Tuy Ngô Xuân Hoa không thích Lâm Đường nhưng đối với diện mạo kia của Lâm Đường thì nửa câu nói khó coi bà ta cũng nói không nên lời. Cho dù ngoài miệng có nói là khó coi nhưng trong lòng thì lại rất ghen tị.
Cũng không biết là thứ đê tiện xấu xí như Lý Tú Lệ sao lại sinh ra đứa con gái trắng nõn xinh đẹp như vậy nhỉ?
Quả thực là khiến người ta giận sôi máu mà!
Vương Chiêu Đệ bị mẹ mình vô tình chê bai thì trong lòng cảm thấy cực kỳ ấm ức.
Cô ta cũng không muốn sinh ra xấu như vậy mà!
Trong lòng Vương Chiêu Đệ cực kỳ khó chịu, nhưng căn bản là không dám cãi lại.
Nếu cô ta dám cãi lại một câu thì mẹ cô ta chắc chắn sẽ cầm chổi ra đánh chết cô ta mất.
-
Lâm Đường dẫn theo cháu trai trở về sân nhà mình. Nghe được tiếng đánh chửi vang lên từ nhà bên cạnh, hai cô cháu khẽ liếc nhìn nhau.
Cẩu Đản nhỏ giọng nói: “Cô nhỏ, bà nội nói người nhà bên cạnh là một đám loạn nhà, bình thường thấy được thì phải tránh xa họ ra một chút. Sau này cô mà nhìn thấy bọn họ thì cũng phải tránh xa ra một chút nhé. Bọn họ giỏi nhất là bắt nạt kẻ yếu, bọn họ không bắt nạt được cha con thì sẽ chuyển qua bắt nạt cô đấy.”
Cậu nhóc cũng không rõ loạn nhà là cái gì, nhưng lời này là do bà nội dặn dò nên cậu lấy ra để dặn dò cô nhỏ là được.
Tuy cậu còn nhỏ nhưng cậu biết rất rõ đấy, chị gái mặt đen nhà bên cạnh không thích cô nhỏ của cậu chút nào.
Trong lòng Lâm Đường tự hỏi trong ấn tượng của cháu trai nhỏ thì mình yếu ớt đến mức nào. Tại sao một đứa nhỏ cũng lo lắng cho cô vậy?
Xấu hổ quá đi mất!
“Cô biết rồi, con cứ yên tâm đi.”
Hai người vừa nói chuyện được mấy câu thì mẹ Lý đi ra từ trong phòng.
Nhìn thấy Lâm Đường đang cõng sọt củi thì bà vội vàng đi qua nhận lấy cái sọt trong tay cô.
“Đường Đường, thân thể của con vẫn chưa khỏi hẳn mà sao lại đi ra ngoài thế? Anh trai con vừa đi ra ngoài tìm con đấy, con và Cẩu Đản không gặp nó à?”
Lâm Đường không nghĩ rằng mẹ mình về nhà sớm như vậy, ánh mắt khẽ lóe lên rồi mềm mại cười.
“Con chỉ đi dạo ở chân núi thôi ạ. Con và Cẩu Đản đi đường nhỏ nên hẳn không gặp được anh trai.”
Sao Lý Tú Lệ lại không nhìn ra nàng cô chột dạ cơ chứ? Bà nhẹ nhàng chọc chọc lên trán Lâm Đường.
“Con đấy! Được rồi, mẹ không nói nữa, chỉ cần không có việc gì là được. Mấy ngày nay phải chú ý chút, muốn đi đâu cũng phải dẫn Cẩu Đản theo đấy.”
Bà vừa nói vừa nhìn về phía Cẩu Đản.
“Cẩu Đản, trên đầu cô nhỏ của cháu đang bị thương nặng đấy. Mấy ngày nay cháu nhớ đi theo bảo vệ cô nhỏ của cháu, đừng để người khác bắt nạt cô nhỏ nhé. Nếu hoàn thành tốt nhiệm vụ này thì mấy ngày nữa bà nội sẽ chưng trứng cho cháu ăn.”
Đôi mắt Cẩu Đản sáng bừng lên, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình.
“Bà nội cứ yên tâm đi ạ, cháu nhất định sẽ chăm sóc cho cô nhỏ của cháu thật tốt.”
Nghĩ đến việc sắp được ăn trứng gà chưng, nước miếng của thiếu niên nhỏ suýt thì tràn cả ra. Trên khuôn mặt nhỏ toàn là vẻ thèm thuồng.
Lúc này Lý Tú Lệ mới chú ý, cảm thấy cái sọt trong tay có chút nặng.
“Cái sọt này đựng gì thế? Sao cầm lên thấy nặng vậy?”
Lúc này Cẩu Đản mới nhớ tới cô nhỏ vừa nhặt được thịt, mặt mày cậu khó nén ý cười, thấp giọng nói:
“…… Bà nội ơi, là thịt đấy ạ.”
Cũng không biết bà nội có thể cho cậu nhóc ăn nhiều thêm hai miếng thịt không nhỉ?
Mẹ Lý mang vẻ mặt nhìn người bệnh tâm mà nhìn về phía cậu nhóc.
Thôi xong rồi, cháu trai của bà thèm thịt đến phát điên luôn rồi! Lại còn tưởng tượng ra thịt nữa?
Bà cũng muốn ăn thịt, thời buổi này ai mà không muốn ăn thịt cơ chứ? Nhưng mà chuyện ăn thịt chỉ có trong mơ mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT