Sau bữa ăn trưa diễn ra vô cùng hài hòa, tuy rằng Chu Lập có điểm kiệm lời nhưng thái độ của hắn không khiến cho người nhà của cậu cảm thấy kiêu ngạo khó gần, nói chung ba mẹ Trần đối với sự lễ phép, tỉ mỉ quan tâm đến từng cái nhỏ nhặt mà Chu Lập dành cho con trai thì vô cùng hài lòng, càng ngày càng thấy hắn chính là một người đàn ông tốt.
Có đôi khi Trần Dương còn cảm thấy khó hiểu, ba mẹ như thế nào lại hài lòng Chu Lập như thế, chẳng lẽ hai người không hề có một chút nghi ngại gì hay sao, dường như chuyện của cậu và hắn được hai người nhanh chóng dễ dàng đồng ý. Nhưng mà Trần Dương căn bản không biết, đối với từng lời nói hành động hay cử chỉ của Chu Lập khi đối với ba mẹ mình, trên người hắn tỏa ra một luồng khí cường đại, cường đại đến mức khiến cho người ta không thể nào có thể có khả năng từ chối hắn được.
Ba Trần đi đánh cờ với bác Lý hàng xóm, mẹ Trần qua nhà bác gái chơi, chị gái Trần Lệ cùng Dung Nham trở về nhà, còn anh hai Trần Khang vẫn đang làm việc ở công ty đến tối mới trở về, trong nhà lúc này cuối cùng cũng chỉ còn Trần Dương và Chu Lập.
Chu Lập thay một bộ đồ ở nhà thoải mái, thư thái nằm thẳng ở trên giường, dĩ nhiên ở bên cạnh hắn lúc này đang có Trần Dương nghiêng người ngoan ngoãn nép ở một bên:
"Đồ ăn ở nhà em làm có hợp khẩu vị anh hay không?"
Mẹ Trần chiêu đãi Chu Lập bằng một bàn thức ăn thịnh soạn, mang đậm hương vị quê nhà, hắn cùng ba Trần uống vài ly rượu cho nên trong đầu lúc này cũng có một chút mông lung. Bình thường nếu như không phải tình thế ép buộc cần uống thì hắn sẽ không uống, tửu lượng của hắn thật ra cũng chỉ ở mức tạm chấp nhận được mà thôi:
"Hợp khẩu vị"
Trần Dương nằm ở bên cạnh Chu Lập thủ thỉ:
"Ngày mai là giao thừa rồi"
Chu Lập ừ một tiếng, Trần Dương khẽ mỉm cười nói tiếp:
"Không nghĩ tới chúng ta ở bên nhau cũng được một thời gian rồi"
Chu Lập khàn giọng:
"Không có bất ngờ lắm vì anh sớm đã biết trước rồi"
Trần Dương liếc mắt nhìn Chu Lập, được rồi Chu tổng của chúng ta vốn không biết nói lời thâm tình cho nên cậu cũng không mất hứng lắm. Sau đó thì hai người cũng chẳng biết nên nói chuyện gì nữa cả, Chu Lập đột nhiên nghiêng người ôm chặt lấy Trần Dương, bàn tay luồn vào trong áo len mỏng của cậu, hành động lớn mật xoa nắn điểm nhỏ ở trước ngực. Trần Dương giật mình, bởi vì trước nay Chu Lập chưa bao giờ làm chuyện đó cả, cũng chưa từng chạm qua phía trên, cái gọi là dùng tay an ủi kia chỉ là chạm tới duy nhất vật trọng điểm, chưa từng sợ soạng lung tung chỗ khác.
"Hôm nay anh hơi say rượu" Chu Lập trầm khàn, giọng nói mang theo hơi thở nóng rực phả vào cần cổ của Trần Dương.
Trần Dương cũng nhận ra biểu hiện khác thường của Chu Lập lúc vào phòng ngủ rồi, vừa mới rồi trên bàn ăn hắn có uống vài ly với ba, nhưng không nghĩ tới tửu lượng của hắn lại thấp như thế:
"Có thể cùng Dương Dương làm chuyện đó, sau đó liền đổ tội cho việc rượu làm loạn tính hay không?"
Câu hỏi này tuy rằng phát ra tại thời điểm Chu Lập trong người có men rượu, nhưng Trần Dương vẫn nhận định được hắn vô cùng tỉnh táo, cũng biết được nếu như cậu hiện tại không để hắn làm thì hắn cũng không ép buộc cậu, chỉ có điều là cậu lại không muốn nói không. Nếu như là lúc trước Chu Lập một mực sắp đặt chuyện này khiến cho Trần Dương vô cùng sợ hãi, nhưng từ sau cái lần gặp sự cố tại chợ đêm hôm đó hắn nói hắn sẽ không ép cậu, hắn sẽ đợi cậu tình nguyện thì mới làm, cũng chẳng biết từ khi nào cậu đã không sợ loại sự tình đó, hơn nữa thỉnh thoảng còn dùng chuyện đó ra để trêu chọc Chu Lập.
"Như thế là thất hứa với ba sao?" Trần Dương không có đẩy Chu Lập ra, chỉ nhỏ giọng hỏi hắn một câu như thế.
Chu Lập vuốt ve nhẹ nhàng phía trên ngực của Trần Dương, rõ ràng cảm thấy được động tác của hắn không hề thuần thục chút nào:
"Anh nghĩ sẽ nhận lỗi với ba"
Trần Dương cảm thấy Chu Lập quả thật rất là đàn ông, hắn thất hứa nhưng lại không lựa chọn cách giấu giếm mà lại chọn cách đối diện nhận lỗi, so với việc thẳng thắn thừa nhận lỗi lầm của mình này hẳn là rất ít người có thể làm được.
Không được sự đồng ý của Trần Dương, Chu Lập vẫn chỉ luồn tay vào trong áo của cậu chứ không hề cưỡng ép làm chuyện gì tiếp cả:
"Anh hình như có nói em chưa tốt nghiệp nên vẫn còn nhỏ mà"
Chu Lập ừ một tiếng, trầm thấp nói khẽ bên tai Trần Dương:
"Ừ, cho nên đối với chuyện này anh sẽ chịu trách nhiệm hoàn toàn với Dương Dương"
Có chút hơi buồn cười khi bản thân là một người đàn ông lại được một người đàn ông nói ra lời này, nhưng mà Trần Dương không thể không thừa nhận được chuyện lời nói đó của Chu Lập khiến cho cậu rất là an tâm.
Hơi thở của Chu Lập càng ngày càng dồn dập tỏa nhiệt ở bên tai của Trần Dương, biểu hiện cho việc hắn đang cực kỳ khó chịu. Trần Dương khắp người cũng khô nóng, cậu bị chính sự vụng về vuốt ve của Chu Lập làm cho cơ thể sinh ra phản ứng mãnh liệt với hắn, giọng nói cậu khàn đặc rõ rệt:
"Cứ như vậy mà tiến vào sao?"
Chu Lập đưa tay ra phía sau, không biết từ nơi nào lấy ra một chai nhỏ bằng nhựa, toàn thân chủ đạo là một màu đen. Trần Dương vừa nhìn liền có điểm bất ngờ, cậu suy nghĩ có phải hay không Chu Lập căn bản sớm đã có ý nghĩ thất hứa với ba từ lâu, đến đây đã chuẩn bị sẵn thứ này rồi, sau đó hình tượng đẹp đẽ đàn ông trong lòng cậu về Chu Lập cũng bị giảm dần một chút.
Chu Lập ở bên cạnh Trần Dương hôn hôn cần cổ của cậu:
"Vừa mới rồi mẹ đưa cho anh... mẹ nói đừng làm em đau"
Trần Dương hả một tiếng, làm sao có chuyện mẹ đưa thứ này cho Chu Lập được, nhưng mà Chu Lập hắn sẽ không nói dối cậu:
"Mẹ đưa cho anh thật sao?"
Chu Lập ừ một tiếng, sau đó hình tượng đàn ông đẹp đẽ trong lòng Trần Dương về Chu Lập lại trở về cao như cũ, thì ra hắn cũng không hề có ý định muốn thất hứa với ba, chỉ là có mẹ cậu ở bên cạnh tác động cho nên hắn mới đột nhiên muốn làm chuyện này:
"Nhưng mà hiện tại là ban ngày..."
Chu Lập cố gắng khắc chế dục vọng nói một câu:
"Anh sẽ không bắt buộc Dương Dương làm chuyện này, nếu như em chưa chuẩn bị vậy anh sẽ đợi em"
Nói rồi Chu Lập liền ngồi dậy muốn đi vào nhà tắm trước tự giải quyết, nhưng mà Trần Dương ở bên cạnh liền nắm lấy cổ tay của hắn nhỏ giọng nói một câu như thế này:
"Anh cài cửa rồi kéo rèm có được không..."
Chu Lập nhìn Trần Dương ừ một tiếng, kế đến liền đi về phía cửa phòng ngủ cài then cẩn thận, tiếp theo liền kéo lại rèm cửa sổ trong phòng. Bởi vì là ban ngày cho nên dù có kéo rèm lại rồi tắt hết điện thì cũng vẫn sáng rõ mồn một.
Chu Lập trước là đứng ở bên giường cởi quần áo, động tác nhanh gọn dứt khoát nhưng không hề có một chút gấp gáp nào, nói chung chính là dùng một từ quang minh chính đại để hình dung. Đối với thân hình đẹp đẽ như nam người mẫu được phơi bày trước mặt không một mảnh vải che chắn kia, khiến cho Trần Dương vừa nhìn thấy liền mặt đỏ tai hồng, xấu hổ đến cực điểm.
Chu Lập ngồi xuống bên cạnh Trần Dương khàn giọng nói trước:
"Anh giúp em cởi đồ"
Thẳng cho đến khi Trần Dương khẽ gật đầu thì Chu Lập mới có hành động tiếp, hắn cởi đồ của Trần Dương một cách dịu dàng chậm rãi, cả một quá trình đều không vội vã bởi vì hắn sợ làm cho cậu hoảng hốt căng thẳng.
Đương nhiên Chu Lập không hề có bất cứ một kinh nghiệm nào trên phương diện này, cho nên khi cởi đồ cho Trần Dương vẫn tránh không được có điểm lúng túng.
Đợi đến khi hai người không còn bất cứ một thứ gì ngăn cản nữa, Chu Lập liền cúi đầu hôn lên trán của Trần Dương, một nụ hôn trang trọng thay cho sự đảm bảo của hắn, nụ hôn nói lên rằng vị trí của cậu trong lòng hắn vô cùng cao.
Chu Lập hôn lên mắt, má, môi của Trần Dương, ôn nhu hỏi cậu một câu khiến cho cậu không biết nên phải trả lời làm sao, hắn hỏi:
"Dương Dương thích trực tiếp tiến vào hay vuốt ve mơn trớn trước"
Chu Lập hỏi Trần Dương vì hắn quan tâm đến cảm nhận, đến ý muốn của cậu, nhưng mà Trần Dương thứ nhất là chưa có kinh nghiệm, thứ hai là da mặt mỏng, thứ ba là đại não của cậu hiện tại trống rỗng rồi chỉ có thể nhỏ giọng mà nói:
"Tùy ý anh"
Chu Lập không hề xấu hổ khi nói ra chuyện hắn không có kinh nghiệm:
"Anh đối với phương diện này cũng là lần đầu tiên, lúc trước có đọc qua trong sách cảm thấy vô cùng dễ dàng nhưng đến bây giờ liền phát hiện ra căn bản không dễ dàng như thế"
Trần Dương cắn cắn môi không nói, Chu Lập đưa tay chạm lên điểm nhỏ trước ngực của cậu khẽ vân vê:
"Lúc trước có nói em chỉ cần nằm im, mọi chuyện anh sẽ làm hết, nhưng hiện tại anh mong Dương Dương có thể cùng anh phối hợp một chút, ví như chuyện anh có làm ra động tác gì khiến cho em cảm thấy khó chịu thì cứ lên tiếng nói dừng lại, anh sẽ không tiếp tục làm. Anh hy vọng lần đầu tiên của Dương Dương sẽ trải qua vui vẻ"
Trần Dương càng nghe lại càng cảm thấy vừa thẹn vừa giận, làm gì có ai như Chu Lập ở trên giường nói mấy cái lời này chứ, chẳng biết có phải là hắn cố tình trêu chọc cậu để cho cậu xấu hổ hay không đây.
Theo như những gì mà Chu Lập nói thì hắn chưa có kinh nghiệm trên phương diện này, nhưng mỗi cử chỉ động tác, từng động chạm ân cần chăm sóc kia của hắn lại khiến cho cậu cực kỳ sảng khoái, nếu hắn không có kinh nghiệm thì có lẽ nên nói hắn có thiên phú đi.
Chu Lập cúi đầu ngậm lấy một bên ngực của Trần Dương, liếm láp nhẹ nhàng, đầu lưỡi xoay tròn ở nơi đó, lúc đầu rõ ràng cảm nhận được sự lúng túng nhưng càng về sau lại càng cảm thấy điêu luyện bắt đầu thích nghi được.
Chu Lập xoa nắn vuốt ve toàn bộ trên dưới thân thể của Trần Dương, Trần Dương dáng người gầy yếu, vòng eo nhỏ nhắn mảnh khảnh, hiện tại trên da thịt còn ẩn hiện một số vết tích ửng hồng đại biểu cho nụ hôn mà Chu Lập để lại.
Chu Lập đặt gối ở dưới lưng của Trần Dương, lại thật cẩn thận mà tỉ mỉ tách hai chân cậu ra. Trần Dương lần đầu tiên bị người ngoài nhìn đến loại địa phương kia liền căng thẳng, hai chân không tự chủ được muốn khép lại mà che giấu. Chu Lập cũng không có trực tiếp chạm vào nơi đó, hay là dùng sức tách hai chân của cậu ra mà nhẹ nhàng nằm xuống bên cậu khẽ nói:
"Có thể đừng căng thẳng hay không, ngoan ngoãn tách rộng hai chân ra một chút"
Lời nói mang theo tư vị tình dục nhẫn nhịn rõ ràng, ngữ điệu không giống như cầu xin mà là chỉ dẫn, không giống như một loại yêu cầu bức ép mà chính là thông báo cần phải thả lỏng. Chu Lập chính là một người cường đại như vậy, từng chữ mà hắn phát ra đều khiến cho đối phương sinh ra loại cảm giác không thể nào không nghe theo.
Trần Dương xấu hổ hơi mở rộng hai chân, Chu Lập lấy gel bôi trơn được mẹ Trần chuẩn bị sẵn bắt đầu thoa qua một vòng ở bên ngoài nơi thần bí kia. Cảm giác được có sự xâm nhập xa lạ đang ở bên ngoài động chạm nơi đó của mình, Trần Dương càng lúc càng khẩn trương hơn, khi đầu ngón tay của Chu Lập có ý đưa vào bên trong thì cậu liền hoảng hốt kẹp chặt hai chân giữ lấy tay của hắn ấp úng nửa ngày mới nói ra một câu
"Đừng làm đau em..."
Đối với ngữ điệu nũng nịu yếu ớt kia của Trần Dương khi truyền vào tai Chu Lập quả thật chẳng khác nào như thúc giục hắn nhanh một chút chiếm lấy cậu đi. Chu Lập tạm thời dừng lại, ôm lấy Trần Dương vào trong lòng cúi người hôn lên đôi môi mềm mại nhỏ nhắn, đầu lưỡi đưa vào bên trong khoang miệng cậu triền miên quấn quít.
Có một ngón tay xâm nhập vào bên trong khiến cho Trần Dương giật mình, miệng vốn định phát ra một tiếng gì đó nhưng lúc này đã bị Chu Lập ngăn chặn, động tác ở phía dưới của hắn rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, cố gắng khắc chế giảm thiểu đau đớn cho Trần Dương, hắn hơi buông tha cho đôi môi sưng đỏ của cậu khẽ nói, một lời nói không chỉ đơn giản là dỗ dành nhất thời mà chính là sự tuyên bố khiến cho người ta yên tâm:
"Sẽ không làm đau em"
Đối với chuyện này thì bản thân Trần Dương cũng biết sẽ phát sinh đau đớn, nhưng khi nghe Chu Lập ôn nhu nói ra một câu như thế quả thật là cũng khiến cho cậu bình ổn lại toàn bộ sự kháng cự lo lắng, một lời nói này của hắn nói đúng hơn là có thể khiến cho cậu tình nguyện vì hắn nhịn đau.
Trần Dương thật khó khăn mới tiếp nhận được hai đầu ngón tay của Chu Lập đang không ngừng làm động tác khuếch trương nơi đó của mình, trên gương mặt bắt đầu xuất hiện từng tầng mồ hôi tinh mịn, trên trán cũng có vài đường thẳng biểu hiện cho việc cậu đang nhíu mày chịu đựng sự nóng trướng phía bên dưới không biết là đau đớn hay là do ham muốn càng ngày càng lớn.
"Chu Lập... em cảm thấy rất kỳ quái"
Trần Dương nói câu nào, Chu Lập sẽ lập tức mà để tâm đến hỏi:
"Chỗ nào kỳ quái?"
Chu Lập hỏi như vậy chỉ có thể nhận được một tiếng thở dốc mị tình cùng khuôn mặt xấu hổ ửng đỏ đang giấu trong lồng ngực hắn, cậu chẳng thể nào trả lời rằng khắp người đều kỳ quái, nhất là phía dưới không biết nên dùng từ nào để diễn tả.
"Ngoan, anh bây giờ sẽ thật chậm rãi tiến vào"
Trần Dương khẽ vâng một tiếng, cực kỳ ngoan ngoãn khiến cho Chu Lập không thể ngừng yêu thương.
Tiểu Lập Lập của chúng ta cực kỳ uy vũ, cực kỳ lớn đến kinh ngạc, cái kích thước này đáng lẽ ra sẽ không xuất hiện ở đại bộ phận người châu á. Trần Dương dương mắt nhìn thấy vật ở dưới thân Chu Lập, lại cảm nhận được sự cứng nóng đang đặt ở bên ngoài mông mình, chỉ cần cậu gật đầu một cái nói hắn tiến vào thì hắn sẽ vào, nhưng mà bởi vì kích thước kia làm cho cậu lo sợ, lo sợ bản thân sẽ bị phá hỏng nên từ nãy tới giờ mới không mở miệng nói được câu nào.
Nhưng mà sợ thì sợ, có điều khắp người cậu lại ham muốn vô cùng, nhất là nơi phía dưới đó, đối diện với sự hiện diện của Tiểu Lập Lập lại mang đến cảm giác muốn hắn nhanh chóng dùng cái đó lấp đầy bản thân cậu. Trần Dương khổ sở lưỡng lự, đến cuối cùng vẫn chỉ đành nói một câu thay cho lời đồng ý để hắn tiến vào:
"Chu Lập... đừng làm đau em..."
Chu Lập hiện tại đang nằm ở trên người của Trần Dương, một tư thế điển hình truyền thống, mọi thứ đều đã chuẩn bị sẵn sàng hết cả rồi, hắn cúi người hôn lên môi của cậu, hắn biết một khi hắn tiến vào thì người ở phía dưới hắn sẽ bị đau, mà hắn lại không muốn nghe thấy lời đó của Trần Dương cho nên chỉ có thể dùng miệng của mình ngăn cậu lại trước.
Cảm giác vách thịt chật hẹp ấm nóng, cảm giác được sự kháng cự co rút, cảm giác được sự khó khăn khi tiến vào, Chu Lập đến cuối cùng liền dùng sức một chút mạnh mẽ tiến vào bên trong. Lúc khó khăn vào được bên trong rồi hắn cũng không có lập tức động mà hơi buông môi Trần Dương ra để cậu hô hấp, hắn đau lòng khi nghe được câu nói yếu ớt mềm nhũ kia:
"Chu Lập... đau".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT