Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen


Vân Liệt ngữ khí nhàn nhạt, "Đệ đi chưa chắc thích hợp."

"Huynh có ý tứ gì?" Lý Cẩn mày càng nhíu chặt, "Huynh muốn cho Nghiên tỷ nhi đi? Nàng mới bao nhiêu tuổi, Triệu lão thái không chỉ một lần muốn bán nàng đi, làm sao có khả năng ta để nàng đi? Vạch ra vết sẹo cũ để nàng khó chịu thêm một lần sao?"

Vân Liệt ngữ khí như cũ thập phần bình tĩnh, "Ta chưa nói để Nghiên tỷ nhi đi."

"Vậy ý tứ của huynh là gì?" Lý Cẩn dựa vào ván cửa, biểu tình có chút rời rạc, mấy năm gần đây hắn lại cao thêm một ít, ngũ quan cũng không còn nét ngây ngô của thiếu niên, giơ tay nhấc chân tràn đầy mị lực của nam nhân trưởng thành.

Vân Liệt cực kỳ yêu dáng vẻ này của hắn, đôi mắt thâm trầm một chút, chỉ nghĩ đem hắn ôm vào trong lòng ngực, hôn rồi hôn, hắn duỗi tay xoa xoa tóc Lý Cẩn, nhàn nhạt nói: "Đệ không cảm thấy ngày thành thân quá mức vội vàng sao?"

Từ cố ý kết thân, đến đính hôn rồi lại đến thành thân cũng không đủ một tháng. Người bình thường gả con gái tuyệt đối sẽ không vội vã như vậy, Vương địa chủ lại có tiếng thương nữ nhi, nếu nói trong đó không có mờ ám, tự nhiên không ai tin.

Lý Cẩn cũng có chút khó hiểu, nhịn không được lẩm bẩm một tiếng, "Không phải là nhà gái trong bụng có hài tử đi?"

Địa phương có người liền có gièm pha, khoảng thời gian trước thôn cách vách có một nữ tử chưa xuất giá cùng một người không mai mối tằng tịu với nhau, lại bị người đó vứt bỏ, đến cuối cùng thành một xác hai mệnh, đáng thương cha mẹ một đống tuổi ngược lại người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Nghĩ đến tính tình Triệu Đại Niên chất phác thành thật, Lý Cẩn lại cảm thấy phần nhiều không có khả năng này.

Vân Liệt buồn cười mà nhéo chóp mũi hắn, "Cho dù thật là như thế này, Triệu lão thái cũng sẽ không hết lần này đến lần khác chạy tới thôn Trúc Khê."

Lý Cẩn gật đầu, xác thật, không có cô dâu mới nào hy vọng nhà chồng của mình cùng vợ trước liên lụy không rõ. Hắn duỗi người, đứng thẳng thân thể, "Nhà Vương địa chủ có phải hay không xảy ra chuyện gì? Muốn tìm người hỗ trợ, mới đem chủ ý đánh tới trên người Thần ca nhi?"

Đây là nguyên nhân duy nhất có thể giải thích hợp lý.

"Lấy bất biến đối phó vạn biến, nên sốt ruột là bọn họ, Triệu lão thái không thấy người sẽ tự rời đi." Hắn nói nghiêm trang, kỳ thật bất quá là do không muốn để Cẩn ca nhi rời khỏi tầm mắt hắn.

Lý Cẩn bật cười lắc đầu.

Giờ phút này, Nghiên tỷ nhi đang ở hậu viện với Huyên tỷ nhi cùng nhau luyện chữ, nàng từ trước đến nay không ngồi yên được, ngày thường có thể thành thật kiên định viết hai trang chữ cũng đã là cực hạn, hiện tại cảm xúc lại có chút không tốt, tinh thần càng không lên nổi, thấy Huyên tỷ nhi nắm bút lông nhỏ, một chữ một chữ viết cực kỳ nghiêm túc, dứt khoát nâng cằm, xem nàng viết.

Thấy nàng viết một trang lại một trang, hoàn toàn không có ý định dừng lại, Nghiên tỷ nhi mới ra tiếng đánh gãy nàng, "Ngươi thế mà không mệt sao?"

Huyên tỷ nhi nhấp môi, "Quen rồi thì tốt." Rõ ràng tuổi nho nhỏ, lời nói phát ra lại giống bà cụ non, Nghiên tỷ nhi không nhịn được nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của nàng.

Huyên tỷ nhi né tránh, "Tỷ tỷ."

"Sờ một chút thì có sao." Nghiên tỷ nhi che môi cười trộm, "Được được được, tỷ tỷ không sờ nữa được chưa."

*

Mãi cho đến khi tan học, Thần ca nhi mới biết được Triệu lão thái lại tới thôn Trúc Khê, thấy biểu tình Nghiên tỷ nhi như thường, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.

Buổi tối Nghiên tỷ nhi ăn vạ trong phòng y không muốn rời đi, muốn nói lời trong lòng mình với ca ca. Thấy nàng không đi, Thịnh Thịnh cũng không đi, ban ngày nhóc ở bên ngoài chơi một ngày, sớm mệt mỏi, xoa xoa đôi mắt, giống mèo con không xương cốt dựa đến trong lòng ngực Thần ca nhi, ôm eo ca ca lắc lắc, "Ca, trên người của ngươi thật thơm."

Tiểu hồ ly cũng nhảy lại đây, chính là nhảy tới trong lòng ngực Thần ca nhi, móng vuốt vừa lúc dẫm lên trên đầu Thịnh Thịnh.

