc không chỉ không bình tĩnh, ngược lại càng ngày càng bất an, Thần ca nhi ôm bọc nhỏ trong ngực ngồi một chỗ trên xe ngựa, trên khuôn mặt nhỏ toàn là mê mang, cho đến giờ khắc này, bên tai y vẫn quanh quẩn như cũ là tiếng khóc tha thiết của đệ đệ muội muội, cùng tiếng kêu phẫn nộ của tiểu hồ ly.
Y cũng luyến tiếc bọn họ, nhưng là y lại biết rõ ràng chuyện của mình đến tột cùng là như thế nào, vạn nhất mơ ra những việc bất lợi đối người nhà, y không có biện pháp......
Ánh mắt Thần ca nhi dần dần trở nên kiên định hơn.
Người đánh xe chính là Vương Bá, Nhiếp Chi Hằng và Thần ca nhi cùng nhau ngồi trong xe ngựa, thấy Thần ca nhi cúi thấp đầu nhỏ, an an tĩnh tĩnh ngồi, hắn duỗi tay xoa xoa đầu Thần ca nhi một phen, tóc được chải chỉnh chu từ sáng sớm đã bị hắn xoa đến rối loạn.
Thần ca nhi tránh một chút, nhưng không tránh được, biểu tình có phần xấu hổ buồn bực, "Nhiếp thúc thúc."
Nhiếp Chi Hằng rất thích trêu y, khi còn nhỏ Thần ca nhi đặc biệt không thích hắn, quen biết lâu rồi, mới dần dần không có cảm giác bài xích, mấy năm nay Nhiếp Chi Hằng vẫn luôn chiếu cố bọn họ không ít, Thần ca nhi cũng không phải là động vật máu lạnh, sớm xem hắn trở thành người một nhà.
Duy nhất không thích hắn xoa đầu của mình.
Nhiếp Chi Hằng giương khóe môi, duỗi tay đem túi nước đưa cho y.
"Uống nước đi, miệng đều khô."
Thần ca nhi nhấp môi, nhẹ giọng nói lời cảm tạ, không biết vì cái gì đáy lòng chỉ cảm thấy hoang mang rối loạn.
Tiểu hồ ly như cũ lâm vào hôn mê, nhiệt độ trên người cũng rất cao, lang trung tới lại nhìn không thấy có vấn đề gì, Thịnh Thịnh ngày thường thích cùng nó đối nghịch nhất, thấy nó nằm ở đằng kia vẫn không nhúc nhích, đáy lòng lại thập phần hụt hẫng, nhóc dựa vào lòng ngực Lý Cẩn, ngước đầu nhỏ lên, "Cha, có phải kêu ca ca trở về thì nó sẽ tốt lên hay không?"
Lý Cẩn hôn hôn khuôn mặt nhỏ của Thịnh Thịnh, "Nếu ca ca trở về nó còn không tỉnh, chẳng phải làm ca ca lo lắng theo? Học viện không cho phép mang sủng vật, ca ngươi sớm muộn gì cũng phải rời đi, nó quen thì tốt rồi?"
"Chờ nó tỉnh, ta cùng nó chơi."
Nửa đêm mọi người đều ngủ, tiểu hồ ly lại mở mắt, đáy mắt nó một mảnh đỏ đậm, cả người vẫn đau chịu không được, lần này chỉ cảm thấy xương cốt cả người đều như nứt ra rồi, nó giãy giụa nhảy ra cửa sổ, chạy đi ra ngoài, Vân Liệt nghe được động tĩnh đi ra xem, chỉ nhìn thấy thân ảnh nó biến mất ở cửa sổ.
Hắn đuổi theo, lại tìm không thấy nó ở đâu, không biết vì cái gì đến hơi thở của nó cũng phát hiện không được, rõ ràng nó vô cùng giảo hoạt, Vân Liệt đều kiểm tra từng nơi một lần, trong bụi cỏ cũng không buông tha.
