Trước mắt cô xuất hiện một cái đĩa quay, hơn một nửa diện tích của đĩa quay được dùng để viết năm chữ to ‘ Hân hạnh được giúp đỡ ’.

Trên những mảng hình quạt khác được viết những chữ nhỏ rõ ràng: bánh quy, bàn chải đánh răng, phích nước nóng, bút máy…… Đủ các loại đồ.

Tại những năm này thì đây đều là những đồ vật cực kỳ hiếm có.

Lâm Đường nhìn chằm chằm hai chữ bánh quy trên đĩa quay mà không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng nắm chặt bàn tay.

Còn chưa nói ra chữ ‘quay’ kia thì ngoài sân truyền đã vang lên một trận ồn ào.

“Lưu Quốc Huy! Cậu lặp lại câu nói đó lần nữa cho tôi nghe xem!” Lý Tú Lệ lạnh lùng nói, trên khuôn mặt khô gầy là vẻ lạnh lẽo tột cùng.

Lưu Quốc đối diện với đôi mắt như sắp ăn thịt người của bà, trong lòng hoang mang rối loạn.

Nhưng hắn ta biết cơ hội này rất khó có được, vì thế lập tức đè nén lại sự nhút nhát trong lòng mà cao giọng nói: “Lặp lại lần nữa thì lặp lại lần nữa! Cháu muốn từ hôn với Lâm Đường, dù sao cũng không có tín vật gì nên chẳng có gì phiền toái cả.”

Chưng 2:

“Bây giờ đã là thời đại mới rồi, việc ép duyên thuộc về tàn dư phong kiến còn sót lại. Cáu là một thanh niên tiêu biểu của thời đại mới nên sẽ không tiếp tục tiếp nhận hôn ước này nữa đâu. Lại nói hiện tại cháu cũng coi như là một nửa người thành phố, đã sớm không phải người chung đường với Lâm Đường nhà thím rồi. Nhân lúc còn sớm giải trừ hôn ước thì sẽ tốt hơn cho cả hai……”

Hắn ta sắp được chuyển từ công nhân tạm thời thành công nhân chính thức ở xưởng thực phẩm rồi.

Cho dù trong nhà Lâm Đường có nhiều anh trai, bản thân Lâm Đường lại là một học sinh cấp ba thì cũng vẫn không xứng với hắn ta.

Cuộc hôn nhân này vẫn nên giải quyết sạch sẽ nhân lúc còn sớm thì tốt hơn.

Nếu vậy thì hắn ta cũng sẽ dễ dàng tìm được một cô vợ trong thành hơn.

Lý Tú Lệ tức giận đến mức cả ngực phập phồng kịch liệt, cắn răng hỏi hắn ta: “Cậu thật sự muốn chối bỏ hôn sự này?”

Bà cảm thấy cực kỳ tức giận!

Chỉ tưởng tượng đến việc con gái mình máu me đầy đầu, hơi thở mong manh được người trong thôn đưa về nhà thì bà đã cảm thấy cực kỳ đau xót.

Người vẫn chưa tỉnh lại thì con rể tương lai Lưu Quốc Huy đã tới tận cửa từ hôn rồi.

Lý Tú Lệ tức giận đến mức môi cũng run lên.

Cũng không biết việc từ hôn này là ý của nhà họ Lưu hay là ý của thằng nhãi ranh ngu xuẩn này nữa.

Dù là ý của ai thì con gái bà cũng không thể ở yên đó mà chịu sự vũ nhục này được!

Lưu Quốc Huy nghe thấy bốn chữ ‘ chối bỏ hôn sự ’ thì vẻ mặt hơi thay đổi.

“Cái gì mà chối bỏ hơn sự cơ chứ? Cháu là thanh niên tiến bộ của thời đại mới nên mới kiên quyết không cúi đầu trước việc ép duyên cổ hủ. Chuyện này có sai à? Đương nhiên là không sai rồi! Thím Lý à, thím cũng đừng có ngang ngược bức ép nữa, cứ dứt khoát lưu loát mà đồng ý từ hôn đi!”

Lý Tú Lệ không nhịn được sự tức giận trong lòng nữa.

Bà còn chưa nói lời nào thì cửa phòng của Lâm Đường đã ‘ kẽo kẹt ’ mở ra.

“Mẹ ơi, nếu anh ta muốn từ hôn thì cứ từ hôn đi!”

Lâm Đường nhìn cũng không thèm nhìn về phía Lưu Quốc Huy mà chỉ yên lặng nhìn mẹ Lý, trong lòng nổi lên một trận mưa rền gió dữ.

Mẹ, mẹ không biết rằng con muốn về nhà biết bao nhiêu đâu.

Nghĩ đến việc hằng đêm đều mơ thấy bóng dáng của cha mẹ, nghĩ đến việc cứ thấy người già nào đó đi trên đường là lại chua xót đến rơi nước mắt, nghĩ đến việc bao nhiêu năm không dám nhớ lại bất cứ ký ức nào ở nơi này……

Thậm chí có một thời gian cô còn cho rằng đại đội Song Sơn, Lâm Lộc, Lý Tú Lệ, Lâm Thanh Sơn…… tất cả đều chỉ là ảo tưởng của cô chứ thực tế không tồn tại trên đời.

Có thể trở về nhà, có thể nhìn thấy mẹ một lần nữa thực sự là quá tốt mà!

Lưu Quốc Huy nhìn thấy Lâm Đường ra khỏi phòng thì sắc mặt hơi hơi có chút không được tự nhiên.

Thế nhưng lúc nghe được lời nói của cô thì mặt hắn ta hậm hực hẳn đi vì tức giận.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play