Hôm nay Chu Lập mặc một chiếc áo kaki dài màu be, bên trong là một chiếc áo len cao cổ tối màu, dáng người cao lớn, lưng rộng eo thon, lại cộng thêm gương mặt vô cùng cuốn hút, hắn chỉ cần bước ở trên đường cũng có thể khiến cho mọi người phải dõi theo, một người đàn ông sinh ra đã là kiệt tác của tạo hóa như vậy tránh không được trở thành tâm điểm của mọi người.

Trần Dương không phủ nhận điều này, người ta từng nói nếu nếu như nhìn nhiều một thứ gì đó sẽ không còn cảm thấy đẹp, thấy thích thú nữa nhưng bản thân cậu hiện tại cũng có chút ghen tị vì người đàn ông này khắp người đều xuất sắc giống như một viên kim cương quý giá vậy.

"Chu Lập, anh đúng thật là đẹp"

Chu Lập đang cùng Trần Dương đi đến chỗ hẹn gặp mặt của buổi tổ chức họp lớp, hắn đột nhiên nghe thấy người nào đó thở dài liền quay sang bên cạnh nhìn chằm chằm cậu:

"Vì sao thở dài?"

Trần Dương lại thở dài một hơi:

"Bởi vì đẹp quá mức rồi"

Chu Lập hỏi:

"Em không thích?"

Trần Dương bất đắc dĩ đáp:

"Thích, đương nhiên là thích rồi, nhưng mà đẹp đến như vậy sẽ có rất nhiều người cũng thích"

Chu Lập ừ một tiếng:

"Ừ, nhưng anh chỉ thích em, anh là người chung thủy"

Trần Dương buồn cười:

"Được rồi, sắp đến chỗ hẹn rồi, một lát nữa nếu như cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với em nha, chúng ta sẽ về trước"

Chu Lập ừ một tiếng.

Địa điểm diễn ra buổi hẹn gặp mặt chính là một tiệm đồ nướng nhỏ cách nhà Trần Dương không xa, hai người chậm rãi đi bộ đến đây, vừa định bước vào trong thì Chu Lập liền có điện thoại. Trần Dương ở bên cạnh thấy là Chu Lượng gọi tới liền nói hắn nghe điện thoại xong rồi vào sau cũng được, bản thân cậu thì vào trong trước.

Hôm nay họp lớp cũng không có nhiều người tới cho lắm, đếm qua cũng chỉ khoảng chưa tới mười người. Trịnh Gia Lâm nhìn thấy Trần Dương đứng ở bên ngoài liền vẫy tay với cậu:

"Dương Dương ở bên này"

Trần Dương mỉm cười nhanh chóng bước tới, Lý Ân đang ngồi lựa chọn thực đơn liền ngẩng đầu lên nói:

"Chỉ còn đợi mỗi cậu nữa thôi đó"

Châu Gia Nghi kéo tay của Lý Ân chỉ về phía trước, hai mắt cũng như muốn sáng lên:

"Lý Ân, cậu nhìn người đang đứng nghe điện thoại kìa"

Lý Ân cũng đưa mắt nhìn về phía trước, theo sau đó cũng chỉ thấy được bóng lưng người đang đứng nghe điện thoại trước tiệm mà thôi:

"Tiểu Nghi, có gì sao?"

Châu Gia Nghi gật đầu:

"Ừ, vừa mới rồi anh ấy có quay lại một chút, mình nhìn thấy gương mặt rất đẹp trai"

Trần Dương vừa nghe thấy Châu Gia Nghi nói người đứng nghe điện thoại thì cũng quay lại phía sau nhìn, quả nhiên cô bạn học này để ý tới Chu Lập. Trần Dương im lặng ngồi ở một bên uống một ngụm nước rồi khẽ mỉm cười.

Lý Ân vốn định không để ý đến nữa, nhưng vừa đúng lúc Chu Lập kết thúc cuộc trò chuyện xoay người lại thì cô liền có chút thất thần khẽ nói:

"Đúng vậy"

Trần Dương ngồi đối diện chỉ còn biết cười khổ, cũng khó trách Chu Lập lớn lên đã xuất sắc như vậy, tránh không được khiến cho mọi người chú ý.

