Ô Nhược gắt gao mím chặt môi, với y mà nói bởi vì một giấc mộng mà giết y cùng người nhà của y, thật sự là quá hoang đường, cũng giống như lời của nương y nói là vô cùng quá đáng, nhưng mà, nếu mộng của Thánh Tử có thể trở thành sự thật, cũng không biết đã mơ thấy chuyện gì, vậy mà lại đến nông nỗi muốn giết y.
“Sau khi Thánh Tử cùng Thánh Nữ tẩu hỏa nhập ma, bọn họ có thể nhìn rõ tất cả mọi thứ trong mộng?”
Lục tổng quản nhàn nhạt nói: “Đúng vậy, khi bọn họ có ý niệm mãnh liệt muốn biết hết thảy những gì trong mộng, có thể nhìn thấy những chuyện không biết, bọn họ sẽ bị ác mộng che mờ hai mắt, không trừ bỏ ác mộng thề không bỏ qua.”
“Vậy nương ta nàng cũng mơ thấy, nàng……”
“Mới đầu ác mộng chỉ là một cái cảnh tượng mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ cảm giác được kết cục không tốt, có đôi khi tỉnh lại liền không nhớ rõ trong mộng đã xảy ra chuyện gì, tiểu thư chính là như thế, bị ác mộng một thời gian chưa dài lắm đã được chủ tử trấn an, nếu không tiểu thư cũng sẽ trở nên giống Thánh Tử, không trốn thoát khỏi khốn cảnh trong mộng.”
Ô Nhược nhíu mày: “Lúc trước ngươi nói Thị Chủ bị mang về trong tộc xử lý, liệu hắn có phải chịu xử trí nghiêm trọng hay không?”
Lục tổng quản nhìn y bằng một ánh mắt ‘xem như ngươi còn có lương tâm’: “Các thuật sư đều không phát hiện ra hắn sử dụng bí thuật gì, hẳn là không phải là rất nghiêm trọng, nhưng mà, khả năng sẽ bị giam lỏng không cho hắn rời khỏi tộc.”
Ô Nhược biết mình không giúp được Thị Chủ, nhưng vẫn là khách sáo hỏi một câu: “Không biết ta có thể giúp gì được cho hắn không?”
“Nếu ngươi có thể giúp cho phu nhân cùng chủ tử sớm ngày gặp nhau, liền tính là đã giúp chủ tử một việc rất lớn rồi.”
“Cái này không cần ngươi nói ta cũng sẽ làm được, dù sao thì ta cũng muốn nương ta cùng nàng tương nhận. Chỉ là không biết năm đó đã xảy ra chuyện gì? Nếu ta biết được, nói không chừng có thể giúp nàng cởi bỏ khúc mắc.”
Lục tổng quản lắc đầu: “Chủ tử không nói cho ta, chỉ bảo ta điều tra tìm kiếm phu nhân, nhiều năm như vậy qua đi, ta cũng chỉ tra ra được một xíu xiu, bọn họ sở dĩ bị chia lìa là bởi vì Cựu tộc ngăn cản bọn họ thành thân.”
“Cựu tộc vì sao phải ngăn cản bọn họ?”
“Theo ta suy đoán, hẳn là có liên quan đến chuyện nguyền rủa, bởi vì từ sau khi xảy ra chuyện của chủ tử cùng phu nhân, người Cựu tộc liền không được thông hôn với người ngoài, tránh cho người Cựu tộc lại lần nữa cùng người Bí Ẩn tộc yêu nhau.”
Ô Nhược ngẩn ra: “Ý của ngươi là Thị Chủ cùng Quỷ Bà thành thân có thể giải trừ nguyền rủa, nhưng mà, không phải nói chỉ có hoàng thất Tử Linh Quốc người hoặc là người hoàng thất Cựu tộc cùng người Bí Ẩn tộc yêu nhau mới có thể giải trừ nguyền rủa sao?”
“Ta không biết có thể giải trừ nguyền rủa hay không, nhưng Cựu tộc làm như vậy chính là phòng vạn nhất, ta đã từng nghe thấy, đời sau của hoàng thất Cựu tộc có rất nhiều người đều đã từng uống máu của tiên nhân trở thành nửa tiên nhân, giống như Tu Quân cùng Kinh Luân từng đến Thiên Hành quốc đối phó các ngươi, tổ tiên bọn họ chính là nửa tiên nhân, nếu không dựa vào năng lực của bọn họ sao có thể dùng được bí thuật của hoàng thất.”
“Ngươi là nói trắng ra Cốt thuật cùng Vạn quỷ thịnh yến là bí thuật hoàng thất?”
“Ừm, thuật sư bình thường đều không thể sử dụng bí thuật này, Tu Quân cùng Kinh Luân bởi vì tổ tiên là nửa tiên nhân, bí thuật hoàng thất được sử dụng ra cũng không phải quá thuần khiết, đặc biệt là Vạn quỷ thịnh yến, dựa vào năng lực của bọn họ căn bản không khống chế được Vạn quỷ, cũng có khả năng sẽ bị phản phệ, cho nên, trong tình huống bình thường, hoặc là khi tỷ thí, bọn họ cũng chưa chắc sẽ sử dụng nó.” Lục tổng quản liếc y một cái: “Bạn đời của ngươi không nói cho ngươi chuyện này sao?”
Ô Nhược cười khổ: “Hắn hiện tại căn bản là không có thời gian nói cho ta những việc này.”
“Đây cũng không phải chuyện quan trọng, không đề cập tới cũng không sao cả.”
Ô Nhược hỏi: “Nếu Thị Chủ biết Quỷ Bà không chết, vì sao còn khiến cho nương ta hiểu lầm Quỷ Bà đã chết?”
“Năm đó Từ gia làm tang sự cho phu nhân, chủ tử liền cho rằng phu nhân đã chết.”
“Thị Chủ dễ dàng tin như vậy?”
“Mới đầu là không tin, sau đó hắn tìm nhiều năm cũng không tìm thấy tin tức của phu nhân, dần dần cũng tin rằng phu nhân đã không còn trên đời.”
“Sau đó lại là vì sao lại biết Quỷ Bà không chết?”
“Bởi vì có một lần tiểu thư nói nàng mơ thấy phu nhân, sau khi chủ tử nghe xong, tâm tình vô cùng kích động, không quan tâm giấc mộng của tiểu thư là dự mộng hay là giấc mộng bình thường, đã kích thích tâm tình muốn tìm được phu nhân của chủ tử sống dậy lần nữa, may sao trời xanh không phụ người có lòng, cuối cùng cũng để cho chủ tử nghe ngóng được một chút tin tức, nghe nói có người nhìn thấy người Từ gia bắt hai người trở về, trong đó một người lớn lên vô cùng giống phu nhân, chủ tử nghe xong cực kỳ hưng phấn, chỉ là sau đó vẫn không tìm được người.”
“Sau khi Quỷ Bà sinh ra nương ta liền bị hủy dung, không có khả năng có người gặp qua nàng……” Ô Nhược nhíu mày nghĩ nghĩ: “A, ta đã biết, người nhìn thấy Từ gia bắt người hẳn là nhìn thấy Từ Phán Dương, cho rằng Từ Phán Dương là Quỷ Bà, liền đánh bậy đánh bạ đem tin tức Quỷ Bà còn sống trên đời truyền ra ngoài.”
Lục tổng quản khó hiểu: “Từ Phán Dương?”
“Chính là con thứ ba của Từ Dĩ Nhuận.”
“Hắn thật sự có con thứ ba? Nhưng sao ta chưa từng nhìn thấy.”
“Con thứ ba của Từ Dĩ Nhuận bởi vì lớn lên trông rất giống nương ta, cho nên năm đó bị Quỷ Bà coi thành nữ nhi mang đi mất.”
“Hóa ra là như thế.”
Ô Nhược nhìn Lục tổng quản trầm mặc một lát: “Ngươi có thể nói cho ta thêm nhiều chuyện của Bí Ẩn tộc không?”
“Ngươi còn muốn biết cái gì sao?”
“Ta muốn biết phong ấn trong cơ thể nương ta có thể giải hay không.”
“Là tộc trưởng Bí Ẩn tộc phong ấn tiểu thư, trên đời này, chỉ sợ là ngoài bản nhân tộc trưởng ra không có người có thể giải.”
Ô Nhược hỏi: “Linh lực của hắn vô cùng cường đại?”
“Hắn từng hấp thu linh lực của hai đời tộc trưởng.”
Ô Nhược: “……”
Lục tổng quản trầm giọng nói: “Kỳ thật người Bí Ẩn tộc gả cho người tộc khác là chuyện thường, chỉ cần trục xuất người ra khỏi tộc, đồng thời phải thề không thể đem chuyện trong tộc nói ra là được.”
“Vậy vì sao phải phong ấn linh lực của nương ta?”
“Bởi vì tộc trưởng từng là thanh mai trúc mã của tiểu thư, hơn nữa còn là vị hôn phu của tiểu thư, hắn từ nhỏ liền thích tiểu thư, nhưng mà đợi nhiều năm như vậy lại bị nam nhân khác đoạt đi, tâm không cam lòng, khi đồng ý giải trừ hôn ước, cũng phong ấn linh lực của tiểu thư.
Ô Nhược: “……”
Vậy mà còn có loại chuyện này.
“Đến nay tộc trưởng còn chưa thành thân, có người nói tộc trưởng còn thích tiểu thư, nhưng chủ tử nói tộc trưởng thích tiểu thư chỉ là tình cảm giữa huynh muội, sau đó, coi loại thích này thành thích giữa người yêu, chờ tộc trưởng tìm được người hắn thực sự thích, sẽ buông hết thảy cởi bỏ phong ấn cho tiểu thư, cho nên những năm gần đây, chủ tử tặng cho tộc trưởng rất nhiều nữ nhân, nhưng mà trái tim tộc trưởng như nước lặng, căn bản là chướng mắt những cô nương đó.”
“Thị Chủ còn làm loại chuyện này?”
“Vì tiểu thư, chuyện gì chủ tử cũng làm được.”
Ô Nhược buồn cười: “Bây giờ có phải là ta nên cầu nguyện tộc trưởng nhanh nhanh tìm được người hắn thích hay không, vậy thì nương ta liền không cần làm người thường nữa.”
Lục tổng quản cười lạnh: “Ngươi hiện tại hẳn là phải cầu nguyện giải trừ nguyền rủa thành công, bằng không, ngươi cùng Hắc Tuyển Dực đều có thể sẽ chết.”
Ô Nhược bỗng chốc chau mày: “Ngươi có phải là biết gì về chuyện giải trừ nguyền rủa hay không?”
“Ta không phải người Bí Ẩn tộc, không biết được nhiều chuyện lắm, ta chỉ nghe chủ tử nói, nếu hai người các ngươi không đủ yêu nhau thì không thể giải trừ nguyền rủa, còn những chuyện khác thì phải hỏi chủ tử, ta cho rằng chủ tử để cho người trong tộc mang về, cũng là muốn hỏi thăm về chuyện giải trừ nguyền rủa, dù sao thì sau khi giải trừ nguyền rủa thành công, chủ tử liền có thể dẫn theo phu nhân rời khỏi Tử Linh Quốc, chờ tỷ thí kết thúc, ta cũng sẽ trở về một chuyến.”
Ô Nhược gật đầu: “Có chuyện gì cần ta hỗ trợ, liền truyền tin cho ta.”
“Được.”
Ô Nhược nhìn Cức Hi đã uống được hơn phân nửa chén trà: “Chúng ta đi thôi.”
Cức Hi buông chén trà: “Hỏi xong chuyện rồi?”
“Ừm.” Ô Nhược đứng dậy cáo từ Lục tổng quản.
Cức Hi bay lên không trung bay theo phía sau y rời khỏi sân tỷ thí.
Ô Nhược đi về khu hàng hóa.
Cức Hi bay theo sau nhìn Ô Nhược đi đường nhìn đến thất thần, biểu tình dần dần trở nên ngốc nghếch, không khỏi nâng bàn tay lên hướng về phía cổ Ô Nhược.
“Phán Dương.” Đột nhiên có người kêu lên.
Ô Nhược nghe tiếng, dừng bước chân nhìn về phía bên phải, thấy Tuyển Hành dẫn theo Thâm Tụng cùng Trọng Dung đi tới, không khỏi vui vẻ: “Tuyển Hành, Thâm Tụng, Trọng Dung công tử, trùng hợp quá.”
Cức Hi thu tay lại, vẻ mặt mờ mịt mà nhìn tay mình rồi lại nhìn Tuyển Hành bọn họ.
Tuyển Hành nhìn thấy nụ cười của y, cũng cong cong khóe miệng: “Không tính là trùng hợp, vừa rồi nhìn thấy ngươi từ sân tỷ thí đi ra, ta liền lại đây.”
Hắn nhìn về phía Cức Hi đang bay theo ở phía sau: “Phán Dương, vị này là……”
Ô Nhược giới thiệu cho bọn họ: “Bằng hữu của ta, Cức Hi.”
Tuyển Hành nhàn nhạt gật gật đầu với Cức Hi.
Cức Hi không vui vì thấy Tuyển Hành lộ ra ánh mắt đề phòng với hắn, liền nói: “Ta còn có chuyện cần làm, không ở đây quấy rầy các ngươi nữa.”
Ô Nhược lo lắng Cức Hi nửa đường té xỉu, liền nhắc nhở hắn: “Ngươi đừng đi linh tinh, trở về sớm một chút.”
“Ừm.” Cức Hi nhanh chóng bay khỏi.
Tuyển Hành nhìn phương hướng hắn rời đi, híp híp mắt: “Phán Dương, hắn……”
Ô Nhược nghi hoặc: “Hắn làm sao vậy?”
Tuyển Hành nghĩ nghĩ, lắc đầu: “Không có gì.”
Kỳ thật hắn muốn nói vừa rồi hắn nhìn thấy Cức Hi từ phía sau vươn tay về phía Từ Phán Dương, dường như muốn làm chuyện gì không tốt, nhưng nếu nói như vậy có lẽ Từ Phán Dương sẽ không vui, hơn nữa, chủ yếu là hắn cũng chưa xác định được đối phương muốn làm gì.
Ô Nhược: “……”
Thâm Tụng lại tùy tiện nói thẳng: “Bằng hữu của ngươi có phải là không thích chúng ta hay không?”
“Không phải, tính tình của hắn từ trước đến nay đều như thế.” Ô Nhược đổi đề tài: “Hiện tại các ngươi định đi đâu?”
“Chúng ta đến đây là muốn xem qua tình hình thi đấu, sau đó, dạo một hồi liền trở về.”
“Hiện tại ta muốn đi đến khu hàng hóa xem xem, các ngươi muốn đi cùng không?”
Tuyển Hành đáp: “Chúng ta thế nào cũng được.”
“Vậy cùng nhau đi thôi.”
Tuyển Hành nhìn Ô Nhược mặt đầy ý cười, liền hỏi: “Ngươi đêm qua không sao chứ?”
Ô Nhược sửng sốt một lát mới biết được hắn hỏi về chuyện tỷ thí, cười nói: “Nếu ta có việc gì thì còn có thể xuất hiện ở đây sao?”
“Ý ta là……”
“Ta hiểu ý của ngươi, thắng bại là chuyện thường của nhà binh, bị người đánh xuống đài cho thấy kỹ năng của ta không bằng người, về sau ta sẽ càng thêm nỗ lực nâng cấp bản thân, điều đáng tiếc duy nhất chính là không thể đánh với ngươi một hồi.”
“Chúng ta bây giờ cũng có thể tỷ thí một hồi.”
Ô Nhược cười lắc đầu: “Sáng sớm ngươi mới vừa tỷ thí xong, không nên đánh nhau nữa, hơn nữa, ngươi còn cần bảo tồn thực lực lấy xếp hạng.”
Tuyển Hành nói: “Bằng hữu kia của ngươi cũng vào được vị trí mười người đứng đầu.”
Ô Nhược há miệng thở dốc, đang muốn nói cái gì, liền nghe thấy có người hô: “Đại phu, cầu xin ngươi cứu con của ta.”