“Đường Đường tới hả con!” Giọng nói của ông trầm thấp, mang theo ý cười rõ ràng.

Lâm Đường nhìn ông lão đẹp trai nằm trên giường đất, ánh mắt sáng lên.

“Ông ơi, con tới thăm ông nè!”

Tuy năm nay Lâm Tu Xa đã gần 60, nhưng mắt không hoa, tai cũng không kém.

Làn da sáng khoẻ, đôi mắt thâm thúy sáng ngời, so với những ông lão khác ở trong giống như người ở hai thế giới vậy.

Chỉ hơi gầy một chút, nếu trên mặt có thể có thêm chút thịt nữa, thì đúng là còn nam thần hơn so với những thần tượng mà Lâm Đường nhìn thấy ở một thế giới khác.

“Đường Đường đó hả, mau tới đây ngồi, ăn cơm chưa con?”

Lâm Đường đưa thịt cho Triệu Thục Trân, cười nói: “ Vẫn chưa ăn. Một lát nữa con mới ăn. Mẹ của con làm gà rừng hầm khoai tây, con đến đây đưa một chén cho ông bà nội.”

“Gà rừng?” Trên mặt Lâm Tu Xa xuất hiện vẻ nghi hoặc, sau đó lại nhíu mày: “Ai lên núi?”

“Không lên núi, con với Cẩu Đản đi lên núi nhặt củi rồi nhặt được ở chân núi.” Lâm Đường mặt không đổi sắc, ra vẻ ngoan ngoãn mà trả lời.

Cô gái nhỏ khuôn mặt nhỏ trắng nõn, đôi mắt thanh triệt sáng ngời.

Khóe miệng mang theo nụ cười mềm mại, khiến cho người ta căn bản không thể nhẫn tâm mà nói nặng lời với cô được.

Lâm Tu Xa nhẹ nhàng cười một cái: “Vậy thì tốt, trong núi nguy hiểm lắm.”

“Vâng vâng, con biết rồi, ông ơi, ông với bà nội con ăn cơm đi, con đi về trước đây, mẹ con vẫn còn chờ con về ăn cơm đó.”

Lâm Đường nói một tiếng, đứng dậy đi ra bên ngoài.

Còn chưa đi đến cổng nhà đã thấy Triệu Thục Trân cầm chén không ra theo.

“…… Đường Đường, chờ một chút, con bỏ lại chén luôn à?”

Nói, cầm nhét chén vào trong tay cô rồi xoay người về phòng luôn.

Lâm Đường nhận lấychén.

Vừa cúi đầu đã nhìn thấy trong chiếc chén đã được rửa sạch sẽ có thêm hai quả táo có vẻ ngoài không tính là ngon nghẻ cho lắm.

Nghĩ đến bà lão ngạo kiều, Lâm Đường cười cười, đi về nhà.

Trên đường đi về, những người trong nhà họ Lâm chợt lóe qua trong đầu cô một lần.

Ông nội Lâm - Lâm Tu Xa và bà nội Triệu Thục Trân sinh được 3 trai 1 gái.

Con trai cả Lâm Phúc, là đại đội trưởng đại đội Song Sơn, cưới vợ tên là Cao Bình, có ba người con trai, một người con gái.

Con trai thứ hai Lâm Lộc, cũng chính là cha của cô, có ba người con trai và một người con gái.

Con trai thứ ba Lâm Thọ, cưới vợ tên là Trương Hồng Yến, chỉ có một trai một gái.

Người con thứ tư là con gái, tên là Lâm An An, đã gả vào trong huyện.

Vào sau khi Lâm An An gả chồng xong thì nhà họ Lâm bắt đầu chia nhà ra ở riêng.

Hai ông bà già không muốn phải nhìn sắc mặt người khác để sống, cho nên khi chia nhà ra ở riêng thì cũng không ở chung với ai cả mà ở lại nhà cũ.

Ba người con trai đều đã xây được nhà mới ở trong thôn rồi, cháu nội chắt nội cũng có không ít.

Cả ba nhà bình thường cho dù làm món ăn gì ngon cũng đều sẽ đưa một phần sang nhà cũ.

Cuộc sống của hai vợ chồng già cũng là cuộc sống tốt hiếm thấy ở trong đại đội.

Tuy rằng không phải giàu sang phú quý gì, nhưng có ăn, có ở, so với những người bị đói chết, lạnh chết ở ngoài kia thì cũng đã hạnh phúc hơn rất nhiều rồi.

Lâm Đường vừa đi vừa nghĩ của một đường.

Vừa đến cửa nhà, còn chưa kịp gõ cửa, chỉ thấy cánh cửa ‘ xoát ’ một tiếng mở hé ra, cô đã bị Chu Mai kéo vào trong.

“Cô nhỏ ơi, nhanh nhanh lên một chút nào, cháu trai cháu gái của em đều đói bụng rồi, chúng ta ăn cơm nhanh lên đi.”

Sức hấp dẫn của thịt quá lớn.

Thế cho nên hai quả táo trong tay Lâm Đường kia, cô ta cũng đã tự động xem nhẹ.

Lâm Đường bị kéo vào nhà bếp, tất cả mọi người ngồi đã ngồi ổn định hết rồi.

Nhìn thấy nàng, ngay cả Lâm Lộc bình thường luôn luôn bưng, thời khắc vẫn luôn nhớ duy trì hình tượng uy nghiêm gia trưởng cũng có chút kích động.

Cuối cùng có thể được ăn cơm rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play