Vu Chi nghĩ một hồi, cô cảm thấy việc mình nhịn ăn thực sự không phải vấn đề.
Chỉ là cô đã tập luyện hai tháng nay, vất vả lắm mới béo lên được ba bốn cân thịt, không thể vì hai ngày không ăn cơm rồi gầy trở lại được.
Cho dù Lục Bách Sâm có thực sự ngoại tình đi chăng nữa, cô cũng không thể vì vậy mà đòi sống đòi chết được.
Nghĩ đến đây, Vu Chi liền đưa tay mở cơm hộp, từ từ ăn vào.
Nhưng cô nghĩ thông suốt không đồng nghĩa với việc người khác cũng nghĩ thông suốt, cô vừa ngủ dậy mới ăn cơm, còn chưa ăn được hai miếng, phần lớn các đồng nghiệp trong phòng ban đã trở về từ nhà ăn nhân viên.
Hiển nhiên là chuyện của Lục Bách Sâm ở trong công ty vẫn ngày càng trở nên sôi nổi.
Bên tai Vu Chi tất cả đều là chuyện rốt cuộc Lục Bách Sâm có ngoại tình hay không, khiến cho cô tâm phiền ý loạn, cảm giác cơm ăn trong miệng cũng chẳng còn hương vị gì.
Đám người này đúng là xem kịch không chê chuyện lớn.
Vậy mà còn có đồng nghiệp đi tới tỏ vẻ an ủi cô để tìm hiểu, thăm dò xem có chuyện gì xảy ra.
Vu Chi bị hỏi đến mất hết kiên nhẫn, cô trực tiếp đáp lại một câu trước mặt mọi người: “Liên quan gì đến cô?”
Nữ đồng nghiệp kia bị làm mất mặt trước mọi người, sắc mặt cô ta lúc trắng lúc xanh.
Có điều Vu Chi nói ra được một câu “xấu tính” như vậy, cảm giác trong lòng liền thoải mái hơn nhiều.
Nữ đồng nghiệp kia hậm hực bỏ đi, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chồng cô ngoại tình, cũng không phải chồng tôi ngoại tình, tôi có lòng tốt an ủi, cô tức giận với tôi gì chứ.”
Vu Chi luôn là người không để bản thân mình phải chịu thiệt, ngày thường người khác không chọc đến cô, cô sẽ treo lên mặt một nụ cười cả ngày, chưa bao giờ ra vẻ bà chủ, nên bây giờ người ta xem cô như quả hồng mềm mà bóp.
Cô cười cười đứng dậy, nói với bóng dáng đang rời đi kia: “Lý San, cô đứng lại.”
Bóng lưng Lý San cứng đờ, cô ta xoay người lại, cười nói: “Tiểu Chi, cô đừng tức giận, tôi cũng chỉ là quan tâm cô nên mới lắm mồm hỏi một câu vậy thôi, cô luôn luôn rộng lượng, lại là bà chủ của công ty lớn như vậy, sẽ không vì chút chuyện này mà làm khó xử tôi đâu nhỉ, dù sao cũng nhiều người nhìn như vậy, để truyền ra ngoài người khác lại nói cô bởi vì chút chuyện, tâm tình không tốt mà bắt nạt nhân viên nhỏ cùng bộ phận.”
Ôi chao, lại còn muốn chỉ đường cho cô đi.
Khóe miệng Vu Chi khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười lạnh: “A, đừng có chơi trò tâm kế với tôi, tôi ghét lắm, cô thực sự quan tâm hay vẫn là ôm tâm tư chế giễu, tôi rất rõ ràng.”
Nói rồi, cô quét mắt về phía mọi người trong phòng ban, giọng điệu thanh lãnh nói: “Những phòng ban khác bàn tán như thế nào về chuyện của bọn tôi, tôi không nghe được, tôi cũng có thể mặc kệ, nhưng các người đừng có ỷ vào việc làm cùng phòng ban với tôi, quan hệ ngày thường không tồi, liền chạy tới hóng hớt, trước hết chưa nói đến việc chồng tôi có ngoại tình hay không, cho dù có, tiền phân chia tài sản lúc ly hôn cũng đủ để tôi tiêu xài hai đời.”
“Cho nên nghe cho rõ đây, mặc kệ sau này có ra sao, ít nhất ngay lúc này tôi vẫn là bà chủ, tiền lương của các người tôi cũng tính được đấy, còn để tôi nghe được các người lắm mồm nói bậy, vậy thì khấu trừ tiền thưởng, ở sau lưng tôi nói xấu mà để tôi nghe được, trực tiếp trừ thẳng vào tiền lương tháng này.”
“Nếu cảm thấy không phục, cứ nộp đơn từ chức lên cho tôi, tôi phê cho qua hết.”
Vu Chi nói xong, toàn bộ phòng ban liền rơi vào yên lặng, một đám người cúi đầu ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Thực ra trước khi nói Vu Chi đã đoán được sẽ có tình huống này.
Tập đoàn Thụy Hoa dù sao cũng là một công ty được niêm yết, cho dù là phúc lợi cá nhân hay là tiền lương tiền thưởng đều cực kì tốt, ngoài kia có không biết bao nhiêu người đánh nhau vỡ đầu cũng muốn được bước chân vào đây.
Làm gì có tên ngốc nào lại chủ động muốn đi ra ngoài chứ.
Sau khi phát hỏa một hồi, tâm tình Vu Chi đã tốt hơn rất nhiều, trong văn phòng cũng không có ai dám bàn tán công khai nữa, cô chỉ cảm thấy hai tai thanh tịnh hơn rất nhiều.
Có điều ở bên các phòng ban khác lại truyền ra một tin đồn, nói cô bởi vì chuyện chồng ngoại tình mà tâm tình không tốt nên lấy nhân viên ra để xả giận.
Vừa lúc Lục Bách Sâm đi ngang qua, nghe được có người nói bậy sau lưng Vu Chi, anh lập tức đuổi việc những người đó.
Còn có người nhìn thấy, anh đặc biệt phát tin vào vòng bạn bè.
Nói tôi, tôi có thể coi như không nghe thấy.
Nói cô ấy, không được.
Hành động bảo vệ vợ này trực tiếp làm những người cho rằng Lục Bách Sâm ngoại tình thay đổi hướng gió.
Hơn ba giờ chiều:
Vu Chi vừa mới bận công tác xong, thông báo WeChat trên máy tính liền vang lên.
Tào Cảnh Ngôn gửi tới một tin nhắn.
Tào Cảnh Ngôn: Tiểu Chi, cứu mạng.
Tào Cảnh Ngôn: Mau tới nhà anh.
Vu Chi nhìn xong liền hoảng sợ, cô gọi điện sang liền nghe tiếng Tào Cảnh Ngôn gào thét nói Tề Đan Đan muốn băm ‘mệnh căn tử’ của anh chàng. (t chưa biết nên để ‘mệnh căn tử’ aka gốc rễ sự sống này là gì cho phù hợp với thuần phong mỹ thuật:))) để là em trai nhỏ được không)
Không cần nói, Tề Đan Đan thật sự có khả năng sẽ làm ra loại chuyện này.
Vu Chi bận việc xong cũng không muốn ngây ngốc ở công ty, cô thu dọn đồ đạc xong liền lái xe trở về tiểu khu.
Cô vừa đi ra, Lục Bách Sâm ở bên này lập tức nhận được tin tức.
Lục Bách Sâm cau mày hỏi: “Cô ấy đi đâu?”
Quách Khải lắc đầu: “Tôi cũng không biết, cô ấy chỉ nói với tôi một câu trên WeChat xong liền đi rồi.”
“Được rồi, tôi biết rồi.”
Kết thúc cuộc gọi xong, Lục Bách Sâm một tay chống cằm, lúc này điện thoại của anh lại một lần nữa reo lên.
