Sau khi tiễn mẹ chồng đi xong, Vu Chi không nói với Lục Bách Sâm một lời nào, trực tiếp bỏ qua anh, đi tới ngồi xuống ghế sô pha.

Trên TV đang phát phim truyền hình.

Khay trái cây trên bàn trà chứa đầy trái cây.

Trong đó, một bên là vải đông lạnh. Dì Dương còn rất tinh tế đặt lót phía dưới một lớp đá lạnh mỏng.

Vu Chi cầm lấy một quả, bóc vỏ, ăn vào, vị ngọt mát lạnh ngon miệng.

Vừa định duỗi tay lấy thêm một quả, bàn tay to lớn với khớp xương rõ ràng ở phía trước đã bắt được cổ tay cô.

Bên tai truyền đến thanh âm trách cứ: “Vừa mới ăn tôm hùm đất xong, lại ăn trái cây lạnh như vậy, đợi lát nữa dạ dày sẽ không thoải mái.”

Vu Chi đem tay nhỏ của mình từ trong lòng bàn tay của anh rút ra, buồn bực ‘ừ’ một tiếng, xem như là đồng ý.

Nhưng cánh tay vẫn hướng về phía quả vải trên bàn.

Lục Bách Sâm giành trước cô một bước bưng khay trái cây lên, nói về hướng phòng bếp: “Dì Dương, dì tới dọn hoa quả ở đây đi.”

Lục Bách Sâm ngăn cản khiến Vu Chi thực không vui, cô trực tiếp từ sô pha đứng dậy, để chân trần chạy lên lầu.

“Phanh” cửa phòng ngủ lầu hai mạnh mẽ đóng lại.

Lục Bách Sâm bất đắc dĩ lắc đầu, nhưng vẫn để dì Dương dọn quả vải đi.

Làm việc cả một ngày, Lục Bách Sâm mệt mỏi không chịu được, nhưng cửa phòng ngủ đã bị Vu Chi khóa lại, anh chỉ có thể đi xuống phòng tắm dưới lầu tắm rửa.

Lục Bách Sâm vừa mới cầm đồ vào nhà tắm, cửa phòng ngủ trên lầu lại chậm rãi mở ra.

Vu Chi từ phía trong thò đầu ra, xem xét bốn phía, xác định không có ai mới một bước ba bậc cầu thang nhảy xuống tầng một, thừa dịp dì Dương đang vội vàng dọn dẹp phòng bếp không để ý liền bưng quả vải trong tủ lạnh ra ngoài, ngồi xuống sô pha vừa ăn vừa xem TV.

Không quá mười phút, một khay vải bị cô giải quyết sạch sẽ.

Cảm thấy đã ăn đủ, Vu Chi đứng dậy, vỗ vỗ bụng, thuận tay tắt TV, ung dung bình tĩnh đi lên lầu.

Chưa đầy hai phút sau khi cô đóng cửa phòng ngủ, tầng dưới mơ hồ truyền đến âm thanh giận dữ của Lục Bách Sâm: “Vu Chi.”

Vu Chi nghe xong nhướn mày, đắc ý khóa trái phòng ngủ, cầm khăn vào phòng tắm.

Oán khí cùng bất mãn trong lòng vừa gặp âm thanh tức giận của Lục Bách Sâm liền lập tức tan biến. Thậm chí cô còn ở trong phòng tắm huýt sáo.

Lục Bách Sâm từ trong phòng tắm ra ngoài, đi ngang qua phòng khách liền ngửi được trong không khí có mang theo một hương thơm vị ngọt nhè nhẹ.

Nhìn lên bàn trà, khay vải ban đầu giờ đây rỗng tuếch, thùng rác thì chứa đầy vỏ quả.

Cô chính là cố ý, cố ý chọc giận anh.

Vu Chi tắm rửa xong, mặc áo ngủ đi ra ngoài, còn ngân nga một bài hát. Cô nằm xuống giường, đùi phải đặt xuống bên trái cái gối, không ngừng đung đưa, giống như đang khiêu vũ, có thể thấy được lúc này cô vui vẻ đến mức nào.

Nhưng mà, con gái, đôi khi không nên làm quá.

Vu Chi cũng vào lúc nửa đêm mới hiểu rõ đạo lý này.

Lúc này cô nằm ở trên giường, hai tay ôm bụng, cuộn tròn người lại.

Màn hình di động sáng lên, điện thoại gọi tới số của ông xã.

Không tới vài giây, đối phương liền nhấc máy, thanh âm khàn khàn do vừa bị đánh thức: “Alo.”

Vu Chi đáng thương hừ hừ: “Sâm ca, em đau bụng.”

Bên kia truyền đến tiếng thở dài bất đắc dĩ, ngay sau đó điện thoại bị cắt đứt.

Chỉ một lát sau, tiếng đập cửa vang lên, Vu Chi ôm bụng nhảy xuống giường, đi tới mở cửa cho anh.

Kết quả cửa vừa mới mở ra, cô đã bị người kia ôm lên, bên tai là tiếng thấp giọng quát lớn: “Mặt đất lạnh, đừng có đi chân trần.”

Lúc này Vu Chi cũng biết mình tùy hứng làm sai, co lại trong ngực anh, không dám nói lời nào, để anh ôm về giường.

Sau đó, anh lại rời phòng ngủ, mấy phút sau bưng một ly nước ấm trở về.

Vu Chi biết rõ một đạo lý. Chính là duỗi tay không đánh mặt người cười.

Cho nên cô vẫn luôn cố nén lại cơn đau dưới bụng, ngây ngô cười với Lục Bách Sâm. Lục Bách Sâm vốn định mắng cô vài câu, kết quả vừa nâng đầu lại thấy bộ dạng này của cô, chỉ có thể chịu đựng tức giận, một câu cũng không nói, đưa nước ấm cho cô, để cô uống xong.

Vu Chi bởi vì đau bụng, thân mình là nằm nghiêng cuộn tròn, Lục Bách Sâm nằm phía sau cô, để lưng cô dựa sát vào lồng ngực anh.

Một bàn tay to che dưới bụng cô, áo ngủ mùa hè quá mỏng, Vu Chi có thể cảm nhận được ấm áp từ bàn tay anh.

Không biết là do uống nước hay do tay Lục Bách Sâm ấm áp, thế mà Vu Chi lại thoải mái nhắm mắt muốn ngủ.

Ngay sau khi cô hít một hơi thoải mái, thứ gì đó phía sau liền bắt đầu không ngừng lớn dần lên.

Lúc đầu ý thức còn mơ hồ, cô nháy mắt liền thanh tỉnh, cười ha ha: “Lục tiên sinh, mời ngài thu súng lại.”

Lục Bách Sâm thẹn quá hóa giận, vươn tay che lại cái miệng nhỏ, quát lớn một câu: “Ngoan ngoãn ngủ đi, nửa đêm rồi còn chọc lửa cái gì.”

Vu Chi ủy khuất, cô từ đầu đến cuối còn chưa động cái nào đâu.

Nhưng cô lại quên, lão hổ này đã hơn nửa tháng không chạm vào cá rồi.

Lúc này Lục Bách Sâm giúp cô xoa bụng, thân thể cô cùng bàn tay anh chỉ cách nhau một lớp áo ngủ tơ tằm.

Áo ngủ mềm mượt ngược lại càng làm tăng hỏa khí của người nào đó.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Bách Sâm hai mắt đỏ bừng do tối qua không được ăn thịt, hiển nhiên là không ngủ ngon.

Vu Chi nhìn bộ dạng này của anh, lại đau lòng, cũng lại muốn cười.

Cô còn cố ý đùa giỡn nói: “Lục tiên sinh, hỏa khí trong mắt ngài muốn phun ra ngoài rồi.”

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Vừa dứt lời, dưới mông bị vỗ một cái.

“Buổi tối lại tính sổ với em.”

Nói xong, Lục Bách Sâm với sắc mặt không tốt ngồi dậy xuống giường.

Trong lòng thầm mắng trợ lý làm việc không tốt, một hai phải chuyển cuộc họp tối qua đến sáng nay.

Minh Thần sáng sớm liền tới công ty, sửa sang lại tư liệu cho cuộc họp buổi sáng.

Lượng lớn ngọc thạch đã thảo luận trước đó, bộ phận thiết kế, bộ phận thủ công và các bộ phận khác đã thực hiện tốt công tác chuẩn bị rồi.

Trong đó có một nhóm ngọc chất lượng rất tốt, công ty muốn làm mấy sản phẩm chính.

Lúc đầu là nói chiều ngày hôm qua mở cuộc họp thảo luận.

Kết quả Lục tổng chỉ vất lại một câu rời đến sáng mai liền đi rồi.

Minh Thần nhớ rõ, thời điểm đi, Lục tổng tâm tình không tồi. Vì cái gì sáng hôm nay lại đen mặt đến công ty rồi.

*

Biệt thự Hải Thành.

Lục Bách Sâm vừa đi không lâu, cô liền rời giường.

Hôm nay là sinh nhật ba cô. Cô rửa mặt trang điểm, mang theo một đống lễ vật lái xe trở về nhà.

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Gia cảnh nhà cô cùng gia cảnh nhà Lục Bách Sâm hoàn toàn không thể so sánh.

Lục Bách Sâm là công tử phú nhị đại nổi danh thành phố W.

Nhưng nhà cô chỉ coi như là gia đình khá giả.

Lúc trước, Lục Bách Sâm theo đuổi cô, khi cô cùng Lục Bách Sâm ở bên nhau, người nhà liền phản đối, cảm thấy loại công tử như Lục Bách Sâm này chính là nhiều tiền nhàm chán, lấy cô giải buồn, không thực sự thật lòng.

Lúc đầu Vu Chi cũng nghĩ như vậy.

Nhưng cô kết thúc đại học năm nhất, Lục Bách Sâm học cao học, hai người cũng không muốn chia tay.

Cô kết thúc đại học năm hai, Lục Bách Sâm học cao học năm hai, hai người vẫn như cũ không chia tay.

Cô kết thúc đại học năm ba, Lục Bách Sâm ra sức học tiến sĩ, hai người vẫn chưa chia tay.

Cô tốt nghiệp đại học, tất cả mọi người đều nói mùa tốt nghiệp là mùa chia tay.

Mọi người trong trường học cũng thật sự chờ hai người bọn cô chia tay.

Nhưng Lục Bách Sâm lại lừa cô đi lãnh chứng.

Tin tức phú nhị đại Lục Bách Sâm năm ấy 25 tuổi kết hôn trực tiếp làm nổ cộng đồng mạng.

Không ít người tò mò muốn biết cô gái khiến cho Lục công tử khăng khăng một mực là ai?

Quảng cáo



REPORT THIS AD

Nhưng sau đó đều bị đè xuống.

Trên mạng thậm chí một bức ảnh chụp của Vu chi cũng không có.

Kết hôn ba năm, Vu Chi thực sự được bảo vệ rất tốt.

Tuy rằng bên người cô có không ít người đỏ mắt, cả ngày ngóng trông chồng cô ngoại tình.

Gia đình bác cô cũng là một trong số đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play