Một mũi tên xuyên miệng, hoàn toàn giải quyết độc cự mãng.
Nhìn độc cự mãng sau khi trở mình thật mạnh, không còn nhúc nhích, không còn phun ra khói độc màu trắng, Long Phi Dạ lúc này mới vừa lòng thu hồi cung nỏ.
Mà lúc này, nữ nhân nhát gan nào đó còn treo ở trong lòng ngực hắn, đối với hết thảy hoàn toàn không hay biết.
Bên môi hắn nổi lên một đường cong nhợt nhạt, hai tay đỡ phía sau, nhẹ nhàng phi xuống, dừng ở bên cạnh độc cự mãng.
"Ngươi có thể buông tay"
Khi giọng nói lạnh băng truyền đến như từ trên trời giáng xuống, Hàn Vân Tịch mới từ trong kinh sợ trở lại bình thường, phát hiện hai chân mình đã chấm đất, theo bản năng nàng ngẩng đầu nhìn lên, đón nhận ánh mắt tuyệt tình của người nào đó, lập tức buông tay như bị điện giật.
Long Phi Dạ không có để ý đến nàng, rút chủy thủ ra đi lấy xà đan.
Hàn Vân Tịch ho nhẹ vài tiếng, vờ như chưa từng phát sinh sự tình gì đứng ở một bên quan sát, chỉ thấy động tác của hắn rất nhanh nhẹn dứt khoát, thành thạo lấy ra một viên xà đan nhỏ như viên đạn.
Có xà đan này, là tương đương với có huyết sinh đan, bọn họ đã thành công hơn phân nửa.
Hàn Vân Tịch lấy lại bình tĩnh, lấy kim châm ra đi thu thập máu của độc cự mãng, loại độc hiếm lạ này, nàng đương nhiên muốn mang về nghiên cứu thật tốt.
"Ngươi đang làm cái gì?" Long Phi Dạ lạnh lùng truy vấn
"Không có gì" Hàn Vân Tịch khuôn mặt nghiêm túc, ngữ khí lạnh băng, tạm thời không muốn cùng hắn nhiều lời
"Nhát gan" Long Phi Dạ lạnh lùng phát ra một ngụm
Hàn Vân Tịch giận dữ, nắm chặt nắm tay, không nói gì.
Sau khi lấy máu xong, nàng nói: "Xà đan cũng lấy được rồi, ta đối với ngươi mà nói cũng không có tác dụng gì, ta muốn đi về"
Long Phi Dạ hơi sửng sốt, thế nhưng cũng không giữ lại, lạnh lùng nói: "Đi thôi, bổn vương mang ngươi xuất cốc"
Vì thế, hai người một đường trầm mặc mà quay lại đường cũ đi trở về.
Bất đắc dĩ, ra khỏi sơn cốc rồi lại phát hiện xe ngựa cùng xa phu đều bị độc chết hết, không có ai bảo vệ đường về cho nàng.
Hàn Vân Tịch trong lòng trộm vui sướng, thầm nghĩ: "Xem ngươi hiện tại tính làm gì với cái phiền toái là ta đây! Ai kêu ngươi lại tự tìm tới phiền toái!"
Ai ngờ, Long Phi Dạ cho nàng hai lựa chọn: "Hoặc tự mình đi trở về đi, hoặc cùng bổn vương đi một chuyến"
Hắn nói xong, không cho Hàn Vân Tịch thời gian suy nghĩ, xoay người lại hướng phía trong sơn cốc mà đi.
Hàn Vân Tịch thật sự quý giá tính mạng của mình, dọc theo đường đi bọn cướp rất nhiều, nguy hiểm rất lớn, nàng nào dám tự mình trở về, quan trọng là nàng cũng không biết đường quay về!
Nàng còn đang chần chờ, bóng dáng tên kia đã cách rất xa.
Hắn ta nghiêm túc chăng?
Hàn Vân Tịch nóng nảy, vừa bước nhanh đuổi theo, vừa kêu.
"Uy! Long Phi Dạ ngươi thật quá đáng!"
"Ngươi đứng lại đó cho ta, Long Phi Dạ!"
"Ngươi nếu không đứng lại, ta lập tức sẽ đi!"
Long Phi Dạ nghe được tiếng nàng la hét, không những không dừng lại, ngược lại càng chạy càng nhanh, độ cong bên môi cũng càng lúc càng lớn, Hàn Vân Tịch không thể không cố chạy nhanh hơn.
Vì thế, hai người một trước một sau, một đi một chạy, rất nhanh đã vượt qua sơn cốc.
Trên một cây cao trong sơn cốc, Đoan Mộc Dao vô lực ghé vào trên thân cây, bên môi còn ngậm vết máu, vừa rồi sức mạnh của chân Long Phi Dạ rất vừa vặn, làm nàng bị trọng thương không thể nhúc nhích được, nhưng thương thế cũng không thể lấy đi tính mạng của nàng.
Nàng rõ ràng diện mạo như thiên tiên, nhưng lúc này một đôi mắt phượng lại hung ác nham hiểm như phù thuỷ, lạnh lùng nhìn hai bóng dáng đang đi ở phía xa kia.
"Hàn Vân Tịch, ngươi thật không biết xấu hổ, ngươi cư nhiên dám ôm sư huynh ta!"
Từng màn vừa rồi làm thị nữ của Đoan Mộc Dao cũng không thể tin nổi, Tần Vương luôn luôn có thói quen sạch sẽ cư nhiên cho phép nữ nhân gần người, còn ôm chặt cứng như thế?
Không phải là các nàng đã nhìn lầm rồi chứ?
"Tiện nhân, ta nhất định phải giết ngươi" Đoan Mộc Dao càng nghĩ càng tức giận, phải biết rằng, lần này nàng rời cung thật ra chính là hướng về phía Hàn Vân Tịch mà tới
Thị nữ thấp giọng khuyên nhủ: "Công chúa, dưỡng thương quan trọng hơn"
"Ta sẽ không! Nếu ta chết, xem hắn sẽ làm gì, giải thích như thế nào cùng sư phụ!" Đoan Mộc Dao tức giận, vừa động, lại tác động đến nội thương, phun ra một ngụm máu tươi.
"Công chúa, ngươi cũng biết, Tần Vương hận nhất là bị người khác uy hiếp, ngươi hà tất..."
Thị nữ còn chưa nói xong, Đoan Mộc Dao liền lạnh giọng cắt ngang: "Chẳng lẽ ta ở trước mắt hắn cũng giống như người khác hay sao? Đây không phải là hắn thà rằng thương tổn ta, cũng muốn bảo vệ tính mạng nữ nhân kia hay sao? Hàn Vân Tịch ở trong lòng hắn khi nào thì quan trọng hơn bản công chúa?"
"Công chúa, Hàn Vân Tịch dù sao cũng là Tần vương phi do thái hậu Thiên Ninh chỉ định, Tần Vương cũng là bất đắc dĩ đi" Thị nữ lại khuyên
Đoan Mộc Dao cười lạnh: "Chỉ cần hắn không vui, thiên hạ sẽ không có việc gì là bất đắc dĩ"
Hàn Vân Tịch gả vào Tần Vương phủ, là mệnh lệnh của Thiên Ninh hoàng đế, nhưng là, hắn vì cái gì vẫn muốn đem nữ nhân kia lưu tại trong Tần Vương phủ?
Đại hôn đã qua lâu như vậy, nàng vẫn luôn yên lặng chờ hắn xử lý bỏ rơi Hàn Vân Tịch, nhưng chính là hắn lại chậm chạp không có hành động gì, thậm chí còn mang theo bên người đâu?
Sư huynh sư muội nhiều năm như thế, từ nhỏ đến lớn, hắn đã bao giờ mang nàng ra cửa hành sự qua?
Nữ nhân kia lại là phế vật nhát gan, rốt cuộc hắn vừa mắt ở điểm nào?
Đoan Mộc Dao càng nghĩ càng phẫn nộ, lạnh giọng: "Thu Nhi, chúng ta đi đế đô Thiên Ninh. Ta muốn ở tại Tần Vương phủ... dưỡng thương!"
"Công chúa, Thái Tử điện hạ còn ở Dược Quỷ Cốc để xin thuốc cho hoàng hậu nương nương, ngươi tốt xấu cũng nên đi qua một chuyến" Thị nữ vội vàng nhắc nhở
Đoan Mộc Dao lúc này mới nhớ tới chuyện này, chỉ có thể gật đầu, thầm nghĩ, chờ nàng cầu dược xong rồi đi đế đô cũng không muộn.
Lúc này, Hàn Vân Tịch lại bị Long Phi Dạ ôm lấy, bay trên không phi hành, cấp tốc xuyên qua cây cối.
Nàng tuy rằng mặt lạnh nhìn Long Phi Dạ, nhưng trong lòng lại càng tò mò về bạch y nữ nhân kia, chỉ là, chung quy nàng vẫn đoán không được ý đồ của nàng ta.
Quả nhiên là tò mò hại chết miêu, rối rắm hồi lâu, Hàn Vân Tịch rốt cuộc nhịn không được đã mở miệng: "Uy, bạch y nữ tử vừa rồi là ai nha?"
Ai ngờ, nàng rối rắm lâu như vậy mới hỏi nên lời, Long Phi Dạ lại vờ như không nghe thấy, mắt nhìn phía trước, mặt vô biểu tình.
Hàn Vân Tịch mắt trợn trắng, hoàn toàn mất đi lòng hiếu kỳ.
Một ngày bôn ba, sáng sớm hôm sau bọn họ đã đến Dược Quỷ Cốc.
Vừa mới vào núi cốc, Hàn Vân Tịch đã ngửi thấy hương các loại thảo dược, trời mới biết trong sơn cốc gieo trồng bao nhiêu loại dược liệu nha, đây đúng thật là một địa phương thần kỳ.
Rất nhanh, bọn họ đã đến lối vào chân chính, chỉ thấy một thân dây của cây nho vắt thành vòng trên cổng lớn và có hai dược đồng canh gác hai bên, mà trước cửa có hai đám người: một bên đang xếp hàng, một bên đang quỳ dưới đất.
Nhìn có vẻ giống như xếp hàng chính là tới mua thuốc, mà quỳ là tới xin thuốc.
Hàn Vân Tịch nhìn bọn họ trong chốc lát, chỉ thấy sau khi người xếp hàng cùng một lão quản gia hàn huyên trong chốc lát, một đám đều ủ rũ cụp đuôi, gia nhập đội ngũ quỳ xuống cầu xin, nhìn có vẻ như là không mua được dược liệu.
Đột nhiên, một người đang quỳ vọt qua, hô to: "Dược quỷ đại nhân, ta nguyện ý trả một ngàn vạn lượng hoàng kim cầu xin một gốc cây long cần thảo, xin lão nhân gia ngài hãy thương xót! Ta đang chờ dược để cứu mạng người!"
Lão quản gia lập tức đi tới, tức giận mắng: "Ồn ào cái gì vậy! Nơi này là chỗ để ngươi khoe giàu hay sao? Người tới, đem đuổi hắn đi!"
"Minh quản gia, tiểu nhân nào dám khoe giàu, tiểu nhân là dùng toàn bộ gia sản của gia tộc để tới xin thuốc! Còn thỉnh Minh quản gia rủ lòng thương xót, đi thông báo một tiếng!" Người nọ vội vàng vừa quỳ vừa cầu
Chính là, Minh quản gia lại không thông cảm với người nọ, bàn tay vung lên lệnh người đuổi đi.
Hàn Vân Tịch xem đến nhăn mày lại.
Nàng biết long cần thảo này là dược liệu trân quý, chỉ là, dù sao cũng không đáng giá một ngàn vạn lượng hoàng kim nha! Hơn nữa, nhân gia đều đã táng gia bại sản.
Nhìn người nọ lệ rơi đầy mặt, bộ dáng tuyệt vọng, Hàn Vân Tịch đặc biệt khó chịu, thật muốn đưa hắn một gốc cây long cần thảo, hệ thống giải độc của nàng vừa lúc cũng có vài cọng.
Chỉ tiếc, nhìn trước mắt hàng trăm người, nàng vẫn là từ bỏ, giúp được một người, không giúp được toàn bộ.
Nếu như trước mắt chỉ giúp một người, nàng sẽ không bị xem như là người tốt, sẽ chỉ bị xem giống như ác nhân Dược Quỷ Cốc thấy chết mà không cứu.
Huống chi, bọn họ là tới xin thuốc, không phải tới để phá sân bãi của nhân gia.
Lúc này, Minh quản gia đã nhìn thấy bọn họ, khoa tay múa chân lại đây: "Uy uy, hai người các ngươi, nói chính là hai người các ngươi, đứng nơi đó làm gì? Không biết quy củ sao? Còn không đi xếp hàng?"
Long Phi Dạ nhìn lại, lạnh lùng mệnh lệnh: "Ngươi, lại đây"
Minh quản gia sửng sốt, ngay sau đó vẻ mặt không thể tin nổi: "Ngươi nói cái gì?"
"Bảo ngươi lại đây, nghe không hiểu tiếng người hay sao?" Long Phi Dạ hỏi ngược lại
Minh quản gia lập tức phát hỏa, xông tới, liếc mắt một cái đã nhìn ra Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch khí chất bất phàm, giàu có và đáng kính. Nhưng là, quyền quý tới Dược Quỷ Cốc xin thuốc rất nhiều đi, người tôn quý hắn đều kiến thức qua, nhưng chưa từng thấy qua kiêu ngạo như thế!
Hắn đánh giá Long Phi Dạ, phi thường khinh thường: "Ngươi là cái thá gì, dám nói chuyện với lão tử như thế, các ngươi muốn xin thuốc, ha ha, không có cửa!"
Ai ngờ, Long Phi Dạ lại một phen nắm lấy cổ áo hắn, đem hắn giơ lên, lạnh giọng: "Lăn đi nói cho Cổ Thất Sát, Long Phi Dạ mang xà đan của độc cự mãng tới, hỏi hắn đổi hay không đổi"
Minh quản gia đang muốn thở dài, vừa nghe đến ba chữ "Long Phi Dạ", lập tức trừng lớn mắt, lại nghe được mấy chữ "Độc cự mãng đan", ngay sau đó dùng sức gật đầu.
Long Phi Dạ lúc này mới thả người, lão quản gia còn chưa lập tức đi thông báo, thái độ cung kính hơn: "Không biết là Tần Vương điện hạ, có điều đắc tội, thứ lỗi thứ lỗi, thỉnh Tần Vương điện hạ chờ, tiểu nhân lập tức đi thông báo"
Hàn Vân Tịch ở một bên kinh ngạc, lúc này mới phát hiện ba chữ "Long Phi Dạ" không chỉ có dùng tốt ở trong đế đô Thiên Ninh, ở bên ngoài tựa hồ cũng dùng thực tốt.
Thiên Ninh hoàng đế kiêng kị Long Phi Dạ, tất có nguyên do.
Chỉ chốc lát sau, lão quản gia cơ hồ là té ngã lộn nhào ra tới, chân chó cực kỳ: "Tần Vương điện hạ, dược quỷ đại nhân cho mời, thỉnh đi theo tiểu nhân!"
Long Phi Dạ cùng Hàn Vân Tịch vừa vào cửa lớn liền lên xe ngựa, một đường bay nhanh, Hàn Vân Tịch phát hiện, phía sau cánh cửa này, thảm thực vật cư nhiên tất cả đều là dược liệu, hơn nữa càng đi vào bên trong càng là trân quý.
Rất tốt, Cổ Thất Sát gia hỏa này tuy rằng không có y đức, nhưng xác thực là một nhân tài khó có được nha!
Rất nhanh, xe ngựa đã dừng lại trước một toà biệt viện lịch sự tao nhã bên dòng suối, Minh quản gia cũng không theo chân bọn họ đi vào, chỉ thông báo một tiếng: "Tần Vương điện hạ đến"
Rất nhanh, một thanh âm âm dương quái khí thong thả truyền ra tới, quỷ dị đến nỗi không giống như là tiếng người vọng lại: "Tần Vương điện hạ, lần đầu tiên tới liền mang đến độc cự mãng đan, bản đại nhân nên lấy cái gì để đổi cùng ngươi đây?"
"Huyết sinh đan" Long Phi Dạ lạnh lùng trả lời
Lời này vừa ra, trong phòng liền trầm mặc.
Một lúc lâu sau, thanh âm nửa nam nửa nữ quái gở mới lại vang lên: "Các ngươi... vào đi"
Hàn Vân Tịch bị thanh âm quỷ dị kia làm nổi lên một thân da gà, theo phía sau Long Phi Dạ đi vào.
Mà khi nhìn thấy người trong nhà, Hàn Vân Tịch lại nổi thêm một tầng da gà, chỉ thấy vị trí chủ vị ngồi một hắc y nhân, thân hình cao lớn, một bộ áo đen che lấp toàn thân, ngay cả đầu đều đội một mũ choàng đen lớn, từ xa nhìn lại, phảng phất là một người không có mặt.
Đây, chính là quỷ tài Cổ Thất Sát.
Hàn Vân Tịch nguyên bản cho rằng hắn hẳn là một lão nhân, hiện giờ, cơ bản là đoán không ra tuổi tác của hắn, thậm chí ngay cả giới tính cũng đều mơ hồ.
Hàn Vân Tịch tò mò, Long Phi Dạ lại không quan tâm nhiều như vậy, lạnh lùng nói: "Cổ Thất Sát, ngươi đổi hay không đổi?"
"Ài..." thanh âm sâu kín của Cổ Thất Sát, thở dài một tiếng: "Thật không khéo, có người cầm thất tinh đông trùng hạ thảo tới, cũng muốn đổi huyết sinh đan, hai loại đồ vật khác nhau đều là vật mà bản đại nhân mơ tưởng đã lâu, các ngươi nói bản đại nhân lựa chọn như thế nào đây?"
Chú thích: Thất tinh đông trùng hạ thảo (七星虫草 ): một vị thuốc.