Châu Gia Nghi kéo lấy tay của Lý Ân:

"Hình như mắt anh ấy đang nhìn về phía này"

Lý Ân cũng nhìn ra được, bàn tay không tự chủ đưa lên tóc vuốt vuốt:

"Hình như còn là đang tiến về chỗ này nữa"

Từ Thiếu Trang ho một tiếng rồi lớn tiếng nói:

"Được rồi hai người các cậu thôi đi, cứ nhìn thấy trai đẹp là đánh mất hết hình tượng rồi"

Hạ Lan Vũ Đình là một cô gái có khí chất, ngay từ lúc còn đi học đã được cả trường đề cử chính là hoa khôi, khi nghe thấy hai cô gái phía đối diện nhốn nháo bàn luận về chàng trai nào đó ngay cả quay mặt lại phía sau liếc nhìn một cái cũng không có, mãi cho đến khi có người lên tiếng thì Hạ Lan Vũ Đình mới ngẩng đầu lên nhìn:

"Làm phiền một chút..."

Châu Gia Nghi kéo tay của Lý Ân khẽ nói:

"Thì ra là lại để ý Đình Đình"

Hạ Lan Vũ Đình vừa nhìn thấy người đàn ông trước mặt một phong cách lịch lãm, khắp người tỏa ra khí chất lạnh lùng, đặc biệt là gương mặt kia vô cùng hoàn mỹ, từng đường nét góc cạnh cường ngạo, người nọ khiến cho tiểu thư khí chất Hạ Lan Vũ Đình cũng phải thất thần không kịp phản ứng mất vài giây:

"Anh có chuyện gì sao?"

Hạ Lan Vũ Đình tuy rằng trong lòng cũng sung sướng nhưng ngoài mặt vẫn không quên che giấu rất kỹ, không có làm ra thái độ quá mức vồ vập chỉ nhẹ nhàng hỏi lại một câu. Trong lòng Hạ Lan Vũ Đình sớm đã biết được người đàn ông này hẳn là muốn làm quen với cô, một người đàn ông xuất sắc như vậy không có lý nào lại bỏ qua một đối tượng xuất sắc giống như mình cả.

"Có thể nhường chỗ của cô cho tôi hay không?"

Bởi vì Trần Dương ngồi cạnh Hạ Lan Vũ Đình cho nên Chu Lập mới muốn ngồi cạnh cậu, hơn nữa nếu như cùng đi gặp bạn bè của cậu thì hắn vẫn là nên ngồi cạnh cậu thì đúng hơn.

Hạ Lan Vũ Đình hả một tiếng, nhóm bạn học cũng theo đó khó hiểu không biết chuyện gì đang xảy ra. Trần Dương lúc này mới lên tiếng giải thích:

"Thật ngại quá, anh ấy đi cùng tôi, giới thiệu với mọi người anh ấy là Chu Lập"

Châu Gia Nghi bất ngờ a một tiếng:

"Là người quen của cậu sao Dương Dương?"



Trần Dương gật đầu, Hạ Lan Vũ Đình bị một đả kích vẫn chưa thể nào khôi phục ngay được, cả một quá trình đều ngẩn người không biết nên làm gì tiếp theo. Chu Lập hướng mọi người nhàn nhạt chào hỏi một câu sau đó liền quay sang Hạ Lan Vũ Đình nói tiếp:

"Vị tiểu thư này có thể nhường chỗ cho tôi được hay không?"

Hạ Lan Vũ Đình có chút tức giận, nhưng bởi vì là nữ hoàng khí chất cho nên cũng không làm quá lên, đôi lông mày khẽ nhíu lại tỏ ý không vừa lòng:

"Bên phía đối diện có ghế ngồi, tại sao anh không qua đó?"

Chu Lập đáp:

"Bởi vì tôi phải ngồi cạnh Dương Dương"

Ngữ điệu trong giọng nói không có nâng cao nhưng lại mang theo mười phần khẳng định, Châu Gia Nghi là người lên tiếng ưu ái Chu Lập trước tiên:

"Thôi nào Vũ Đình, Dương Dương và anh ấy đi cùng với nhau, cậu nhường chỗ cho anh ấy đi"

Trần Dương thấy không được ổn cho lắm liền đứng dậy kéo lấy cổ tay của Chu Lập:

"Hay là sang chỗ này ngồi cũng được"

Thế là cả Chu Lập và Trần Dương đều đổi chỗ ngồi sang phía đối diện, tuy rằng hành động nắm tay này rất khả nghi nhưng hiện tại mọi người ngồi trên bàn chỉ hơi bất ngờ một chút thôi, kế tiếp thì liền không để ý nhiều mà chọn đồ ăn.

Hạ Lan Vũ Đình lén lút nhìn Chu Lập, vốn tưởng rằng cố ý đối địch với hắn sẽ gây được sự chú ý với hắn, nhưng xem như người đàn ông kia từ đầu đến cuối không hề liếc mắt hay tỏ bất cứ thái độ gì với cô cả, điều này thật sự khiến cho Hạ Lan Vũ Đình trong lòng tổn thương ghê gớm.

Trịnh Gia Lâm nhấp một ngụm nước rồi hướng Trần Dương cười cười:

"Dương Dương, cậu không định giới thiệu thêm một chút về Chu Lập sao, cậu xem nhóm người Châu Gia Nghi rất muốn biết thông tin kìa"

Châu Gia Nghi trừng lớn hai mắt quát Trịnh Gia Lâm một tiếng:

"Cậu ở đó nói linh tinh cái gì thế, có tin tôi cho cậu một trận hay không?"

Trần Dương khẽ mỉm cười quay sang nhìn Chu Lập, cuối cùng nói một câu liền thành công khiến cho mọi người im lặng đứng hình:

"Anh ấy là người yêu của tớ, cho nên là đã làm cậu phải thất vọng rồi Gia Nghi"

Lý Ân thế nhưng còn đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay xuống dưới sàn, Trần Dương cũng đoán trước được mọi người sẽ bất ngờ lắm cho nên sớm đã chuẩn bị tinh thần từ trước rồi. Lớp trưởng Uông Đại Đông ngồi ở bên cạnh Chu Lập cũng phải nghiêng đầu qua nhìn về phía Trần Dương hỏi:

"Dương Dương, cậu nói thật chứ?"

Chu Lập thật nghiêm túc mà để lại một câu thế này:

"Đợi đến khi em ấy tốt nghiệp thì chúng tôi sẽ kết hôn, đến lúc đó mọi người nhớ đến dự"

Trịnh Gia Lâm là người lấy lại tinh thần sớm nhất trong đám người:

"Ha ha, chuyện cũng không lạ, không lạ. Thời đại bây giờ chuyện tình cảm không phân biệt giới tính, nhưng mà Dương Dương hai người là quen nhau như thế nào thế?"

Trần Dương cũng chỉ qua loa trả lời:

"Quen nhau qua game, sau đó trùng hợp thực tập tại công ty của anh ấy"

Lý Ân tuy có điểm hơi tiếc nuối một chút, nhưng ngẫm lại người đàn ông xuất sắc như thế cũng không có khả năng là của mình được, thà để hắn ta ở bên người đàn ông khác còn hơn là ở bên cô gái khác:

"Như vậy hai người quen nhau lâu chưa?"

Trần Dương khẽ mỉm cười:

"Thời gian cũng không ngắn"

Châu Gia Nghi ảo não:

"Dương Dương, cậu còn quen biết ai xuất sắc như anh ấy hay không, giới thiệu cho mình đi"

Trần Dương bật cười ha ha:

"Để mình nghĩ đã, nếu có nhất định sẽ giới thiệu cho cậu trước tiên"

Lúc này Hạ Lan Vũ Đình liền lên tiếng, trong giọng nói cũng không có điểm thân thiện cho lắm:

"Sao đồ ăn lại mang lên chậm như thế chứ"

Ngồi nói chuyện với nhau được một lúc, mọi người liền biết được thì ra Chu Lập là người không tầm thường chút nào, ở đây có một số người cũng đang theo học khoa công nghệ thì biết được Chu thị là một công ty lớn mạnh ra sao, còn những người không có kiến thức về mặt lĩnh vực này thì cũng biết được một điều rằng hắn rất là giàu có, sự giàu có này của hắn cũng làm cho nữ hoàng khí chất là Hạ Lan Vũ Đình bắt đầu đứng ngồi không yên mà chủ động muốn làm quen.

"Em tuy rằng không theo học về mảng công nghệ nhưng cũng đang học khoa truyền thông, hai khoa này cũng có nhiều điểm tương đồng..."

Hạ Lan Vũ Đình nói đến đây liền cố tình dừng lại để ý đến Chu Lập một chút, nhưng có điều bộ dạng kia của hắn đừng nói là để ý đến cô, ngay cả là nghe lời cô nói cũng không để vào trong tai.

Hạ Lan Vũ Đình nghẹn một bụng tức, nhưng bởi vì rất muốn làm quen được với người đàn ông xuất sắc trước mặt cho nên liền nở một nụ cười thân thiện gọi tên hắn:

"Chu Lập"

Chu Lập nghe thấy có người gọi tên của mình liền quay sang bên cạnh nhìn Trần Dương, bởi vì cả Trần Dương và Hạ Lan Vũ Đình đều cùng một lúc gọi tên của hắn, mà người quan trọng trong lòng hắn chính là Trần Dương cho nên hắn đương nhiên là lựa chọn lắng nghe cậu trước tiên:

"Có chuyện gì?"

Trần Dương vốn là định nói Chu Lập đừng gắp nhiều đồ ăn cho cậu quá, cậu sẽ ăn không hết, nhưng mà nghe thấy Hạ Lan Vũ Đình cũng gọi tên của hắn, mà hắn lại không hề để ý tới liền nhắc hắn:

"Vũ Đình cũng gọi anh"

Chu Lập nhìn Trần Dương một lượt từ đầu đến cuối, xác định cậu không có gì bất ổn mới quay sang nhìn tới phía Hạ Lan Vũ Đình:

"Cô có chuyện gì sao?"

Hạ Lan Vũ Đình lần đầu tiên bị người không để ý tới mình, hơn nữa còn không để ý đến rất nhiều lần, cô vừa xấu hổ lại vừa tức giận, gương mặt vặn vẹo muốn nổi nóng nhưng đành kìm lại:

"Em nói là em đang theo học khoa truyền thông, đối với công nghệ cũng có hứng thú"

Chu Lập nghe vậy liền ừ một tiếng rồi lại quay sang Trần Dương săn sóc cực độ:



"Em vừa rồi định nói gì?"

Trần Dương cũng biết Chu Lập đã làm cho Hạ Lan Vũ Đình xấu mặt, nhưng mà đối với cách nói chuyện này của Chu Lập lại là rất bình thường, có những lúc hắn cũng sẽ chỉ ừ một tiếng như vậy với cậu:

"Chính là đừng gắp quá nhiều đồ ăn cho em như vậy, em ăn no rồi"

Chu Lập ừ một tiếng, quả nhiên không tiếp tục gắp đồ ăn cho Trần Dương nữa.

Trần Dương đương nhiên là đoán ra được Hạ Lan Vũ Đình yêu thích Chu Lập, chỉ có điều cậu vô cùng có lòng tin vì Chu Lập là người chung thủy, hắn sẽ không để ý đến ai khác ngoại trừ cậu.

Ăn xong, mọi người rủ nhau đi hát, Trần Dương khéo léo từ chối rồi kéo Chu Lập rời đi trước. Lúc đi rồi Chu Lập liền hỏi Trần Dương:

"Tại vì sao không đi hát cùng mọi người"

Trần Dương nhìn hắn mỉm cười hỏi:

"Anh muốn đi à?"

Chu Lập thành thật đáp:

"Không muốn lắm, nhưng nếu Dương Dương muốn đi thì anh sẽ đi cùng"

Trần Dương cười cười, nắm lấy tay của Chu Lập chậm rãi đi ở bên đường:

"Em cũng không muốn đi lắm"

Trần Dương nhận ra một điều rằng, kể từ sau khi quen biết với Chu Lập cậu bắt đầu không thích ồn ào náo nhiệt nữa, thích không gian chỉ có duy nhất hai người, thích sự im lặng kiệm lời nhưng một khi mở miệng liền khiến cho người ta á khẩu của hắn:

"Hôm nay là 30 rồi, có cần phải gọi cho họ hàng hay không?"

Chu Lập đáp:

"Họ hàng sẽ tự gọi tới"

Chu Lập là cháu đích tôn, là người cũng xem như là có thế lực lớn nhất trong Chu gia, tuy rằng tuổi của hắn không lớn nhưng mà hắn lại có tâm cơ lớn. Đừng tưởng rằng Chu Lập bề ngoài thì thật thà thẳng thắn, nhưng thực chất một khi đứng trước chuyện cần phải tàn nhẫn thì hắn cũng sẽ tàn nhẫn quyết đoán hơn bất cứ người nào khác, nếu không thử hỏi làm sao hắn có thể điều hành được Chu thị, lại nói một tiếng liền cũng có thể có trọng lượng trong Chu gia.

Trần Dương cũng không hỏi nhiều đến chuyện này nữa:

"Vậy sao, sắp tới năm mới rồi anh có nguyện vọng gì hay không?"

Chu Lập im lặng nghiêm túc suy nghĩ rồi mới nói:

"Nguyện vọng của anh chính là muốn em lớn nhanh một chút"

Trần Dương khó hiểu:

"Để làm gì?"

Chu Lập đáp:

"Nhanh một chút tốt nghiệp sau đó chúng ta sẽ kết hôn"

Trần Dương buồn cười, cuối cùng cũng ừ một tiếng, thì ra Chu Lập chỉ có một nguyện vọng là muốn kết hôn với cậu thôi. Lúc đi trên đường có đi ngang qua một tiệm bán đá quý, Trần Dương liền kéo tay của Chu Lập nửa đùa nửa thật:

"Hay là bây giờ đính hôn trước"

Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương một lúc rồi nói với cậu thế này:

"Vậy em đứng ở chỗ này đợi anh"

Nói rồi Chu Lập liền xoay người đi vào bên trong tiệm bán đá quý kia, Trần Dương khó hiểu, chẳng phải là hắn cũng nên dẫn theo cậu vào bên trong hay sao, như thế nào lại để cậu đứng ở ngoài này đợi. Trần Dương cười khổ đứng ở tại chỗ xoay lưng lại nhìn về phía đường phố tấp nập trước mặt, quang cảnh vô cùng xinh đẹp, thời tiết cũng đẹp, nắng vàng như mật ong xuyên qua từng kẽ lá chiếu đến từng đường nét thanh tú trên gương mặt của Trần Dương, tô điểm thêm phần hạnh phúc của nụ cười trên môi cậu. Trần Dương cảm thấy bản thân thật sự may mắn, sự may mắn này đến nằm mơ cậu cũng không mơ đến.

Trần Dương đột nhiên cảm thấy lóa mắt, cảm giác giống như có ánh đèn chớp nhoáng chiếu đến, Trần Dương giật mình nhìn về phía trước, đối diện bên đường thật nhiều người qua lại, nhưng chẳng hiểu sao cậu lại có cảm giác giống như có ánh mắt nào đó đang không ngừng theo dõi nhìn về phía mình.

"Dương Dương"

Trần Dương có điểm giật mình quay lại phía sau nhìn Chu Lập, Chu Lập nhận ra được vẻ bất thường trên gương mặt của Trần Dương liền hỏi:

"Có chuyện gì sao?"

Trần Dương lắc đầu mỉm cười, chắc hẳn là do bản thân cậu suy nghĩ lung tung rồi:

"Không có chuyện gì cả"

Chu Lập kéo lấy cổ tay của Trần Dương, động tác chậm rãi nhưng dứt khoát, từ trong hộp gấm lấy ra một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Trần Dương:

"Em thích không?"

Trần Dương cúi đầu nhìn xuống, một chiếc nhẫn tròn màu bạc đơn giản, thiết kế cũng không quá mức khoa trương cầu kỳ, cũng biết được làm từ chất liệu gì, nhưng cho dù là giá trị vật chất của nó lớn hay nhỏ nhưng đối với cậu chiếc nhẫn này mang một giá tri tinh thần rất lớn:

"Rất vừa ngón tay của em"

Chu Lập ừ một tiếng:

"Ừ, mỗi đêm đều đã đo qua"

Trần Dương khó hiểu:

"Hả?"

Chu Lập nói:

"Mỗi đêm đều nắm ngón tay này của em ước lượng rồi"

Trần Dương nghĩ lại, mỗi lần đi ngủ Chu Lập đều có thói quen nắm lấy tay của cậu xoa xoa nắn nắn một chút, còn đặc biệt tỉ mỉ đùa nghịch từng ngón tay, thì ra là hắn đang đo ngón tay của cậu:

"Cảm ơn anh!"

Chu Lập ừ một tiếng, cũng không giống như người ta nói một cậu đại loại như không cần cảm ơn gì đó, Trần Dương cũng quen rồi cho nên không để ý đến vấn đề này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play