Cái âm thanh ấy, không chỉ Hàn Vân Tịch xa lạ, các đệ tử của hai Viện, hai Các đang có mặt tại đây cũng đều phi thường xa lạ.
Cơ hồ là tất cả mọi người đều đồng thời quay đầu nhìn lại, bao gồm cả Long Phi Dạ.
Chỉ thấy một đạo bóng trắng từ đỉnh Thiên Sơn chậm rãi phi rơi xuống, bạch y trôi dạt, ba ngàn sợi tóc lay động, râu bạc trắng bay lên, sau khi phiêu dật thoát tục còn làm cho người ta có cảm giác thần thánh trang trọng. Hàn Vân Tịch nhìn, trong lòng không tự chủ dấy lên một cỗ cảm giác kính sợ.
“Trên Thiên Sơn thật sự có Lão thần tiên sao?” Hàn Vân Tịch tự lẩm bẩm.
Rất nhanh, Lão giả bạch y rơi xuống đất. Tuổi tác của hắn ước chừng ngoài sáu mươi, vóc người gầy gò, đầu rất cao, sống lưng cao ngất. Mặc dù đã lớn tuổi, lại một chút cũng không có "Lão Thái". Hắn mặc một bộ quảng tụ trường bào rộng rãi, trên áo bào không có bất kì hoa văn nào, đơn giản đến mức làm cho người ta cảm thấy không đơn giản. Hắn chỉ dùng một cây trâm Bạch Ngọc Oản nửa đầu, tóc ba ngàn sợi bạch kim dài tới eo, chải chỉnh tề, nhu thuận.
Mặc dù mặt mũi đã già, có thể thấy nếp nhăn, râu bạc trắng thật dài, nhưng gương mặt hắn lạnh làm cho người khác cảm thấy đẹp mắt. Khi còn trẻ, hắn nhất định là một nam tử vô cùng tuấn mỹ.
Hắn nghiêm túc, rất nghiêm túc, lạnh lùng dò xét Hàn Vân Tịch.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT