Vốn dĩ ngày đầu tiên Vô Chức xuống trần không lập tức đi tìm đứa bé, y bị đủ loại đồ ăn cám dỗ giữ chân.
Để thưởng thức mỹ vị cũng mất hơn một năm sau đó mới tìm người, đi tìm nhiều nhà dân như vậy cuối cùng cũng tìm được đứa bé tên Bạch Noãn này.
Thật ra y cũng đã kiểm tra xem đây có phải đứa bé mà Diêm Đế muốn y tìm hay không, để nhìn ra điều này không hề dễ bởi vì chẳng có gợi ý nào.
Thế là một hôm nọ y cải trang thành thầy xem tướng, dựa vào phục trang của Lữ quan điện và cách khoa tay múa chân thành công gây chú ý với Bạch Noãn này.
Y hỏi dòng do xem coi đứa bé này rốt cuộc có đặc điểm nhận dạng hay không, kết quả đứa bé tính cách cứng đầu cử chỉ nói năng như người bề trên hiện tại theo Vô Chức cũng coi như tạm ổn.
Đặc biệt là còn nhỏ tuổi mà dùng kiếm thành thục, điệu bộ thi triển không kém người lớn tuổi.
Y chính là nhìn trúng cái này mới nhận định đây là Bạch Noãn cần tìm, không phải Diêm Đế thích nhất là dùng kiếm sao, ắt hẳn là đặc điểm nhận dạng tốt nhất.
Cho nên dù hôm nay có gặp phải một đứa bé Bạch Noãn nữa y cũng không hề nao núng.
Còn Diêm Đế ngược lại cũng không có ý vạch trần sự ngu ngốc của y, thật ra như vậy cũng khá tốt để lũ người có âm mưu gây hại chĩa mũi nhọn về hướng khác.
Để trở thành tân nương tử của Diêm Đế cũng phải chết nhưng khác biệt ở chỗ phải là tự tay hắn kết liễu nàng, sau đó sẽ làm phép để nàng sống lại nhưng trên người mang quỷ khí của hắn tiến vào Tu La.
Còn nếu để bọn người bên ngoài gϊếŧ thì nàng sẽ hồn phi phách tán không đường cứu.
Việc có tân nương tử là tục lệ của Tu La cũng là để cho Diêm Đế không bị thoái vị hoặc bị gϊếŧ bởi tân Diêm Đế kế vị.
Giống như Lục Giản ngày trước gϊếŧ chết Diêm Đế ngồi lên thượng vị trở thành kẻ cai trị tiếp theo của Tu La trong mấy trăm năm nay.
Diêm Đế của trước đó cũng có tân nương tử, cũng luyện Huyết Tinh cũng uống máu của nương tử để thành công, chỉ tiếc nương tử của gã không đủ máu để tiếp tế.
Lục Giản thật xem thường cách làm này, tân nương tử cũng chỉ là một công cụ để củng cố quyền năng.
Mà hắn không cần cách thức như vậy cho nên lúc trước mới muốn b0"p chết Bạch Noãn khi còn là trẻ sơ sinh, bởi vì trẻ sơ sinh sẽ không có tác dụng, có thể để nàng đi đầu thai.
Thông thường đều đợi đến ngày tân nương tử tròn mười tám tuổi, là đêm có trăng tròn lúc đó ra tay mới là chuẩn xác nhất.
#
Lúc cáo từ ở quán điểm tâm người đã đi xa nhưng Vô Chức lại quay đầu nhìn bóng hình thiếu niên nắm tay tiểu cô nương hoà vào làn người.
Thiếu niên này không phải người, trên người hắn không có linh khí, cũng không có tiên khí giống tiên nhân càng không có quỷ khí.
Người này là ai? Vô duyên vô phận lại ở chốn này.
Che che giấu giấu, ắt có sự tình.
"Sư phụ người còn không đi, con buồn ngủ lắm rồi"
"Nữ nhi như con cứ ăn lại ngủ lại ngày ngày cầm kiếm không ra dáng, phải như tiểu cô nương vừa nãy lễ độ yêu kiều"
Bạch Noãn này liền dỗi về nhà trước, Vô Chức lắc đầu theo sau cũng không biết bước tiếp theo thế nào bởi vì phía Hồng La cô cô chẳng có căn dặn.
Nếu tự ý quay về cũng không xong, Diêm Đế chỉ lệnh y đi làm nhiệm vụ cũng không có nói gỡ lệnh cấm túc, xem ra ở lại chốn nhân gian tự do hơn một chút.
Dạo gần đây trong ngữ trận cũng không có ai nói gì, Tư Vũ thì đến phía bắc đóng phong ấn đá trường sinh còn Vũ Kỳ từ chiến trường mới trở về.
Chỉ còn tên Lạc Dật yểu điệu kia là bặt vô âm tính.
Tứ trụ của bọn họ đúng là mỗi người mỗi cảnh mỗi nơi, rốt cuộc cũng chẳng ai biết trong lòng Diêm Đế tính toán cái gì.
Lục Giản vì linh thú cho nên quay về Tu La một chuyến, thả nó vào nước nóng để nghỉ ngơi một lúc, chính y cũng đến giờ thay y phục.
Nói cho cùng mấy ngày ở nhân gian cũng chỉ là hai canh giờ ở chỗ hắn, sinh hoạt không ảnh hưởng nhiều.
Trong hành cung riêng, một hồ nước ở phía tây là nơi bọn cung nhân hầu hạ việc tắm rửa của hắn, một đoàn mười người đi vào.
Lục Giản tựa lưng vào cạnh hồ mái tóc cũng trắng trở lại, mặt nạ vẫn còn nghiêm chỉnh như cũ để không có bất kì ai thấy được dung mạo của hắn.
Đang thả lỏng thư giãn nhưng cung nhân hôm nay lại càn rỡ dám lấy việc công muốn dụ hoặc.
"Aaaa...hự"
Nữ cung nhân giở trò liền bị đánh ra xa, trong miệng còn phun ra máu liền lập tức tắt thở.
Tình cảnh như vậy diễn ra mà những người còn lại chỉ liếc mắt một cái cứ như là chuyện quá đỗi bình thường, ai mà không muốn trèo lên cao quyến rũ Diêm Đế.
Kết quả lần nào chẳng như thế, người có gan mới không dại dột như vậy chỉ có kẻ không có gan mới dũng cảm dám động tay chân với hắn.