Sau khi Ô Nhược nói cho Hắc Tuyển Dực cuộc trò chuyện của y với Lục tổng quản, hai người liền thương thảo cách giải quyết chuyện của Quỷ Bà, sáng sớm hôm sau, Ô Nhược liền đến phủ của Hắc Tuyển Đường gặp cha nương y.

Ô Tiền Thanh bọn họ đang ăn cơm sáng, nhìn thấy Ô Nhược tới, liền phân phó hạ nhân lấy thêm chén đũa cho y.

Ô Nhược ngồi xuống nhìn Quỷ Bà đang ăn cháo, khẽ cười nói: “Nương, đêm hôm qua ta đi tìm Thị Chủ.”

Tất cả mọi người đều dừng lại động tác nhìn y.

Quản Đồng vội vàng hỏi: “Hắn gặp ngươi không?”

“Ta chỉ gặp được Lục tổng quản, Lục tổng quản nói với ta, Thị Chủ bởi vì vi phạm quy củ trong tộc đã bị mang về trong tộc xử lý.”

Quản Đồng sốt ruột nói: “Nghiêm trọng không?”

“Lục tổng quản nói, cũng không phải là rất nghiêm trọng, chỉ là, có khả năng sẽ bị giam lỏng không cho hắn ra khỏi tộc, hơn nữa, Lục tổng quản còn……” Ô Nhược nói tới đây, cố ý tạm dừng lại.

“Nói cái gì?”

Ô Nhược nhíu mày nói: “Còn nói người trong tộc sắp xếp hôn sự cho Thị Chủ.”

“Bang ——” Chén cháo trong tay Quỷ Bà rơi xuống mặt bàn, cháo đổ đầy ra bàn và dưới sàn nhà.

“Xin lỗi, xin lỗi, tay quá trơn.” Nàng hoảng loạn ngồi xổm xuống định nhặt chén đũa.

Quản Đồng vội vàng hỏi: “Quỷ Bà, ngươi có bị bỏng không?”

“Ta không sao, ta không sao.” Quỷ Bà trông như người mất hồn ngồi lại lên ghế.

Ô Hi phân phó hạ nhân cầm chén đũa lại đây.

Ô Nhược nói: “Quỷ Bà, ta thấy thân thể ngươi hình như không tốt lắm, muốn trở về phòng nghỉ ngơi hay không?”

Quỷ Bà nắm chặt bàn tay, khẳng định nói: “Ta thật sự không có việc gì.”

Quản Đồng xác định nàng không bị bỏng, liền tiếp tục đề tài vừa rồi: “Tiểu Nhược, ngươi vừa rồi nói người trong tộc sắp xếp hôn sự cho cha ta?”

Quỷ Bà vội vàng nâng mí mắt nhìn Ô Nhược.

Ô Nhược nói: “Lục tổng quản nói với ta như vậy, hắn nói người trong tộc thấy Thị Chủ cô đơn một mình đã vài thập niên, vẫn luôn không tìm thấy bạn đời của mình, hiện nay nương lại không ở bên cạnh hắn chăm sóc hắn, hẳn là phải sắp xếp hôn sự cho hắn.”

Nói dối người trong tộc sắp xếp hôn sự cho Thị Chủ là biện pháp mà đêm qua y cùng Hắc Tuyển Dực đã thương lượng ra, mục đích chính là muốn kích thích Quỷ Bà, khiến cho Quỷ Bà chủ động trị khỏi mặt, nếu không thể thực hiện được, đã nói lên trong lòng Quỷ Bà không có Thị Chủ, hoặc là khúc mắc của Quỷ Bà vô cùng lớn, chỉ có thể chờ Quỷ Bà tự mình chậm rãi cởi bỏ khúc mắc, nhưng thời gian sẽ rất lâu, có khả năng cần đợi vài năm, cũng có khả năng phải đợi mấy chục năm, thậm chí là cả đời.

Quản Đồng ngẩn người: “Dựa vào năng lực của cha sống thêm 5-600 năm nữa đều không thành vấn đề, đúng là nên sắp xếp hôn sự cho hắn, không thể để hắn độc thân cả đời, nhưng mà, trong lòng cha chỉ có nương, không nhất định sẽ thành thân, ai, nếu mà nương còn trên đời thì tốt rồi, như vậy sẽ có người ở bên cạnh cha, ta cũng không cần phải lo lắng như vậy.”

“Nương, ngươi đừng lo lắng, ta nghe nói người trong tộc đã chuẩn bị cho Thị Chủ một cô nương đẹp như thiên tiên, nhất định có thể khiến hắn quên đi bà ngoại.”

Quản Đồng khẽ cười nói: “Ừm, các cô nương trong tộc đúng là ai nấy đều tuyệt sắc mỹ lệ, hơn nữa, còn có vài cô nương cũng thích cha ta, ta cũng hy vọng bọn họ có thể kết thân thành công.”

Ô Nhược nhìn thấy sắc mặt Quỷ Bà càng ngày càng khó coi, cười lớn hơn nữa, nương y tuy rằng không biết tình hình, nhưng lời nàng nói thành công kích thích được Quỷ Bà.

Quỷ Bà rốt cuộc cũng không ngồi yên được nữa.

Ô Nhược thấy nàng muốn đứng dậy rời đi, lại nói: “Nương, ta còn nghe Lục tổng quản nói, bà ngoại đã từng là người Tử Linh Quốc.”

Quỷ Bà muốn đứng dậy dừng lại động tác, ngơ ngẩn mà nhìn Ô Nhược.

“Thật ư?” Quản Đồng bọn họ đều mang vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Ô Nhược.

“Ừm, bởi vì Cựu tộc ngăn cản bọn họ dẫn tới Thị Chủ cùng bà ngoại âm dương cách biệt.” Ô Nhược thở dài: “Nếu chuyện này xảy ra ở hiện tại thì tốt rồi, chúng ta có lẽ có thể giúp được bà ngoại bọn họ, có Tuyển Dực ở đây, nhất định sẽ không để cho người Cựu tộc ức hiếp bà ngoại cùng Thị Chủ bọn họ.”

U Diệp híp mắt nhìn chằm chằm Ô Nhược một hồi, cũng nói theo: “Ừm, ta cũng sẽ dẫn theo toàn bộ Ma tộc diệt Cựu tộc.”

Quản Đồng thở dài: “Trên đời nào có nhiều chữ nếu như vậy, nếu có nhiều chữ nếu như vậy đã không có nhiều bi kịch xảy ra như thế.”

Ô Hi không vui nói: “Người Cựu tộc thật đáng giận, người khác yêu nhau liên quan gì đến bọn họ.”

Lúc này, hạ nhân một lần nữa cầm chén đũa tiến vào.

Quỷ Bà đứng dậy nói: “Thân thể ta có chút không thoải mái, về phòng nghỉ ngơi trước, các ngươi từ từ ăn.”

Quản Đồng vội hỏi: “Chỗ nào không thoải mái, cần Tiểu Nhược khám cho ngươi hay không?”

“Không cần.” Quỷ Bà nhanh chóng rời khỏi đại sảnh.

Ô Nhược cùng U Diệp liếc nhau một cái.

Quản Đồng không yên tâm nói: “Tiểu Nhược, ngươi vẫn là đi xem Quỷ Bà đi.”

Ô Nhược nói: “Nương, ta thấy nàng cần nghỉ ngơi một lát, vẫn là chờ nàng ngủ một giấc dậy rồi nói.”

“Được.”

Ô Nhược cho rằng Quỷ Bà sẽ sớm tới tìm y nhờ chữa trị khuôn mặt, ai ngờ y chờ mãi đến trước giờ cơm tối, vẫn là không thấy nàng đến, hơn nữa hạ nhân được phái đi mời nàng tới ăn cơm tối nói nàng không ở trong phòng, tầm giờ ngọ liền đi ra ngoài rồi.

Ăn cơm tối xong, Ô Nhược trở lại trong cung, vừa lúc gặp được Hắc Tuyển Dực vừa muốn ra khỏi cung.

Hắc Tuyển Dực cho thị vệ đi theo hắn lui xuống, dắt tay Ô Nhược hỏi: “Hôm nay ngươi đi thăm dò Quỷ Bà kết quả như thế nào rồi?”

“Sau khi nàng bị kích thích đã rời khỏi Vương phủ, lần này đi, cũng không biết khi nào trở về.” Ô Nhược nhìn mặt hắn: “Sao hôm nay ngươi lại không đeo da giả?”

“Lát nữa cần đi gặp Thánh Đế Thiên Thánh quốc, Cơ Dục, cũng chính là nam nhân áo tím hôm qua ngươi gặp, hắn biết người đêm qua phái người điều tra khách điếm là ta, liền nói với thị vệ hẹn ta ra gặp một lần.”

Ô Nhược kinh ngạc nói: “Hắn là Thánh Đế?”

“Ừm, ta cũng mới biết được thân phận của hắn.”

“Sao hắn lại tự mình chạy tới Tử Linh Quốc? Hắn tìm ngươi có chuyện gì sao?”

Hắc Tuyển Dực híp híp mắt: “Tám phần là vì chuyện nguyền rủa, Cơ Dục năm nay đã 36, đợi mấy năm nữa, cho dù còn sống sờ sờ không ốm đau bệnh tật cũng sẽ bị nguyền rủa mà chết, hiện giờ hắn khẳng định là sốt ruột muốn giải trừ nguyền rủa.”

“Bọn họ thật sự muốn giải trừ nguyền rủa, khi bị nguyền rủa, sao tổ tiên bọn họ không ai nguyện ý dâng ra tiên lực của mình để giải trừ nguyền rủa? Hiện tại đã qua đi nhiều năm như vậy, tiên lực của đời sau tiên nhân đã càng ngày càng yếu, nào còn có năng lực giúp bọn hắn giải trừ nguyền rủa?”

Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay y: “Ngươi đừng quên, chúng ta có thể gọi linh hồn của người đã chết trở về.”

Ô Nhược: “……”

Hắc Tuyển Dực hỏi: “Ngươi muốn đi cùng ta không?”

“Đi, ta muốn nghe xem bọn họ nói cái gì.” Ô Nhược lấy mặt nạ ra đeo lên trên mặt.

Hai người đi đến khách điếm Cơ Dục ở, khi muốn đi vào phòng Cơ Dục ở, liền bị thị vệ ngoài cửa ngăn cản: “Công tử chúng ta chỉ muốn gặp một mình Thái Tử.”

Hắc Tuyển Dực cùng Ô Nhược liếc nhau: “Các ngươi ở ngoài cửa chờ chúng ta.”

Ô Nhược nhận được ánh mắt trấn an của Hắc Tuyển Dực, liền đi qua một bên.

Ngay khi Hắc Tuyển Dực đi vào cửa phòng đã bị đóng lại.

Thị vệ Thiên Thánh quốc không cho Ô Nhược bọn họ tới gần phòng, Ô Nhược đành phải ở trong viện chờ Hắc Tuyển Dực, ngay sau đó, liền nhận ra được trên tường vây có người.

Y nhảy lên bay qua đó, chỉ thấy người kia nhanh chóng xoay người rời đi.

Ô Nhược chau mày.

Vừa rồi người kia hình như là Thâm Tụng, vì sao hắn lại ở đây?

Qua khoảng hai chén trà thời gian, Hắc Tuyển Dực không có biểu tình gì từ trong phòng đi ra.

Ô Nhược nhìn thấy người đưa Hắc Tuyển Dực ra là nam nhân có hai con ngươi, hơi hơi híp mắt.

“Đi.”

Hắc Tuyển Dực dẫn theo Ô Nhược bọn họ rời khỏi khách điếm ngồi lên xe thú.

Ô Nhược hỏi: “Các ngươi nói chuyện gì?”

“Chính là chuyện về giải trừ nguyền rủa, nếu chúng ta có thể giải trừ nguyền rủa của bọn họ, hắn liền thay chúng ta trị khỏi chứng Khuyết Dương.”

“Ngươi đồng ý hắn chưa?”

“Ta nói ta sẽ suy xét thêm, sau đó nhân cơ hội hỏi về chuyện hạ chú ngươi, hắn nói năm đó người muốn hạ chú ngươi không phải hắn, mà là đệ đệ song sinh của hắn, Cơ Duẫn, nam nhân có hai con ngươi bên người Cơ Duẫn tên là Vô Câu, cũng là đệ đệ song sinh của nam tử có hai con ngươi vừa mới đưa ta ra ngoài, Vô Thúc, lần trước ở chợ nô lệ, nam tử có hai con ngươi chúng ta nhìn thấy kỳ thật là Vô Câu. Cơ Dục nói đệ đệ song sinh của hắn từ nhỏ đến lớn đều vô cùng căm hận người đã nguyền rủa hắn, cho nên, khi biết được chúng ta tìm được người Bí Ẩn tộc, vì không muốn Tử Linh Quốc chúng ta giải trừ được nguyền rủa, liền chạy tới hạ chú ngươi.”

Ô Nhược nghi hoặc: “Nếu không muốn chúng ta giải trừ được nguyền rủa, lúc ấy có thể trực tiếp giết ta, vì sao chỉ là hạ chú?”

“Hẳn là Thị Chủ phái người bảo hộ ngươi hoặc là tự hắn âm thầm bảo hộ các ngươi mới không để cho bọn họ có cơ hội xuống tay.”

Ô Nhược cười khẽ: “Sau này nếu gặp lại Thị Chủ, nhất định phải cảm ơn hắn, đã khiến hắn lo lắng nhiều rồi.”

Chuyện y cảm kích nhất chính là Thị Chủ giúp y trọng sinh, tuy nói trước đây trọng sinh cũng không phải là y tự nguyện, nhưng mà khi y nhìn thấy người nhà vui vui vẻ vẻ ở bên nhau, trong lòng lại cảm thấy thực sự may mắn vì Thị Chủ đã mạnh mẽ đem y trở lại.

Lúc này, xe thú ngừng lại.

Ô Nhược đi xuống xe, nhìn quang cảnh xa lạ bốn phía, ánh mắt dừng lại ở khách điếm trước mắt, quay đầu lại hỏi Hắc Tuyển Dực: “Chúng ta hẳn là còn ở ngoài Biên thành?”


“Ừm.” Hắc Tuyển Dực dẫn y đi vào khách điếm đi đến phòng chưởng quầy: “Lấy hai bộ quần áo ra để thay.”

“Vì sao phải thay quần áo?” Ô Nhược lấy quần áo ra đưa cho hắn.

“Thừa dịp hiện tại sắc trời còn sớm, chúng ta đi ra ngoài dạo một chút, nếu không thay quần áo, sẽ có người một đường đuổi giết chúng ta.” Hắc Tuyển Dực thay quần áo xong liền móc ra da giả.

“Ta đeo cho ngươi.” Ô Nhược nhanh chóng mặc xong quần áo rồi đoạt lấy da giả.

Hắc Tuyển Dực ngồi xuống, ôm lấy eo Ô Nhược đang đứng trước mặt hắn: “Biết đeo không?”

“Còn không phải là dán lên trên mặt là được sao.” Ô Nhược khẽ vuốt ngũ quan hoàn mỹ của Hắc Tuyển Dực, chậm rãi vén những sợi tóc dính trên mặt sang một bên, lại nói tiếp: “Đây là lần đầu tiên ta đeo da giả cho ngươi.”

Khi Ô Nhược vuốt mấy sợi tóc sang một bên, không khỏi bị đôi mắt đen xinh đẹp của Hắc Tuyển Dực hấp dẫn, trông giống như những ngôi sao trên bầu trời cao, vừa đen vừa long lanh nhưng không thể với tới, khiến y không thể rời mắt.

Hắc Tuyển Dực mỉm cười hài lòng nhìn Ô Nhược đang nhìn mình đến thất thần nói: “Bổn cung cho phép ngươi hôn môi ta.”

Ô Nhược lấy lại tinh thần, hừ nhẹ: “Ai nói ta muốn hôn ngươi?”

Hắc Tuyển Dực cười nhẹ nhìn đôi mắt vẫn còn vương chút si mê của Ô Nhược: “Là đôi mắt của ngươi nói cho ta.”

“Đôi mắt không biết nói.” Ô Nhược nhanh chóng dán da giả lên trên mặt hắn, cuối cùng, không nhịn được mà hôn một cái lên đôi môi mỏng mê người kia.

Hắc Tuyển Dực nhẹ giọng cười, kéo người vào trong lòng ngực, hôn lấy đôi môi đỏ mọng, hôn đến khi khiến cho người thở hồng hộc mới chịu buông người ra: “Chúng ta đi.”

Hắn dẫn theo Ô Nhược rời khỏi khách điếm từ mật đạo, khi đi ra khỏi mật đạo, bọn họ đã đi tới một con phố khác.

Ô Nhược ngẩng đầu nói: “Chúng ta khi nào mới có thể trở lại như lúc ở Thiên Hành quốc, cho dù không đeo mặt nạ cũng sẽ không có người đuổi giết chúng ta.”

Hiện tại hai người đi ra ngoài, không phải y đeo mặt nạ, thì là Hắc Tuyển Dực dán da giả, không có lần nào là hai người đều không cần đeo mặt nạ.

Hắc Tuyển Dực nắm chặt tay y: “Sẽ sớm thôi.”

“Bây giờ chúng ta đi đâu.”

“Mang ngươi đi gặp sư phụ ta.” Hắc Tuyển Dực lôi y đi về phía đại môn Biên thành: “Mấy ngày trước khi tuần tra gặp được lão nhân gia, đã bị hắn oán trách ta dẫn theo ngươi về Tử Linh Quốc mà lại không mang theo ngươi đi gặp hắn, nói ta không để hắn ở trong lòng, không hiếu thuận với hắn.”

Ô Nhược kinh ngạc nhìn hắn: “Ngươi còn có sư phụ?”

“Là sư phụ dạy ta luyện khí, chính là sư phụ dạy ta luyện bạo cốt.”

“Trước kia sao không thấy ngươi nhắc đến?”

“Khi ở Thiên Hành quốc, muốn chờ khi trở về mới giới thiệu cho ngươi làm quen, nhưng sau khi trở về lại luôn bận tới bận lui, liền chưa có dịp nói chuyện này với ngươi.”

Ô Nhược tò mò hỏi: “Hắn biết bạn đời của ngươi là nam không?”

“Biết, khi rời khỏi Tử Linh Quốc đi tìm ngươi từng nói với hắn chuyện này, hắn cũng không để ý bạn đời của ta là nam hay nữ.”

“Vậy là tốt rồi, ta chỉ sợ ta không biết, chọc giận lão nhân gia.”

Ở cửa Đông Biên thành, có một gian cửa tiệm trông không bắt mắt cho lắm, bên trong cửa tiệm toàn là sắt vụn đồng nát, trên cánh cửa xiêu xiêu vẹo vẹo có treo một tấm ván gỗ cũ nát, bên trên viết ba chữ “tiệm thợ rèn”, rõ ràng là một gian cửa hàng vừa cũ vừa nhỏ, lại có một đám người đang đợi ở ngoài cửa, cầu chưởng quầy giúp làm pháp khí.

Ô Nhược bọn họ còn chưa đi tới cửa, liền nghe thấy có người ồn ào: “Lão tử chỉ làm vũ khí không làm pháp khí, các ngươi mau cút đi cho khuất mắt lão tử.”

Người đến cầu giúp làm pháp khí thấy chưởng quầy tức giận, cũng không dám ăn vạ không đi, vội vàng đặt lễ vật mình mang đến vào trong cửa rồi xoay người rời đi.

Đám người vừa giải tán, Ô Nhược liền nhìn thấy đại hán trung niên khuôn mặt đen nhánh, miệng ngậm dây thép, tay cầm cây chổi sắt đang giận dữ hô lên với đám người vừa rời đi: “Cho dù các ngươi có đặt lễ vật ở đây, cho dù ta nhận lấy lễ vật của các ngươi, ta cũng sẽ không giúp các ngươi làm pháp khí.”

Đại hán thấy những người đó càng đi càng xa, lập tức cười tủm tỉm mà nhặt lễ vật lên: “Kiếm lời rồi.”

Ô Nhược: “……”

Đáy mắt Hắc Tuyển Dực hiện lên vẻ bất đắc dĩ: “Sư phụ.”

Đại hán nghe thấy thanh âm, vội vàng ngẩng đầu, nhìn thấy là đồ đệ nhà mình, tươi cười càng lớn hơn nữa: “Cái tên đồ đệ bất hiếu nhà ngươi dẫn đồ thê của ta đến sao?”

Hắc Tuyển Dực đưa Ô Nhược tới trước mặt hắn: “Sư phụ, đây là bạn đời của ta.”

Ô Nhược chào hỏi với hắn: “Sư phụ, mạnh khỏe.”

“Này… Này…” Kim Luyện nhìn thấy Ô Nhược dung mạo tuyệt mỹ, bỗng nhiên trở nên có chút khẩn trương: “Tốt, tốt, cho ngươi.”

Hắn đem toàn bộ đống lễ vật vừa rồi đám ngươi kia đưa cho hắn đem cho Ô Nhược, sau đó, bàn tay nhem nhuốc sờ tới sờ lui trên người, trở thành một bộ dáng không biết phải làm sao: “Mau, mau ngồi xuống.”

Kim Luyện vội vàng đi vào cửa tiệm rót trà cho Ô Nhược.

Ô Nhược nghi hoặc nhìn Hắc Tuyển Dực, người nên khẩn trương không phải là y mới đúng sao?

Hắc Tuyển Dực nói: “Hắn chỉ cần nhìn thấy người lớn lên xinh đẹp liền sẽ khẩn trương.”

Ô Nhược nhỏ giọng hỏi: “Khi hắn nhìn thấy dung mạo thật của ngươi cũng sẽ như vậy sao?”

“Ừm, nếu ta không đeo da giả ở trên đường gặp được hắn, hắn sẽ làm bộ không quen biết ta.”

“Ngươi quen hắn bao lâu rồi?”

“Mười lăm năm.”

“Lâu như vậy rồi vẫn còn chưa quen được dung mạo thật của ngươi?”

“Đúng vậy.”

“Vậy ta có cần đeo mặt nạ lên hay không?”

“Không cần.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play