Từ phu nhân nguyên bản còn cảm thấy mất mặt, vừa nghe nhi tử mắng như thế, trong lòng đại hỉ, cuối cùng nhi tử đã có tiến bộ.
Nàng cười lạnh nhìn Hàn Vân Tịch, chờ Hàn Vân Tịch phản bác!
Mà Hàn Nhược Tuyết cũng rất bất ngờ, vô cùng vui sướng khi người gặp họa: "Ai nha, Từ phu nhân, đại thiếu gia đây là đang mắng ai vậy? Thật là khó nghe"
"Mắng người nên bị mắng, ai là phạm tiện ai là tặc, thì chính là mắng người đó" Từ phu nhân cười ha hả nói, chỉ hận không có người tới đây cùng nàng kẻ xướng người hoạ
"Như vậy a, ha ha, là tặc đương nhiên nên mắng, so với chuột cống ngầm còn hôi hơn, chẳng biết xấu hổ!" Hàn Nhược Tuyết phụ họa nói
"Cũng chỉ thế thôi, đáng tiếc, đầu năm nay loại người này còn đặc biệt nhiều"
Từ phu nhân cùng Hàn Nhược Tuyết mượn cơ hội dùng giọng lạnh lùng châm chọc, vốn tưởng rằng Hàn Vân Tịch sẽ nổi bão, nhưng ai biết, Hàn Vân Tịch vẫn cứ thờ ơ, thấy thế, hai người chỉ cảm thấy nắm tay đánh tới trên bông, không thể sử dụng hết sức lực đầy người, nghẹn đến mức khó chịu.
Hàn Nhược Tuyết không cam lòng, đang muốn mở miệng, đúng lúc này, Hàn Vân Tịch lại mở miệng: "Nhị di nương, ngươi thỉnh mọi người tới, là đứng ở đây nghe đại thiếu gia chửi đổng hay sao?"
Nàng nói, tùy tay buông tiểu Dật Nhi ra, giao cho Thất di nương, lại nói: "Đường đường là đại thiếu gia Hàn gia, như thế nào lại có loại tố chất này, cùng đàn bà đanh đá có gì khác nhau?"
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).