“Alo.”
“Alo, Lục tổng, tôi là tổng giám đốc của khách sạn Quân Cung.”
“Ừ.”
“Chuyện anh yêu cầu tôi tìm hiểu tôi đã tra được rồi, tôi xem được từ cameras, anh cùng Tào tiên sinh thực sự được hai người phụ nữ đỡ vào phòng, nhưng trên khăn trải giường không phát hiện bất cứ thứ gì như tinh dịch.”
Trong giọng nói của Lục Bách Sâm mang theo một chút tức giận: “Anh gửi tư liệu của hai người phụ nữ đó cho tôi.”
“Ách…. cái này liên quan đến sự bảo mật thông tin khách hàng…….”
“Trong vòng ba phút, gửi đến hòm thư của tôi.”
Nói rồi, Lục Bách Sâm kết thúc cuộc gọi.
Biệt thự Hải Thanh:
Mở cửa cho Vu Chi chính là dì giúp việc của nhà Tề Đan Đan.
Thật ra Tề Đan Đan đang ngồi trên sô pha xem TV, trong tay cô nàng còn có đồ ăn vặt, hoàn toàn không giống dáng vẻ của hai người đang đánh nhau.
Mãi đến khi Vu Chi đến gần, nhìn thấy con dao gọt hoa quả chói lọi trên bàn trà kia, cô mới tin tưởng lời Tào Cảnh Ngôn nói.
Tề Đan Đan thấy Vu Chi đến còn hỏi một câu: “A, sao cậu lại tới đây?”
“Sao hả? Không chào đón?”
“Không phải, không phải là cậu nói cậu muốn đi làm sao?”
Vu Chi không trả lời câu hỏi của cô nàng, cô nhìn quanh một vòng, hỏi: “Tào Cảnh Ngôn đâu?”
“Chết rồi.”
Tề Đan Đan vừa nói xong, cửa nhà vệ sinh tầng một mở ra, Vu Chi quay lại liền nhìn thấy Tào Cảnh Ngôn thật cẩn thận lộ ra một cái đầu.
Anh chàng cẩn thận nói một câu: “Tiêu Chi, anh ở đây.”
Vu Chi nhìn Tề Đan Đan liếc mắt một cái, Tào Cảnh Ngôn liền sợ tới mức cả người run lên bần bật, cô nhịn không được liền bật cười thành tiếng.
Tề Đan Đan tức muốn hộc máu, cô nàng hung hăng ném túi đồ ăn vặt lên bàn: “Cậu còn cười.”
Vu Chi lập tức thu hồi nụ cười, khuôn mặt căng chặt, cô ra vẻ vô tội ‘tớ không hề cười’.
“Tào Cảnh Ngôn tôi nói cho anh biết, bây giờ anh lập tức, ngay lập tức lăn ra khỏi nhà tôi, đừng tưởng anh trốn trong nhà vệ sinh tôi liền không có cách bắt anh.”
Tào Cảnh Ngôn chơi xấu nói: “Anh không đi, đánh chết anh cũng không đi.”
“Anh!” Tề Đan Đan tức giận đứng bật dậy, cô nàng thuận tay cầm lấy con dao nhỏ, còn chưa kịp vòng qua sô pha, cánh cửa nhà vệ sinh liền “rầm” một tiếng đóng sập lại.
Vu Chi thấy thế liền nhanh chóng đứng dậy.
Tề Đan Đan tức giận ở bên ngoài đập cửa.
Có điều không thể không nói Tào Cảnh Ngôn thật thông minh.
Tuy rằng cửa nhà vệ sinh là cửa kính, nhưng anh chàng biết hai cánh cửa này là hai cánh cửa Tề Đan Đan yêu thích, cô nàng khẳng định sẽ không nỡ đạp hỏng cánh cửa pha lê này.
Nếu là cánh cửa gỗ ở phòng khác, chắn chắn sẽ không thể cứu nổi anh chàng.
Vu Chi đi tới khuyên can, đương nhiên không thể nhàn rỗi, cô đi tới đoạt lấy con dao nhỏ trong tay Tề Đan Đan, để dì giúp việc cầm đi.
“Đan Đan, có chuyện gì từ từ nói, không cần lúc nào cũng cầm vũ khí sắc bén như vậy, nếu thật sự bị thương thì phải làm sao bây giờ.”
Cửa kính chiếu ra bóng hình cao gầy của người đàn ông bên trong: “Đúng vậy, nếu làm anh bị thương thật thì nửa đời sau của em cũng chỉ có thể như quả phụ phải thủ tiết mà thôi.”
Vu Chi nghe được lời này, mặt cô liền có chút đỏ.
Thật đúng là….. không phải người một nhà sẽ không bước chung vào một cửa.
Ngày thường Tề Đan Đan nói chuyện đã đủ bạo lực, bây giờ xem ra Tào Cảnh Ngôn cũng không khác là bao.
“Anh đi ra ngoài cho tôi, anh thật sự cho rằng tôi không dám đá cửa có phải không.” Tề Đan Đan thở phì phì quát.
Tào Cảnh Ngôn chính là lo lắng cánh cửa này không giữ nổi anh chàng nên mới đặc biệt gọi Vu Chi đến.
“Sao em cứ nhất định phải đánh anh chứ, anh lại không làm gì sai, anh đều nói rồi, anh không làm chuyện gì có lỗi hết.”
“A, lời anh nói thì tôi sẽ tin sao? Anh nói anh không có làm, vậy hai người phụ nữ kia năm sáu giờ sáng mới ra ngoài, sao anh không nói hai người các anh chỉ nằm trong phòng đắp chăn nói chuyện phiếm luôn đi, anh nhanh cút ra đây cho tôi, chúng ta chia tay, anh thích đi đâu ngủ thì đi.”
“Anh không, anh không làm sai chuyện gì thì tại sao phải chia tay, Sâm ca vẫn còn đang tra tại sao lại như vậy kìa, anh mặc kệ, anh phải đợi kết quả trả lại trong sạch cho anh.”
Để một người bị hại khác là Vu Chi nghe được tên Lục Bách Sâm, sắc mặt cô lập tức khó nhìn, Tề Đan Đan thấy vậy, cũng không còn tâm tư cãi nhau cùng Tào Cảnh Ngôn, cô nàng kéo Vu Chi chạy nhanh ra ngồi xuống ghế sô pha, khuyên cô đừng nên nghĩ linh tinh.
Vu Chi cười cười nói cô không sao.
Sau đó, Tề Đan Đan cũng không tay đấm chân đá với Tào Cảnh Ngôn nữa mà cô nàng lấy bàn phím mà Tào Cảnh Ngôn thích nhất ra, đặt trên mặt đất, tiếp đó để dì giúp việc mang nửa chậu nước đến, để anh chàng quỳ gối trên bàn phím, quỳ một giờ.
Tào Cảnh Ngôn giống như đã ngựa quen đường cũ, đội chậu nước lên đầu, vẻ mặt không tình nguyện lẩm bẩm: “Thật là, nếu biết trước sẽ xảy ra chuyện này, anh đã không đi theo Sâm ca rồi, bây giờ thật là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa hết tội.”
Vu Chi đúng lúc nghe được, cô nghi hoặc hỏi: “Không phải anh cũng đi công tác sao? Sao lại nói là đi cùng Sâm ca?”
“Anh thì công tác cái gì chứ, là Sâm ca gọi điện thoại để anh đi cùng anh ấy đấy.”
Tề Đan Đan hỏi: “Sao lại như vậy?”
“Tập đoàn Thụy Hoa hợp tác với công ty Mẫn Văn mười mấy năm nay, thiên kim công ty Mẫn Văn, Thượng Tiêu Tiêu vẫn luôn thích Sâm ca, trước đây còn từng theo đuổi Sâm ca rồi đấy, có điều tất cả đều là trước khi em quen biết Sâm ca, cô ta cũng bị Sâm ca từ chối thẳng rồi, khi ấy mấy người bọn anh còn tưởng rằng Sâm ca thích đàn ông đấy, ai ngờ không bao lâu sau, anh ấy liền báo với mấy người bọn anh, nói rằng anh ấy có bạn gái rồi.”
“Lại nói tiếp, hợp đồng của tập đoàn Thụy Hoa cùng công ty Mẫn Văn đều là do bác Lục quản lí, năm nay không biết tại sao lại thế này, đối phương chỉ đích danh muốn Sâm ca đến nói chuyện.”
“Sau đó mới biết được, người quản lí của công ty đối phương là Thượng Tiêu Tiêu, sau đó Sâm ca liền kéo anh đi cùng, anh ấy chính là sợ em hiểu lầm, vì thế còn đặc biệt bay một chuyến đến Cung Mương, anh còn tưởng rằng anh ấy sẽ nói cho em chứ.”
Vu Chi lắc đầu: “Anh ấy chưa nói.”
Tào Cảnh Ngôn lập tức giải thích: “Có lẽ là sợ em nghĩ nhiều thôi.”
“Có điều anh dám đảm bảo với em, Sâm ca cực kì chú ý giữ khoảng cách, ngay cả việc Thượng Tiêu Tiêu mời anh ấy đi ăn cơm, anh ấy cũng từ chối, anh vẫn luôn đi theo, anh bảo đảm, trừ lúc bàn chuyện hợp đồng, những thời gian khác, Sâm ca không hề gặp Thượng Tiêu Tiêu dù chỉ một lần.”
“Mãi đến khi Thượng tổng mời bọn anh đi ăn cơm, anh cùng Sâm ca rõ ràng tửu lượng rất tốt, kết quả chưa uống được bao nhiêu liền say bất tỉnh nhân sự, chuyện sau đó chính là như trên tin tức nói, hai người phụ nữ kia đỡ bọn anh vào khách sạn, buổi sáng liền ra ngoài, nhưng thực sự là anh chưa hề làm gì cả.”
Vu Chi nghe xong, cô nghĩ nghĩ, hỏi: “Cho nên trong hai người phụ nữ đỡ các anh vào khách sạn, có một người là Thượng Tiêu Tiêu?”
“Không phải.”
Lúc này, phía sau vang lên một thanh âm trầm thấp ôn nhã.
Giọng nói quen thuộc khiến cả người Vu Chi chấn động.
Vừa rồi cô quá chăm chú nghe Tào Cảnh Ngôn nói, vậy mà không biết Lục Bách Sâm đã đi vào lúc nào.
“Đỡ anh và Cảnh Ngôn vào khách sạn là hai sinh viên, một người tên Lâm Tĩnh, một người là Quách Trân Trân, hai người họ đã đến bệnh viện làm giám định rồi, cũng không tìm được tinh dịch của anh cùng Cảnh Ngôn.”
Nói rồi, anh đặt điện thoại lên bàn: “Còn có, bản ghi âm này là do luật sư vừa gửi cho anh.”
Lục Bách Sâm đi tới, đặt bút ghi âm lên bàn trà, đôi mắt anh nhìn chằm chằm Vu Chi đang ngồi trên sô pha.
Vu Chi cố ý không nhìn anh, nhưng đuôi mắt vẫn thoáng thấy được rằng tối qua anh nghỉ ngơi không tốt.
Đôi con ngươi vốn đen nhánh thâm thúy lúc này lại tràn đầy tơ máu hồng.
Có điều nó cũng không ảnh hưởng đến khí chất trầm ổn của anh.
Ngón tay với khớp xương rõ ràng kia của anh bấm mở bút ghi âm.
Ba người Vu Chi nghe được nội dung trong bản ghi âm, đôi mắt không khỏi nheo lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT