Bạch Ngọc Kiều không thể hiểu được tâm tư của sư phụ, cũng không dám hỏi nhiều, nàng bây giờ chỉ mong sư huynh mau chóng quay trở lại. Mặc dù sư huynh có quay trở lại cũng chưa chắc hiểu được tâm tư của sư phụ, nhưng vẫn tốt hơn là ở lại Đông Ô Tộc, chỉ như một kẻ đếm tiền thuê cho sư phụ.
Không bao lâu, một con phi ưng truyền tin bay đến, lượn vài vòng trên đỉnh đầu rồi mới dám đáp xuống cánh tay của Bạch Ngạn Thanh. Bạch Ngạn Thanh liền gỡ tờ giấy được cột kĩ trên chân của phi ưng truyền tin, hắn liếc mắt qua nhìn tờ giấy một chút, tức giận vò nát vứt xuống hồ.
Bạch Ngọc Kiều hẳn không nhìn ra được con phi ưng truyền tin này, bởi vì nàng chưa từng thấy nó bao giờ, điều này cũng có nghĩa là nàng không thể biết được bức mật hàm này từ nơi nào gửi đến.
Cũng không biết tờ giấy kia viết cái gì, trên mặt Bạch Ngạn Thanh chớp mắt liền không còn chút cảm xúc, tiếp tục câu cá. Gần một canh giờ trôi qua, hắn mới chịu mở miệng: “Ngọc nhi, ngươi nói thử xem Long Phi Dạ là người như thế nào?”
“Ngoại trừ sư phụ, không ai có thể đấu cùng hắn.” Bạch Ngọc Kiều hồ nghi, chẳng lẽ tờ giấy kia thật sự liên quan đến Long Phi Dạ hay sao?
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch bây giờ đang ở Thiên Sơn, mật thư kia chắc không phải từ trên kia xuống chứ?
Thương Khâu Tử chỉ biết sư huynh, không hề biết đến sự tồn tại của sư phụ, điều này cũng có nghĩa sư phụ cùng Thương Khâu Tử không hề qua lại, chẳng lẽ, trên Thiên Sơn có người của sư phụ? Là mật thám của sư phụ ở Thiên Sơn?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play