Thịnh Thịnh trở tay kéo nó xuống, bị nó dùng móng vuốt nhỏ lại dẫm một chút.

"Ca, lần này là nó trêu chọc ta trước!" Thịnh Thịnh nói xong, thở phì phì đứng lên, đáy mắt sớm không còn buồn ngủ, duỗi tay bắt tiểu hồ ly, một đôi mắt to đen nhánh sáng kinh người.

Tiểu hồ ly dùng cái đuôi quất tay nhóc một chút, chặt chẽ độc chiếm Thần ca nhi ôm ấp.

Thịnh Thịnh bị quất đau tới tức, nước mắt lưng tròng, nhóc đem tay nhỏ đã đỏ lên đưa tới trước mặt Thần ca nhi, thật là ủy khuất, "Ca, đau đau đau đau, nó đánh ta!"

Tiểu hồ ly: "......" Nó căn bản còn không dùng lực.

Thần ca nhi quả nhiên đau lòng, kéo tay nhỏ qua nhìn nhìn, thấy có chút đỏ lên, trừng mắt nhìn tiểu hồ ly một cái, cẩn thận sờ sờ, "Đau lắm không?"

Thịnh Thịnh cong cong môi, "Ca ca thổi thổi liền không đau."

Thần ca nhi buồn cười mà nhéo khuôn mặt nhỏ của nhóc, thổi thổi.

Thịnh Thịnh được y thổi cho trong lòng ấm hồ hồ, đặc biệt muốn làm nũng trong lòng ngực ca ca, nhưng không được, tiểu hồ ly bá đạo cố tình chiếm vị trí của nhóc, trong lòng nhóc tức giận!

Tiểu hồ ly trong lòng càng tức, cũng muốn được thổi thổi, cố tình lại không nói được! Đáy mắt nó như bốc lửa, tưởng chừng muốn làm phỏng tay nhỏ của Thịnh Thịnh.

Thịnh Thịnh hướng nó làm mặt quỷ, duỗi tay nắm lông trên đầu nó.

Nghĩ đến tiểu hồ ly đưa cho mình chim hoàng oanh nhỏ, Nghiên tỷ nhi ôm lấy eo Thịnh Thịnh, đem nhóc kéo đi.

"Đi thôi, đi thôi, trở về ngủ, không cần quấy rầy ca ca."

Thịnh Thịnh có chút ít khó chịu, "Tỷ, ta như thế nào cảm thấy ngươi làm phản?"

Nghiên tỷ nhi mạc danh có chút chột dạ, "Nào có! Ta này không phải sợ trong chốc lát cữu cữu tới thúc giục sao? Vạn nhất lại bị cữu phu phạt viết chữ to, ngươi thay ta viết nha?"

Thịnh Thịnh chính mình cũng không thích viết, vội vàng lắc đầu.

*

Ngày hôm sau, Triệu lão thái lại tới thôn Trúc Khê lần nữa.

Thấy cữu cữu vẫn luôn ở nhà, Nghiên tỷ nhi cũng không có đi ra ngoài chơi, Lý Cẩn luôn luôn thích hài tử, sẽ kể chuyện xưa cho các nàng, cũng sẽ dạy bọn họ trò chơi thú vị, bởi vì có người nhà làm bạn, Nghiên tỷ nhi tâm trạng áp lực nhẹ nhàng không ít.

Đúng lúc này, Nhiếp Chi Hằng trong tay xách theo hai con cá đi đến.

Hắn vai rộng chân dài, ngũ quan hình dáng rất sâu, khóe miệng trước sau như một treo một mặt tươi cười như có như không, nhìn thấy hắn, Nghiên tỷ nhi trực tiếp lao tới, bổ nhào vào trong lòng ngực hắn, thiếu chút nữa khiến cho quần áo dính dơ.

Lý Cẩn buồn cười không thôi, duỗi tay tiếp được cá, tìm cái bồn, thả cá vào.

Nghiên tỷ nhi lắc lắc eo Nhiếp Chi Hằng, một đôi mắt to đen nhánh tỏa sáng, tràn đầy vui sướng, "Nhiếp thúc thúc! Ngươi như thế nào trở lại nhanh như vậy?"

"Thúc thúc nhớ Nghiên tỷ nhi nha."

Nhiếp Chi Hằng búng nhẹ lên cái trán của tiểu nha đầu, ngữ khí rất là thân mật.

Hắn quanh năm suốt tháng luôn vội vã, cứ cách một đoạn thời gian liền phải biến mất rất lâu, Nghiên tỷ nhi còn tưởng rằng ít nhất đến một tháng nữa mới có thể nhìn thấy hắn.

Nghiên tỷ nhi cười mi mắt cong cong, bởi vì vui vẻ, lải nhải nói rất nhiều chuyện, còn mang ra chim hoàng oanh cho hắn xem, ngữ khí khoe khoang không thôi, "Tiểu hồ ly cho ta."

Tiểu hồ ly đang ở trong viện lười biếng phơi nắng, ước chừng Thần ca nhi sắp trở lại, mới run run lông đứng lên.

Lý Uyển khi trở về, nhìn thấy Nhiếp Chi Hằng hơi hơi sửng sốt, lên tiếng chào hỏi, xong liền trốn vào nhà bếp.

Nghiên tỷ nhi cũng theo vào, "Nương, Nhiếp thúc thúc tới, chúng ta buổi tối ăn cá kho đi, thúc thúc thích nhất ăn cá kho nương làm."

Biểu tình Lý Uyển có chút không được tự nhiên, hắn là thích ăn cá, với ai làm có quan hệ gì?


hết chương 12.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại wattpad chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play