Tiểu hồ ly tránh ở trên cây lạnh mắt nhìn, hoàn toàn ngừng lại hô hấp.
Thẳng đến lúc Vân Liệt đi nơi khác, nó mới chịu đựng đau đớn kịch liệt từ trên cây nhảy xuống, đuổi theo phương hướng mà Thần ca nhi rời đi.
Xương cốt cả người nó như cũ đau đớn lợi hại, mỗi một bước đi đều phá lệ gian nan, một lát lại đau đến ngất một lần, nó lại hoàn toàn không thèm để ý, sau khi tỉnh lại cứ tiếp tục đi, nó thậm chí có thể nghe được thanh âm xương cốt đứt gãy, trong nháy mắt như vậy nó cho rằng chính mình sẽ chết mất, nghĩ đến Thần ca nhi lại tràn đầy không cam lòng.
Y mơ tưởng bỏ nó lại!
Tiểu hồ ly mới vừa mở mắt, tâm trí còn ngây thơ, đã bị Vân Liệt nhặt được đưa cho Nghiên tỷ nhi, Nghiên tỷ nhi lúc ấy còn nhỏ, đến mình cũng chưa tự lo được, sao có thể chăm sóc nó, chỉ có Thần ca nhi mỗi ngày cho nó ăn, còn giúp nó gãi ngứa.
Tiểu hồ ly càng lớn, sự ỷ lại đối với Thần ca nhi tự nhiên cũng càng ngày càng lớn, ở trong lòng nó Thần ca nhi chính là trời cao phái tới chiếu cố nó, nó chưa ghét bỏ y, như thế nào y lại có thể bỏ nó!
Tiểu hồ ly rất phẫn nộ!
Thanh âm xương cốt đứt gãy càng ngày càng vang, nó đau đến không thể chuyển động, lại hôn mê bất tỉnh, chờ nó lại mở to mắt lần nữa, trời đã ẩn ẩn sáng, nó bò dậy, mới phát hiện có nơi nào đó có chút không thích hợp, móng vuốt trước mắt, không rõ ràng là tay người! Giống như đúc tay nhỏ của Thần ca nhi!
Không! So với Thần ca nhi còn nhỏ hơn.
Nó khiếp sợ không thôi, vội vàng xem xét một chút, lúc này mới phát hiện chính mình không chỉ có tay, thế nhưng còn có chân, nó biến thành người!
Ven đường vừa lúc có một đại nương bán bánh ở trấn trên đi tới, thấy một đứa bé trai ba bốn tuổi ngồi dưới đất phát ngốc, bà nhịn không được đi qua.
"Ai u, tạo nghiệt mà, nhà ai lại ném hài tử lung tung, thế nhưng đến quần áo cũng không cho mặc!"
Nghe được thanh âm, thân thể tiểu hồ ly căng cứng một chút, ngay sau đó liếc mắt nhìn chính mình, lúc này mới phát hiện nó không có mặc quần áo! Theo bản năng biến ra một bộ áo hồng, biến xong thân thể càng cứng đờ, trong nháy mắt, đáy mắt nó thậm chí nổi lên sát ý, sợ bà đem khác thường của chính mình nói ra.
Tần đại nương xoa xoa đôi mắt, lẩm bẩm một câu, "Ủa? Ta mới vừa không thấy có quần áo, lại nhìn lầm rồi? Quả nhiên già cả mắt mờ."
Thanh âm bà rõ ràng rất nhỏ, tiểu hồ ly lại nghe đến rõ ràng, thân thể căng chặt hơi chút thả lỏng, muốn tránh xa một chút, cố tình xương cốt cả người đau lợi hại, hai chân cũng giống như không thể đi, mới vừa đứng lên, liền hướng phía trước ngã xuống.
Tâm Tần đại nương đột nhiên nhảy lên.
Mắt thấy đứa bé ngã xuống đất, lại thấy hai cánh tay nhỏ chống dậy, lại đứng lên.
Nó bỏ qua sự đau đớn, lại thử đi một bước, lung lay cuối cùng đứng vững vàng, thấy nó giống như không thế nào đi được, đáy mắt Tần đại nương hiện lên một mạt nghi hoặc.
Bà cõng giỏ tre, đi tới chỗ tiểu hồ ly, "Đứa bé này ngươi mấy tuổi, còn nhớ rõ nhà ở nơi nào không?"
Tiểu hồ ly không hé răng, căng khuôn mặt nhỏ lại đi một bước.
Tần đại nương lúc này mới thấy rõ mặt nó, bà hơi hơi sửng sốt, đáy mắt hiện lên một mạt tán thưởng, nhỏ giọng nói thầm một câu, "Em bé nhỏ xinh đẹp như thế này, ai lại nhẫn tâm bỏ rơi? Không phải bị bệnh gì đi?"
Hai chữ 'bỏ rơi' quả thực chọc người!
Đáy lòng tiểu hồ ly rầu rĩ, hung tợn trừng mắt nhìn đại nương.
Ngũ quan của nó tinh xảo tuyệt luân*, một đôi mắt vừa to vừa đen, môi nhỏ mím lại, bộ dáng thở phì phì chỉ làm người cảm thấy đáng yêu, đáy lòng Tần đại nương tự dưng mềm mại, bà chỉ có một nhi tử, bởi vì trong nhà nghèo, vẫn luôn không cưới được tức phụ, thấy bé trai nhỏ đáng yêu như thế, bà không nhịn được ngồi xổm xuống dỗ nó, "Cùng nãi nãi về nhà được không? Về sau nãi nãi nuôi ngươi."
*Vượt lên trên vẻ đẹp bình thường.
Thấy bà muốn đem chính mình bế lên, tiểu hồ ly tát một cái vỗ rớt tay bà, quay đầu liền đi.
Tần đại nương muốn bắt nó, lại thấy nó hung tợn nhìn mình, ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, đáy lòng Tần đại nương không hiểu sao có chút bồn chồn, biểu tình hoảng hốt, liền thấy tiểu nam oa nghiêng ngả lảo đảo mà đi khỏi tầm mắt bà.
Chỉ vài bước tiểu hồ ly học xong cách đi đường.
Nó chỉ dùng da lông biến ra một bộ quần áo, đôi chân nhỏ lại không có giày, đi hơn nửa canh giờ, một đôi chân trắng nõn bị làm cho dơ hề hề, bàn chân cũng bị rách.
Sau khi trời sáng hoàn toàn, trên đường người dần dần nhiều lên.
Thấy một đứa bé ba, bốn tuổi đi ở trên đường một mình, không ít người hướng nó nhìn qua, có hai người thậm chí động tâm tư không tốt, lặng lẽ theo phía sau đuôi nó, tính toán trong chốc lát trộm bắt nó đi, vật nhỏ lớn lên xinh đẹp như thế, nhất định có thể bán với giá tốt.
Tiểu hồ ly cúi đầu, mắt hồ ly hơi hơi nhọn một chút, liếc bọn họ một cái, đôi mắt nó rất tối, giống một đôi hắc diệu thạch, nheo mắt lại khi thấy người, đáy mắt giống như hàm chứa một cổ năng lực thần bí, làm lòng người lạnh lẽo sợ hãi.
Bụng tiểu hồ ly có chút đói bụng, cũng lười dây dưa cùng bọn họ, hơi chút nện bước nhanh hơn. Ngày thường lúc này Thần ca nhi đã cho nó ăn cơm, nghĩ đến Thần ca nhi thế nhưng lại lần nữa bỏ rơi nó, đáy mắt nó hiện ra một mạt lửa giận, khuôn mặt nhỏ lại ủy khuất lại quật cường.
Dám mơ tưởng bỏ rơi nó!
hết chương 20.
*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại wattpad chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---
Lâu chúng mình có lời muốn nói:
Ỏ thương cục cưng của tui quá đi à.