Cung Hoàng hai tay vừa giúp cô đẩy xích đu về phía trước, vừa trò chuyện cùng cô:" Vừa nãy anh nghe em hát".
" Chỉ hát vu vơ, không hay".
Anh vội nói:
"Không, anh thích nghe."
Bích Diệp nghe được lời khen, tâm tình cũng vui vẻ hẳn. Cung Hoàng lại tiếp túc hỏi:
" nếu bây giờ anh muốn nghe em hát thì sao?"
Bích Diệp khá ngại, vì cô chưa bao giờ hát cho ai nghe cả, đây là lần đầu tiên có người nghe được giọng hát của cô. Cô đang định đáp lại thì có ai gọi tên mình từ phía xa.
Hoàng Lân từ lúc đến đây đã luôn đi khắp nơi tìm kiếm Bích Diệp, khi đi đến sau vườn liền thấy được một màn như vậy trước mặt, không nghĩ ngợi nhiều liền gọi tên cô, không muốn cô cùng người khác thân thiết. Giống như tâm tư của một đứa nhỏ, không muốn người ngoài cướp lấy đồ của mình.
Bích Diệp nhìn về phía trước liền thấy Hoàng Lân ở cửa.Đi xuống xích đu, xoay người về phía Cung Hoàng:
" em xin lỗi, không thể đáp ứng yêu cầu của anh, nhưng có dịp nhất định sẽ thực hiện."
Nói xong liền lễ phép tạm biệt rồi xoay người đi.
Cung Hoàng nhìn theo cô bé, trong lòng hơi hụt hẫn, nhưng nếu cô đã hứa, chắc chắn sẽ làm được nên anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa mà rời đi.
Mắt thấy Bích Diệp đang tiến về phía mình, lòng thầm so sánh chị ấy giống như cô tiên nhỏ vậy, dù đã thấy chị mặc bộ váy này một lần rồi nhưng lúc này đây lại càng đẹp hơn nữa. Khung cảnh xung quanh như càng làm cho con người trước mắt thêm phần nổi bật.
Bích Diệp đứng trước mặt cậu, thấy cậu lại thất thần lần nữa, nhẹ dùng tay nhéo má:
" Lại ngốc nữa rồi".
Tiểu Lân liền hoàng hồn lại, tiến đến nắm tay chị:
"Em tìm chị nãy giờ rất vất vả, chị lại ở đây vui vẻ như thế, phải bồi thường". Nghe có vẻ như đang kể công, mình mới là kẻ gây lỗi vậy. Bích Diệp không biết nói gì, nắm tay cậu đi vào trong bữa tiệc.
"Này, chị kéo em đi đâu vậy?"
Cô vẫn không đáp. Cậu không chịu thua:
"Chị vẫn chưa trả lời em đó".
Sau đó, đến dãy bàn thức ăn tự chọn, cô buông tay cậu ra, lấy một cái đĩa rồi đi gắp thức ăn. Cậu đi theo sau lưng thấy cô toàn chọn những món ăn cậu thích, sau khi đầy dĩa liền lấy tay còn lại nắm tay cậu lôi đi.
Cô đưa cậu quay trở lại xích đu sau vườn, bảo cậu ngồi xuống, còn mình thì ngồi bên cạnh. Lúc này cô mới nói:
" Đối với tiểu ham ăn như em, bồi thường thức ăn là đủ".
Cậu nghe vậy chỉ bĩu môi, cô không biết cậu hoàn toàn ngược lại, thậm chí là kén ăn, duy chỉ khi chị ấy đúc mới có thể ăn ngon miệng thôi. Cô dùng thìa châm vào bông cải đưa đến bên miệng cậu.
" Nghe dì bảo dạo này em không chịu ăn rau xanh".
Cậu nghe vậy trong lòng âm thầm giận mẹ mình. Bích Diệp nhẹ nhàng khuyên:
" Rau xanh rất tốt cho sức khỏe, chị lúc trước cũng không thích, nhưng ăn rồi sẽ quen"
Thấy chị vẫn kiên quyết đúc mình miếng bông cải kia, cũng không cự tuyệt nữa, mở miệng cắn răng mà ăn một cách khổ sở. Cô nhìn vậy cười nhẹ, sau đó đúc tiếp một miếng thịt để bù đắp cho cậu. Riết cô không biết mình có phải bảo mẫu của cậu bé này không.
Sau khi ăn xong, hai người cũng không giận nhau nữa, cùng nhau nắm tay bước vào bữa tiệc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT