Sáng sớm hôm sau, báo thức của điện thoại Vu Chi vang lên.
Không đợi cô tỉnh lại, một cánh tay thon dài khác đã vươn ra tắt chuông báo.
Vu Chi rúc vào trong ngực Lục Bách Sâm, giọng nói khàn khàn lẩm bẩm một câu: “Mấy giờ rồi?”
Lục Bách Sâm cúi người hôn một cái lên đỉnh đầu cô, ôn nhu nói: “Vẫn còn sớm, em cứ tiếp tục ngủ đi.”
Đêm qua cô bị Lục Bách Sâm lăn qua lộn lại đến khuya, cô vừa mới ngủ được không lâu, đầu óc vẫn đang mơ mơ màng màng, nghe được Lục Bách Sâm nói vậy, cô lại chui vào lòng anh, tiếp tục ngủ say.
Chờ đến khi cô tỉnh lại một lần nữa, Lục Bách Sâm đã ăn mặc chỉnh tề.
Vu Chi tức giận hỏi: “Sao anh không gọi em dậy.”
Lục Bách Sâm thắt cà vạt xong, nhìn một người nho nhỏ đang nằm dưới lớp chăn mỏng, hai mắt díp lại không mở ra được, anh nhướn mày hỏi: “Anh làm em tỉnh à?”
Vu Chi bị anh trêu chọc, gương mặt ửng đỏ, người cô giật giật, nhận ra cả người đều đau nhức, lật người cũng cảm thấy khó khăn.
Lục Bách Sâm nhìn cô lười biếng dựa vào gối đầu, nửa tấm lưng trần cũng lộ hết ra ngoài.
Lúc này Vu Chi vừa mệt vừa buồn ngủ, căn bản là không có tinh thần so đo cùng anh.
Lúc cô sắp ngủ thiếp đi lại cảm giác có một bàn tay to ấm áp đặt trên lưng cô, lướt dọc sống lưng, lớp chăn mỏng bị đẩy xuống tận xương cụt, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn.
Vu Chi cho rằng anh lại muốn chơi xấu nên vội duỗi tay ngăn cản: “Anh muốn làm gì?”
Vừa mới nói xong, bên hông cô liền được xoa bóp nhẹ.
“Nghỉ ngơi cho khỏe đi, anh chờ em ngủ rồi lại đi.”
Vu Chi lầm bẩm nói: “Em còn muốn đi làm đấy.”
Lục Bách Sâm sủng nịnh cười: “Ngủ ngoan đi, nhà ta còn chưa cần em phải kiếm tiền nuôi gia đình đâu.”
Vu Chi giống như đã nghe hiểu, ‘ừ’ một tiếng.
Bên tai vẫn là tiếng dặn dò của Lục Bách Sâm: “Tỉnh rồi nhớ gửi WeChat cho anh, anh cho người mang cơm đến cho em, buổi chiều tan tầm anh sẽ đến đón em.”
Vu Chi lại lầu bầu một tiếng.
Lục Bách Sâm thấy cô buồn ngủ như vậy, bất đắc dĩ cười cười.
Lời Lục Bách Sâm nói, cô đều nghe trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, đến cùng là anh nói cái gì Vu Chi cũng không nhớ rõ.
Chờ đến khi cô tỉnh lại đã hơn 3 giờ chiều
Cô ngâm mình trong hồ bơi suối nước nóng một lúc, đến khi cô mặc quần áo mới nhìn thấy thân thể trần trụi của mình trong gương.
Cả người đầy vết hôn, nhớ lại những lời mà tối hôm qua Lục Bách Sâm nói bên tai cô trước khi đi ngủ, cô vừa thẹn vừa bực.
Tối qua, bộ nội y tình thú mà Vu Chi mới mua kia bị anh xé tan nát, cô bị bắt nạt đến một tia sức lực cũng không còn, anh vậy mà còn nói thể lực cô không được.
Quả thực…. chính là cầm thú.
Vu Chi đỡ vòng eo đau nhức, mặc quần áo vào, cô nhìn một mảnh hỗn độn trên mặt đất, gương mặt đỏ bừng.
Lúc này, cô mới nhận ra trên cổ tay mình có một chiếc lắc.
Khác với chiếc vòng tình nhân ngọc bích, chiếc lắc này được tạo thành bởi chín viên đá quý màu đỏ rượu, làm tôn thêm làn da trắng nõn của cô.
Vậy nên khi Tề Đan Đan nhìn thấy chiếc lắc tay này, cô nàng cũng kêu gào muốn Sâm ca thiết kế cho mình một cặp vòng tình nhân như thế.
Nhưng rồi khi nghĩ đến phí thiết kế của Lục Bách Sâm, cô nàng lập tức ỉu xìu, ai oán thán một tiếng: “Tớ nghèo đến nỗi ngay cả một nhà thiết kế cũng không mời nổi.”
La Sở Nguyệt ngồi cạnh cô nàng nhịn không được mà đả kích: “Được rồi, cho dù cậu có tiền cũng không thể có tiền bằng Sâm ca, còn không bằng cậu cho tớ tiền đi, tớ thiết kế cho cậu.”
Lời này cũng đủ kéo đến cái nhìn xem thường của Tề Đan Đan.
Vu Chi ngồi ở một bên nhìn hai cô nàng.
La Sở Nguyệt là khuê mật (bạn thân) của Tề Đan Đan, cùng với Vu Chi là bạn bè.
Cô ấy mới trở về từ chuyến du lịch nước ngoài, mang quà về cho hai người bọn họ, cho nên ba người liền hẹn nhau một bữa tiệc nhỏ.
Bị La Sở Nguyệt làm phiền, ánh mắt của Tề Đan Đan cuối cùng cũng rời khỏi chiếc lắc tay của Vu Chi, chuyển hướng đến người cô ấy.
Tề Đan Đan: “Sao cậu không về sớm hai ngày trước lễ Thất Tịch?”
La Sở Nguyệt không để ý nói: “Trở về làm gì, xem các cậu khoe ân ái à?”
Tề Đan Đan khịt mũi: “Đồ ngốc này, cậu đừng có quên cậu là một người phụ nữ đã có bạn trai rồi.”
La Sở Nguyệt vốn đang cười, nghe được lời này của Tề Đan Đan, nụ cười lập tức thu lại.
“Đang vui vẻ tự nhiên nhắc đến anh ta làm gì, làm tớ buồn nôn ăn không ngon à.” La Sở Nguyệt bày vẻ mặt ghét bỏ nói.
Vu Chi không rõ nguyên do, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy? Hai người các cậu cãi nhau à?”
La Sở Nguyệt xua xua tay, phủ nhận nói: “Không phải cãi nhau, mà là chia tay.”
Vu Chi kinh ngạc nhăn mày: “Xảy ra chuyện gì mà phải chia tay.”
Tề Đan Đan cũng ngồi thẳng người, phụ họa nói: “Đúng rồi, không phải mới yêu không được bao lâu sao, lúc trước còn nói sẽ kéo người qua cho bọn tớ nhìn một cái mà, sao lại đột nhiên chia tay rồi?”
La Sở Nguyệt lạnh mặt buông đôi đũa trong tay xuống, do dự một chút mới nói: “Tên ngốc kia lừa dối tớ, yêu đương vụng trộm cùng người phụ nữ khác.”
Tề Đan Đan lập tức nhíu mày: “Sao cậu biết được?”
La Sở Nguyệt lấy điện thoại từ trong túi xách ra, ngón tay lướt nhanh trên màn hình điện thoại, ngay sau đó, trong điện thoại truyền đến âm thanh ** của một người phụ nữ cùng tiếng thở dốc nặng nề của đàn ông. (Cái ** này thì tôii đoán được, mn đoán được không =)))
Nghe được âm thanh này, cả Tề Đan Đan và Vu Chi đều có vẻ mặt kinh ngạc.
La Sở Nguyệt đưa điện thoại cho Tề Đan Đan: “Đến đây, đến thưởng thức một chút kiệt tác của hai đứa cẩu nam nữ này.”
Tề Đan Đan nhíu mày liếc nhìn, lập tức chán ghét đẩy điện thoại sang cho Vu Chi, cô nàng ngập tràn lửa giận đập xuống bàn một cái, mắng: “Thật là một đôi tiện nhân không biết xấu hổ.”
Đối với hai người bạn “không câu nệ tiểu tiết” này, Vu Chi chỉ cảm thấy vô cùng may mắn khi ghế lô này chỉ có ba người họ.
Cô giảm âm lượng điện thoại xuống, nhìn vào màn hình.
Xem hình ảnh này, hai người đó hẳn là ở trong khách sạn, một đôi nam nữ trần truồng đang chiến đấu vô cùng hăng hái.
Vu Chi nghe tiếng của người phụ nữ có chút quen thuộc, nhìn kỹ thân người cô ta, trong lòng cô có một loại dự cảm không tốt.
Sắc mặt cô khó coi trả điện thoại lại cho La Sở Nguyệt, không nói không rằng.
Hai người Tề Đan Đan chỉ cho rằng đã dọa đến cô nên cũng không để ý nhiều.
Vu Chi cất giọng bình tĩnh hỏi: “Đây là ai gửi cho cậu?”
La Sở Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Còn có thể là ai, là cái đồ lẳng lơ kia đấy.”
Nghe được lời này, lông mi Vu Chi run rẩy, không nói thêm gì.
Ngược lại là Tề Đan Đan, cô nàng tức giận không thôi, luôn miệng hùng hùng hổ hổ nói nhất định không thể tha cho đôi tiện nhân này.
Bữa cơm này, khẳng định là không thể ăn ngon.
Bữa tiệc kết thúc, Vu Chi tiễn Tề Đan Đan cùng La Sở Nguyệt rời đi, lạnh mặt gọi điện thoại cho Trần Tình.
Điện thoại kết nối xong, Vu Chi nỗ lực kiềm chế cơn nóng nảy, hẹn chị ta ra gặp mặt.
Hai người hẹn gặp mặt ở một quán cà phê trên quảng trường Thụy Hoa.
Vu Chi ngồi bên cửa sổ, đúng lúc nhìn thấy Trần Tình đang đi về phía quán cà phê.
Cô một tay chống cằm, nhìn Trần Tình có khác biệt rất lớn so với trước kia, nhăn mày.
Chị ta trước đây luôn mặc quần áo theo phong cách tiểu thư đài các, bây giờ lại vô cùng gợi cảm…….
Lúc Vu Chi đang đánh giá chị ta, chị ta đã bước đến, mỉm cười ngồi đối diện cô.
“Tiểu Chi, em tìm chị có chuyện gì không?”
Vu Chi nhìn chị ta, ngữ khí thanh lãnh: “Có xe rồi?”
Trần Tinh không kịp phản ứng lại: “Hả?”
“Em thấy chị đi lên từ bãi đỗ ngầm.”
Biểu cảm của Trần Tình có chút khẩn trương, đôi mắt không ngừng nhìn xuống góc dưới bên phải, lộ ra nụ cười xấu hổ, giải thích nói: “Chị mượn xe của bạn.”
Mặt Vu Chi vẫn vô cảm như cũ ‘à’ một tiếng.
Cô như suy tư điều gì đánh giá chị ta từ trên xuống dưới một lần, cuối cùng dừng lại trên bụng chị ta.
Trần Tình theo ánh mắt cô cúi đầu nhìn về phía bụng mình.
“Cái thai vẫn còn.”
Vu Chi không trả lời, ngước mắt nhìn chị ta.
Trần Tình sợ nhất chính là đôi con ngươi như Phật có thể xuyên thủng tất thảy của Vu Chi.
Quả thực giống y hệt Lục Bách Sâm.
Nhìn chưa đến một phút, Trần Tình liền không kiên trì được nữa, chị ta khẩn trương nuốt nước miếng.
“Tiểu Chi, em tìm chị có việc gì không?”
“Chị nói đi.”
Trần Tình giả ngu: “Ha ha, em không nói là chuyện gì thì sao chị biết được chứ.”
“La Sở Nguyệt, tên này nghe quen không?”
Nghe được ba chữ này, sắc mặt Trần Tình lập tức thay đổi, chị ta không cần suy nghĩ liền trực tiếp phủ nhận: “Chưa nghe bao giờ.”
“Đúng không, vậy chị có quen bạn trai của cô ấy không?”
Vu Chi bình tĩnh quấy ly nước ép, một tay khác đặt dưới mặt bàn đang siết chặt lại, khống chế lửa giận trong lòng.
Không đợi Trần Tình nói chuyện, Vu Chi lại lần nữa mở miệng: “Em cho rằng chỉ có chị gái của chị mới có thể làm ra loại chuyện này, bây giờ mới thấy, cái bệnh thích đào góc tường nhà người khác này chính là gia truyền.”
“Em đừng có nói bậy.” Trần Tình lập tức phản bác.
Đôi mắt vốn không một gợn sóng của Vu Chi lập tức nhuốm màu giận dữ, ngữ khí lạnh băng: “Em có nói bậy hay không, trong lòng chị là rõ ràng nhất.”
Trần Tình bị ánh mắt Vu Chi nhìn cho cả người đều hoảng loạn: “Chị….. mặc kệ chị làm gì, tất cả đều do Lương An Bác không chịu được dụ hoặc.”
“Rầm.”
Vu Chi tức đến nỗi gương mặt đỏ bừng, cô hất thẳng nửa ly nước hoa quả còn lại về phía Trần Tình.
“Em vốn dĩ còn chưa xác nhận, hiện tại xem ra, người phụ nữ trong video kia, thật đúng là chị.”
Trong quán cà phê, những người khác đều đổ dồn ánh mắt về phía này.
Vu Chi đập mạnh chiếc ly xuống bàn, trừng mắt nhìn chị ta, cô đứng dậy đi thẳng ra ngoài.
Không đến hai ngày, Tề Đan Đan liền tra ra chủ nhân của chiếc video kia là ai.
Hôm nay Vu Chi đang đi làm, điện thoại của cô reo lên.
Là Tề Đan Đan gọi đến.
“Tiểu Chi, tiện nhân này nói cô ta là chị họ của cậu.”
Con mắt Vu Chi lóe lên một cái, giọng điệu nhàn nhạt đáp một câu: “À, đúng rồi.”
Lúc cô đang nói, bên kia truyền đến một tiếng kêu cứu: “Tiểu Chi, cứu mạng.”
Tề Đan Đan hung hăng đạp một cước vào ngực Trần Tình: “Cút sang một bên đi.”
Vu Chi mở miệng nói: “Đừng đánh chết, trong bụng chị ta còn cái thai nữa.”
Tề Đan Đan nghe xong càng thêm tức giận.
“Mẹ kiếp, người phụ nữ này thật không biết xấu hổ, xem ta tớ không hủy mặt cô ta thì không được.”
Vu Chi nghe giọng điệu của Tề Đan Đan, không yên tâm hỏi: “Các cậu đang ở đâu?”
Tề Đan Đan hầm hừ nói: “Ở trường học của cô ta, lần này tớ nhất định phải làm cô ta mất mặt cả đời.”
Vu Chi hơi sợ Tề Đan Đan xuống tay quá nặng sẽ nháo ra mạng người: “Chờ tớ một chút.”
Cô tìm theo định vị mà Tề Đan Đan phát tới, nhận ra vậy mà lại ở trong ký túc xá của Trần Tình.
Cô đi lên tầng ba, ngoài hành lang đứng đầy người, cô vất vả lắm mới chen vào được, liền thấy Tề Đan Đan một chân đạp lên bụng Trần Tình.
La Sở Nguyệt ngồi xổm trước mặt Trần Tình, tát từng cái lên mặt chị ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT