Ngay cả khi Hách Liên Tuý Hương kêu to như thế, hài tử đang cuộn tròn như quả bóng đều không hề đáp lại, Hàn Vân Tịch liền kết luận, đứa nhỏ này đã lạnh tới mức mất đi ý thức, hơn nữa thân mình nhỏ bé phỏng chừng đã cứng lại rồi, nếu cứ tiếp tục sợ là sẽ xảy ra đại sự.
Nàng lo lắng a, tiểu Trầm Hương a tiểu Trầm Hương, cứu binh khi nào mới có thể đến nha!
Nàng mang danh Vương phi chỉ là hư danh, tuy rằng không đối phó được Trường Bình công chúa, hay Mục Lưu Nguyệt, nhưng tốt xấu vẫn có thể kinh động được Đại Lý Tự Khanh, cho dù Hàn Ngọc Kỳ cậy vào Lại bộ thượng thư, cũng vẫn hù được.
Loại xuẩn ngốc tự đại như Hàn Ngọc Kỳ chính là thiếu giáo huấn!
Không nghe được lời nhi tử đáp lại, Hách Liên Tuý Hương đều như phát điên, nàng bò đến dưới chân Hàn Ngọc Kỳ, khóc lóc cầu xin: "Đại thiếu gia, chìa khoá nhà kho thật sự là không ở trên tay chúng ta, ta cầu xin ngươi, thả chúng ta đi!"
"Đại thiếu gia, nói như thế nào thì Vân Dật cũng là đệ đệ ngươi, hãy vì lão gia, ngươi thả hắn đi! Ta cầu xin ngươi!"
"Đại thiếu gia, ta dập đầu cầu xin ngươi!"
Hàn Vân Tịch thật sự nhìn không được nữa, đang muốn cản, ai biết, Hàn Ngọc Kỳ cư nhiên phát rồ dùng một chân đá văng Hách Liên Tuý Hương, lạnh giọng: "Ngươi nói không có thì sẽ không có hay sao? Người tới, soát người cho bổn thiếu gia!"
Cái gì?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).