Một trong ba thực tập sinh tại Chu thị có một nam sinh đang theo học trường đại học Thanh Hoa, thành tích học tập cực kỳ tốt, hiện đang đảm nhận vị trí thực tập sinh tại phòng kỹ thuật.
Ngày đó Chu Lập ra ngoài gặp đối tác, buổi trưa không quay trở về ăn cơm cho nên Trần Dương đành phải xuống căng tin của công ty ăn cơm. Đây là lần đầu tiên Trần Dương ra ngoài một mình cho nên tất cả mọi người đều phải có điểm bất ngờ khi cậu xuất hiện ở chỗ này.
Nam thực tập sinh đang là sinh viên của đại học Thanh Hoa đang thực tập tại phòng kỹ thuật tên là Trịnh Nguyên, cậu ta vốn luôn cảm thấy rất tò mò về Trần Dương, muốn gặp Trần Dương một lần xem thử rốt cuộc cậu có tài cán gì lại có thể thực tập tại phòng của tổng giám đốc điều hành công ty này. Nếu như được lựa chọn biểu hiện của cậu nhất định sẽ xuất sắc hơn, hơn nưa giữa đại học Thanh Hoa nổi tiếng và trường đại học tầm thường của Trần Dương thì câu nhất định phải được lựa chọn mới đúng.
Rất nhiều ngươi e ngại không dám tiếp cận với Trần Dương, chỉ có duy nhất Trịnh Nguyên là người chủ động bước tới ngồi chung một bàn ăn với cậu:
"Xin chào, tôi có thể ngồi ở chỗ này hay không?"
Trần Dương theo phản xạ ngẩng đầu lên nhìn thử phát hiện ra là một thanh niên mặt mũi sáng sửa, ước chừng cũng ở trong tầm tuổi của cậu:
"Được, mời ngồi"
Trần Dương cũng không phải là người kiệm lời quá mức khó gần, Trịnh Nguyên thì là kiểu người khéo ăn nói, cậu ta từ từ thăm dò Trần Dương, trước vẫn là mở miệng giới thiệu bản thân mình trước:
"Tôi là Trịnh Nguyên, là thực tập sinh ở phòng kỹ thuật"
Trần Dương nghĩ trong lòng thì ra cũng là một thực tập sinh giống như cậu:
"Tôi là Trần Dương, tôi cũng là thực tập sinh"
Trịnh Nguyên khẽ mỉm cười:
"Tôi nghe nói cậu đang thực tập ở phòng của Chu tổng"
Trần Dương hơi hơi xấu hổ một chút, nói là thực tập ở phòng Chu tổng nhưng thực chất công việc hàng ngày của cậu chỉ là ngồi chơi Vô Hạn Đấu Giới, nghe Chu Lập kể những chuyện mà ngày nào hắn cũng trải qua, sau đó buổi trưa thì ăn cơm trưa, ăn xong sẽ là câu nói quen thuộc em nhắm mắt lại đi:
"Ừ"
Trần Dương chỉ ừ một tiếng rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm, Trịnh Nguyên rất tò mò về công việc của Trần Dương, không biết Trần Dương ở trên đó sẽ làm những công việc gì, thực tập tại phòng của Chu tổng khẳng định là người năng lực cũng không tầm thường:
"Cậu ở trên đó làm những công việc gì?"
Trần Dương vẫn giả bộ tập trung ăn cơm:
"Ở trên đó chỉ làm những công việc lặt vặt thôi, như là rót nước pha trà, Chu tổng thỉnh thoảng sẽ nhờ tôi làm một vài công việc này nọ, nếu không thì ngồi gõ văn bản"
Trịnh Nguyên bất ngờ, thật sự công việc chỉ có thế thôi sao:
"Chu tổng tuyển cả vị trí thư ký thực tập sao?"
Trần Dương gật đầu cho qua chuyện, cậu chỉ mong Trịnh Nguyên đừng nhắc đến chuyện này nữa. Trịnh Nguyên lại hỏi tiếp:
"Chu tổng là người thế nào? Nghe nói Chu tổng là người rất nghiêm túc, làm việc công bằng không hề thiên vị bất cứ ai"
Trần Dương im lặng, đúng là suy nghĩ lúc trước của cậu về Chu Lập giống y như những gì mà Trịnh Nguyên đang nghĩ, nhưng sau một thời gian cùng Chu Lập ở chung một chỗ thì cậu nhận ra được một điều rằng Chu Lập còn hơn là như thế, hắn đúng là nghiêm túc thật, nghiêm túc đến mức khi cùng cậu trao đổi loại chuyện kia vẫn có thể mặt không đỏ tim không loạn mà nói ra những lời làm người khác phải đỏ mặt xấu hổ.
"Ừ đúng là như vậy"
Trịnh Nguyên lại hỏi:
"Làm việc cùng Chu tổng có áp lực không?"
Trần Dương ho nhẹ:
"Đương nhiên không thể không có áp lực"
Thật ra Chu Lập khi làm việc đều mang toàn bộ sự tập trung dồn lại, khi hắn làm việc sẽ rất nghiêm túc không để ý đến bất cứ một điều nào khác, còn khi hắn không làm việc thì sẽ khiến cho người ta thật sự rất áp lực, ví như áp lực vì hắn quá mức quan tâm cậu, áp lực vì hắn nói ra một số chuyện tế nhị rất là bình thản, áp lực khi nghe thấy câu nói em nhắm mắt vào đi.
Trần Dương không muốn lại tiếp tục ngồi ở chỗ này cùng người khác trao đổi chuyện của Chu Lập nữa, cậu sợ nói nhiều sẽ lộ ra sơ hở gì đó, hơn nữa cũng đã đến giờ vào làm việc rồi, đang định đứng dậy muốn rời đi thì Trịnh Nguyên lại hỏi tiếp:
"Phải rồi lần này Chu thị tổ chức nghỉ dưỡng cho nhân viên, nghe nói thực tập sinh cũng được đi, cậu làm gần với Chu tổng nhất có nghe thấy Chu tổng nói đến vấn đề này hay không?"
Trần Dương đưa tay xoa xoa mũi, ngẫm lại chuyện thực tập sinh được đi nghỉ dưỡng cùng nhân viên trong công ty cũng là có công của cậu, người ngoài vẫn nghĩ Chu tổng là người không thiên vị, nhưng thực chất Chu tổng thật sự rất thiên vị:
"Tôi có nghe Chu tổng nói qua chuyện đó, chắc là thực tập sinh cũng sẽ được đi"
Trịnh Nguyên cười cười:
"Nếu như được làm trong Chu thị thì thật là tốt"
Trần Dương trầm mặc, lại nhớ tới lời nói đó của Chu Lập, hắn nói sau này cậu sẽ làm ở Chu thị, hơn nữa vị trí thích hợp nhất chính là như hiện tại, ngồi tại phòng của hắn để làm việc, chẳng biết chuyện này nên buồn hay nên vui nữa, Trần Dương quả thật có chút khó xử.
"Cũng đến giờ làm rồi, tôi vào trước đây" Trần Dương nhanh chóng đứng dậy rời khỏi chỗ này.
Căng tin của công ty nằm ở tầng 6 mà phòng làm việc của Chu Lập lại ở tít trên tầng cao, Trần Dương im lặng đứng đợi thang máy, lúc thang máy mở ra thì liền bắt gặp hai gương mặt quen thuộc, một là Chu Lập, người còn lại chính là Cố Cẩn Phong.
"Chào Trần Dương" Cố Cẩn Phong đứng ở trong tháng máy lên tiếng chào hỏi.
Chu Lập ngay lập tức quay sang nhìn chằm chằm Cố Cẩn Phong, Trần Dương cũng không ngờ tới Cố Cẩn Phong sẽ chào hỏi mình, cậu hơi giật mình một chút sau đó cũng đáp lại:
"Chào Cố giám đốc"
Trần Dương khẽ cúi đầu chào hỏi rồi bước vào trong, Chu tổng của chúng ta không nói thì thôi, một khi đã nói liền khiến cho người khác kinh sợ:
"Dương Dương, anh đã mua đồ bơi cho em đi nghỉ dưỡng lần này"
Trần Dương hoảng hốt, trong này còn có Cố Cẩn Phong mà, tại sao Chu Lập lại nói ra những lời như thế:
"Hả?"
Chu Lập mặt không đỏ tim không loạn, hắn vốn dĩ hơn người khác chính là điểm này, không biết xấu hổ là cái gì:
"Anh mua đồ bơi cho em rồi"
Trần Dương quả thật chỉ muốn đào một cái hố mà chui xuống thôi:
"Chu tổng à..."
Chu Lập nhíu mày:
"Tại sao gọi Chu tổng?"
Trần Dương đỏ bừng cả gương mặt nhỏ nhắn, ngay cả hai tai cũng nóng đỏ cả lên, cậu trước nay chưa từng giận dỗi ai bao giờ, hiện tại thì thật sự rất giận Chu Lập rồi.
Cố Cẩn Phong đứng ở một bên đều rất chú ý, lúc này liền cười ha ha:
"Xem ra quan hệ giữa cậu và Chu Lập rất tốt nhỉ"
May mắn thang máy dừng lại kịp lúc, đã đến tầng làm việc của Cố Cẩn Phong, Cố Cẩn Phong tiêu sái bước ra, lúc thang máy đóng lại rồi Trần Dương liền quay sang nhìn Chu Lập:
"Anh tại sao lại nói những chuyện đó trước mặt người ngoài?"
Chu Lập khó hiểu, hắn không rõ vì sao mà mình lại không thể nói:
"Vì sao?"
Trần Dương cố gắng tìm từ ngữ giải thích hợp lý nhất cho Chu Lập:
"Là bởi vì... đó là chuyện riêng tư của chúng ta mà, chuyện riêng tư thì chỉ nên nói lúc có hai người mà thôi"
Chu Lập nhìn chằm chằm Trần Dương giống như là đang suy nghĩ chuyện gì đó, sau đấy hắn đột nhiên khẽ nhếch môi mỉm cười nhắc lại ba từ:
"Chuyện riêng tư"
Thang máy cuối cùng dừng lại tại tầng cao nhất của tòa nhà, nữ thư ký chỉ cần nghe thấy tiếng ting từ thang máy phát ra liền biết được là người nào tới, sống lưng cũng tự động mà dựng thẳng lên mà nghiêm túc hơn bình thường.
Nữ thư ký ngồi ở bên ngoài đương nhiên không hề biết tình hình ở bên trong, chỉ biết được thực tập sinh nào đó ở trong phòng Chu tổng kia gọi là Trần Dương, người này rất được Chu tổng trọng dụng, không những được làm việc ở trong phòng của Chu tổng mà còn được Chu tổng hàng ngày đưa đi đón về nữa, xem ra cậu thực tập sinh kia nhất định là có quan hệ với Chu tổng rồi.
Chu Lập cùng Trần Dương bước vào trong phòng làm việc, lúc đi qua chỗ làm việc của thư ký kia, Trần Dương mơ hồ cảm nhận được có ánh mắt nào đó luôn dõi theo mình, khiến cho bản thân cậu cũng có điểm không được tự nhiên. Đến khi vào trong phòng rồi Chu Lập liền quay sang cậu, hắn từ trong túi áo lấy ra một hộp vuông nho nhỏ, nhìn thiết kế bên ngoài bọc nhung sang trọng kia liền khiến cho Trần Dương cũng phải cảm thấy món quà này không hề nhỏ:
"Anh mua cái này cho em, em mang nó sẽ rất đẹp"
Trần Dương nhìn chằm chằm thứ đặt ở trong hộp, không biết có phải đó thật sự là kim cương hay không nhưng mà quả thật thứ ánh sáng kia dưới ánh đèn điện trong phòng làm việc này khiến cho cậu vô cùng lóa mắt. Mà Chu Lập là ai chứ, hắn đường đường là Chu tổng của Chu thị cơ mà, có thể nào mua đồ trang sức giả cho cậu sao:
"Cho em? Rất đắt tiền đúng không?"
Chu Lập cũng không biết giá của nó là bao nhiêu, bởi vì lúc đi qua trung tâm thương mại liền nhìn thấy thứ này, sau đó lại nhớ tới tiểu Ma Tước nhà mình có lỗ tai nhỏ liền ngay lập tức mua nó, hào phóng lấy ra thẻ mà đưa cho nhân viên đi quẹt, ngay cả hóa đơn cũng không cần liếc qua một cái đã trực tiếp cầm theo khuyên tai kia rời khỏi cửa hàng mà bỏ lại hóa đơn này.
"Anh không biết"
Trần Dương ngước mắt nhìn Chu Lập:
"Không biết? Như vậy hóa đơn đâu?"
Chu Lập thản nhiên đáp:
"Anh để lại cửa hàng"
Trần Dương biết Chu Lập sẽ chẳng để ý đến số tiền này nhưng mà đối với một người bình thường như cậu mà nói thì nó rất là đắt, cậu nghĩ rằng mình không nên nhận nó bởi vì cậu sợ Chu Lập sẽ nghĩ cậu quen hắn vì tiền:
"Món đồ này nhất định là rất nhiều tiền rồi, em không thể nhận"
Chu Lập nhíu mày:
"Vì sao không thể nhận?"
Trần Dương khẽ thở dài, chẳng phải lời vừa rồi cậu đã nói lý do rồi hay sao:
"Vì nó rất nhiều tiền"
Chu Lập trầm giọng:
"Không nhiều tiền chút nào"
Trần Dương cứng rắn nhìn chằm chằm Chu Lập:
"Đối với em nó rất là nhiều"
Chu Lập lại im lặng giống như là đang suy nghĩ, một lát sau hắn liền lên tiếng nói:
"Anh đã rất nghiêm túc để lựa chọn được món đồ thích hợp với em nhất"
Chu Lập nói thật sự rất nghiêm túc, hắn coi trọng việc tìm được món đồ thích hợp cho Trần Dương hơn là chuyện tiền bạc. Trần Dương có điểm khó xử cuối cùng liền thở dài:
"Lần sau không cần chọn mua món quà đắt tiền như vậy cho em đâu"
Chu Lập không đáp lại lời nói của Trần Dương mà trực tiếp mang khuyên tai cho cậu:
"Anh giúp em"
Trần Dương bắn lỗ tai từ hồi mới lên cao trung, lúc mới đầu thì rất thích mang khuyên tai vì nhìn rất ngầu, có điều thời gian trôi qua rồi thì lại chẳng quan tâm đến nữa, hiện tại bên tai đột nhiên có thứ mát lạnh hơi nặng đặt lên liền có điểm không được quen cho lắm.
Chu Lập mang xong hai bên khuyên tai cho Trần Dương liền nghiêm túc ngắm nhìn cậu một lượt, quả nhiên hắn chọn không có sai, tiểu Ma Tước của hắn mang cái này lên lại càng đẹp trai:
"Rất hợp với em, em nhắm mắt vào đi"
Trần Dương đỏ mắt, sau đó cậu liền xoay người muốn trốn tránh:
"Được rồi, đến giờ làm việc rất lâu rồi đó"
Chu Lập kéo tay Trần Dương lại kiên quyết muốn hôn môi rồi mới đi làm việc:
"Em nhắm mắt vào đi"
Trần Dương cuối cùng vẫn đành chịu nhượng bộ, lại nhắm mắt, sau đó lại bị hôn, sau đó lại chính là người đầu tiên được thử nghiệm nụ hôn mới của Chu Lập. Kế đến Chu Lập sẽ lại hỏi cảm giác ra sao, có thích hay không, mà Trần Dương của chúng ta da mặt mỏng có thể trả lời vấn đề này mà không đỏ mặt hay sao, bởi vì gương mặt ửng hồng cho nên càng khiến cho Chu Lập càng cảm thấy đáng yêu, kế đến càng khiến cho Chu tổng của chúng ta thêm mong muốn chuyện đó, hắn hỏi cậu như thế này:
"Hai ngày nữa sẽ đi nghỉ dưỡng, chúng ta ở chung một phòng, tuy rằng anh muốn đêm đầu tiên của chúng ta sẽ diễn ra tại phòng ngủ của anh, nhưng bây giờ ở khách sạn bên ngoài cũng không vấn đề gì"
Trần Dương hoảng sợ hả một tiếng, Chu Lập lại rất thản nhiên mà nói như sau:
"Anh đã đặt sẵn một phòng trên tầng cao nhất rồi, view rất đẹp, có thể ngắm hoàng hôn hoặc mặt trời mọc, phía trước còn có hồ bơi tầng thượng, hồ bơi đó anh cũng đã đặt riêng cho chúng ta trong thời gian nghỉ dưỡng, sẽ không có ai lên đó làm phiền"
Trần Dương lại thật sự sợ hãi, Chu Lập hắn chuẩn bị hết rồi hay sao, nhưng mà cậu quả thật chưa sẵn sàng cho chuyện đó:
"Chu Lập... anh đã chuẩn bị..."
Trần Dương còn chưa kịp nói xong thì Chu Lập đã ngay lập tức cắt ngang lời nói của cậu:
"Đúng vậy, mọi chuyện anh đều đã lên kế hoạch chuẩn bị hoàn mỹ rồi, em không cần phải lo lắng bất cứ chuyện gì cả"
Trần Dương quả thật giống như sét đánh ngang tai, cứ nghĩ đến chuyến nghỉ dưỡng lần này sẽ là một mốc đánh dấu cuộc đời cậu là cậu lại không muốn đi nữa, hơn nữa Chu Lập còn nói đã chuẩn bị hết tất cả rồi, có phải là chỉ đợi cậu ngoan ngoãn chui đầu vào rọ nữa hay không.
Trần Dương đang định lên tiếng nói thì Chu Lập đã bước ngang qua cậu đi đến bàn làm việc của hắn rồi:
"Được rồi, anh hiện tại phải làm việc"
Cả buổi chiều hôm ấy Trần Dương ngồi đấu tranh tâm lý, một bên nói cậu hiện tại đã trưởng thành rồi, hơn nữa cũng là đàn ông có việc gì phải sợ, chẳng có gì để mất cả, một bên lại nói cậu còn chưa sẵn sàng cho việc này, tuy rằng cậu càng ngày càng có cảm tình với Chu Lập là thật nhưng mà cậu quả thật chưa nghĩ tới chuyện tiến triển nhanh và xa như thế.
Đúng giờ tan tầm Chu Lập liền tắt máy tính của hắn quay sang nhìn Trần Dương nói:
"Xong việc rồi anh đưa em đi ăn, sau đó chúng ta sẽ đến rạp chiếu phim"
Chu tổng của chúng ta vẫn là bá đạo như vậy, không cần hỏi ý kiến của ai khác đã trực tiếp ấn định sắp xếp rồi, mà Trần Dương lại dường như quên mất phản kháng cứ như thế mà nghe theo sự sắp đặt của người ta.
Hai người ăn tối tại một nhà hàng sang trọng ít người, có tiếng đàn dương cầm vừa phải du dương, có ánh điện tối sáng vừa đủ, Chu Lập là người chú trọng sự lãng mạn tuy rằng Chu tổng của chúng ta là kiểu người khiến cho người khác cảm thấy có điểm kỳ quặc, nhưng mà từ khi quen Trần Dương thì hắn càng ngày càng muốn dành tất cả sự lãng mạn ôn nhu cho cậu, từ chuyện hắn tỏ tình cho đến chuyện hắn tìm hiểu về các nụ hôn, rồi đến những chuyện làm sao để tạo không khí thật lãng mạn như đi ăn tối, mua sắm, rồi xem phim như thế này. Chỉ có điều tiểu Ma Tước của chúng ta lại chưa thể nào thích nghi được, cậu cảm thấy mọi chuyện tiến triển nhanh quá, từ chuyện mới giờ trước từ chối lời tỏ tình của Chu Lập cho đến chưa đầy vài tiếng sau đã đồng ý, từ chuyện mới chính thức quen biết được có ba ngày thôi hắn đã đưa cậu đến gặp em trai của hắn cho đến chuyện hôn môi, và cuối cùng là chuyện theo như lời hắn nói thì hắn sớm đã lên sẵn toàn bộ kế hoạch hoàn mỹ để cùng cậu làm chuyện kia rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT