Khi Lâm Đường xuyên đến hiện đại, cô lúc nào cũng nhớ lại khi còn nhỏ, anh ba hay cõng cô chạy loạn khắp đại đội.

Cô vẫn luôn suy nghĩ, nếu có các anh trai ở đây thì tốt rồi, bản thân cô sẽ không bị những đứa trẻ trong cô nhi viện bắt nạt.

Cuối cùng, lại bị học sinh nữ ‘ vừa ngây thơ vừa hiểu chuyện lại đáng yêu’ huỷ hoại khuôn mặt, trở thành một cô gái không có dung mạo.

Lâm Đường thất thần nhìn anh ba đang rửa tay, nhưng bộ dáng này rơi vào trong mắt Lâm Thanh Mộc lại là em gái thích anh ba nhất, vô cùng thích.

Trong lòng khó tránh khỏi hạnh phúc trào dâng.

Lâm Thanh Mộc nhướng mày tự hào nhìn cha và hai người anh trai của mình, vẻ mặt anh đầy tinh thần phấn chấn.

Anh quả nhiên là người mà Đường Đường thích nhất!

Trải qua việc Lâm Đường nhặt trứng gà rừng, lại nhặt được gà rừng và con thỏ, Cẩu Đản càng trở nên thân thiết hơn cô nhỏ của mình.

Cậu nhóc mang theo em trai Xú Đản, nhắm mắt đi theo phía sau Lâm Đường, nhìn hình ảnh này trông rất buồn cười.

Lâm Thanh Mộc sau khi rửa tay sạch sẽ, anh cố ý dùng nước bắn vào trên mặt hai đứa nhỏ, cười nói: “Hai đứa nhóc ngốc nghếch, hai đứa đi theo Đường Đường làm gì vậy?”

Xú Đản không rõ nguyên do, khuôn mặt nhỏ mơ hồ nhìn qua anh trai.

Cẩu Đản ngẩng mặt lên, đôi mắt đen của cậu nhóc lóe lên một chút tinh ranh.

Cậu nhóc có khuôn mặt giản dị và chân chất, học bộ dáng gãi đầu của cha.

“Không có gì ạ.”

Chỉ là đi theo cô nhỏ có thịt ăn.

Hơn nữa hiện tại cô nhỏ hiền lành và rộng rãi, còn là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn, cậu nhóc cũng thích theo.

Xú Đản còn nhỏ tuổi, cậu bé ngây ngô cười, mềm mại nói: “Không có gì ạ.”

Bộ dáng này chọc cho người nhà họ Lâm cười nghiêng ngả.

Lâm Đường nhìn gia đình hòa thuận, cô nở nụ cười mãn nguyện.

Đây là gia đình mà cô đã nghĩ đến không biết bao nhiêu ngày đêm!

Thật tuyệt vời khi thật sự được trở lại lần nữa.

Cùng người nhà ở bên nhau, chẳng sợ ăn cỏ ăn trấu cô cũng đều vui vẻ!

Ninh Hân Nhu và Chu Mai vừa dọn dẹp xong vườn rau, hai người bọn họ cũng bước vào sau khi nghe thấy tiếng cười từ nhà bếp truyền ra.

“Có chuyện gì vui vẻ thế ạ? Mẹ, nhà chúng ta có chuyện tốt gì sao, mẹ nói để con và chị dâu cả cùng dính chút vui mừng.”

Chu Mai còn chưa kịp đi vào đã có giọng nói truyền đến.

Lâm Thanh Thủy nhìn thấy vợ mình đi vào, cười nói: “Quả Mơ, Đường Đường nhặt được gà rừng, có thịt ăn.”

Nói gì?

Thịt?!

Chu Mai vẻ mặt mơ hồ, hiện tại ăn cơm không đủ no, nhà họ Lâm còn nói có thể ăn được thịt?

Tại sao chính mình lại cảm thấy khó tin đến vậy?

Nhưng không tin cũng không được.

Chu Mai vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy con gà trắng mềm mại nằm trên thớt.

“Mẹ ơi, thật là có thịt này!” Vừa nói xong liền muốn tiến lên sờ một chút.

Lý Tú Lệ nhìn đến bàn tay đen bẩn của con dâu, bà dùng chày cán bột đánh vào một chút, trừng mắt liếc nhìn con dâu thứ hai một cái.

“Sờ cái gì mà sờ? Cũng không nhìn xem bàn tay của con đen như thế nào! Quá bẩn, nhanh chóng ra ngoài đi, đừng đứng ở chỗ này làm bà đây chướng mắt.”

Câu cuối cùng vẫn là nghe Đường Đường nói.

Trong lòng Chu Mai vô cùng tủi thân, nhưng chị đã bị mẹ chồng mắng thành thói quen, da mặt cũng rất dày.

Chị vẫn không đi ra ngoài.

Thịt, kia chính là thịt.

Cho dù không được ăn vào trong miệng, chỉ cần nhìn xem thôi cũng tốt rồi!

Ninh Hân Nhu đã quen với tính tình của em dâu, ánh mắt chị bất lực thoáng qua, chị mỉm cười hỏi Lý Tú Lệ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play