Chu Chí Cường sợ hãi cả kinh, không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước miếng, lại cố trấn định mà nói: "Sao... Sao cậu biết cô ta luôn nhìn tôi?"

Hạ Cô Hàn lấy ra một tấm ảnh của Hứa Tư Nhã đã phẫu thuật thẩm mỹ, bàn tay nhẹ nhàng cần tấm ảnh đưa lên đối diện với Chu Chí Cường .

"Anh nhìn đi"

Trên tấm ảnh, đôi mắt của Hứa Tư Nhã nhìn thẳng trực diện với Chu Chí Cường, Hạ Cô Hàn lại đi chuyển tay đem tấm ảnh nhích qua một bên, thì việc khiến người ta sợ hãi cũng xảy ra.

Đôi đồng tử đen kia chậm rãi đi chuyển về phía bên trái, đến khi đối diện với Chu Chí Cường mới dừng lại .

Trên tấm ảnh Hứa Tư Nhã cười rất hoạt bát sáng sủa, nhưng đôi đồng tử lại đồng loạt nhìn về bên trái.

Chu Chí Cường tay run lên, điện thoại rớt dưới đất cũng không nhận ra. Chân gã cũng run rẩy khó khăn lắm mới bám được vào bên quầy thu ngân để bản thân không thất thố mà ngã xuống, cả người gã tuôn mồ hôi như tắm, hàm răng cũng lập cập đánh vào nhau.

Gã không tin nổi, quả thật là ảnh chụp của Hứa Tư Nhã đang nhìn gã. Do Hạ Cô Hàn chuyển tấm hình rất nhiều góc độ, nhưng ở góc nào đôi mắt kia cũng chăm chăm tìm được gã.

Hạ Cô Hàn rũ mắt nhìn thoáng qua ảnh chụp. Người trên tấm ảnh biểu tình vẫn như vậy, chỉ có vị trí thuộc về đôi mắt thì hiện tại chỉ là hai lỗ trống sâu hoắc đen ngòm, cái gì cũng không có. Y liền "Há" một tiếng. Trong tay bốc lên ngọn lửa u lam, nháy mắt liền đốt cháy tấm ảnh.

Trong bức ảnh có một làn khói nhanh chóng vặn vẹo trong không khí mà bay ra. Bên tai nhanh chóng vang lên tiếng thét chói tai, sau đó thì không còn gì hết.

Chu Chí Cường đứng ở một bên hồng hộc mà thở dốc, cái thứ kia giống như u nhọt cấp tính được lấy ra khỏi cơ thể vậy, gã có cảm giác như một lần nữa sống lại, không cần suy nghĩ nhiều liền sáp đến gần Hạ Cô Hàn, ánh mắt đầy trông mong chờ đợi .

"Nó... Nó biến mất rồi sao?"

"Không," Hạ Cô Hàn ngáp một cái, khi nãy y đốt tấm hình kia tiêu hao thể lực nhiều quá, nên cả người đều cảm thấy mệt mỏi, lười biếng mà tựa bên quầy, biếng nhác mà nói.

"Trên tấm ảnh chỉ có chút tàn niệm, đốt đi rồi thì không còn, nhưng tấm ảnh khác thì vẫn còn."

Nói xong Hạ Cô Hàn liền nhìn Chu Chí Cường, bỗng nhiên âm trầm cười một tiếng .

"Cô ta vẫn sẽ nhìn anh, nhìn đến khi anh chỉ còn là bộ xương khô."

Câu nói vừa dứt thì Chu Chí Cường cũng không giữ được bình tĩnh nữa, hai chân mềm nhũn ngã ngồi trên đất. Gã vội vàng nhích đến gần Hạ Cô Hàn, xem y như cọng rơm cứu mạng cuối cùng mà nói.

"Ông chủ Hạ, cầu xin cậu cứu tôi, cứu tôi với...."

Gã đối với Hạ Cô Hàn vứt bỏ tôn nghiêm mà quỳ xuống cầu xin. Hạ Cô Hàn thấy thì liền né một vòng mà bước vào quầy thu ngân.

Thế gian vạn vật, nhân quả luân hồi, y đâu phải thanh niên tình nguyện, không qưỡn mà giúp đỡ .

Một đôi tay khớp xương rõ ràng bỗng từ đâu xuất hiện nắm lấy bàn tay Hạ Cô Hàn. Khiến y ngước mắt nhìn lên liền thấy Cố Tấn Niên đang rũ mắt nhìn y.

Một người một quỷ không tiếng động mà giằng co. Đối với Chu Chí Cường đang cầu xin hoàn toàn không nghe thấy gì. Trong nháy mắt, bầu không khí như muốn đọng lại.

Đến khi cái mặt liệt vạn năm của Cố Tấn Niên mở miệng nói.

"Ta đói."

Hạ Cô Hàn: "......"

Bá tổng, ngài đừng như vậy nhoa, ngài phải tự cường chứ sao có thể như vậy????

Hạ Cô Hàn trừng Cố Tấn Niên một cái, sau đó đành bại trận mà xoay sang Chu Chí Cường, ủ rũ nói: "Anh đưa tôi đi xem."

"Được, được, chúng ta đi liền hay sao ông chủ Hạ???" Chu Chí Cường vô cùng kinh hỉ, vội vàng đứng dậy, gấp gáp hỏi. Gã chỉ sợ Hạ Cô Hàn đổi ý.

Cố Tấn Niên lúc này mới vừa lòng rút tay về, sau đó liền rũ mắt nhìn lòng bàn tay còn lưu lại cảm giác lạnh lẽo.

Nhiệt độ của Hạ Cô Hàn từ khi nào mà thấp hơn lão quỷ như hắn vậy????

.

Tinh Quang Giải Trí ở trung tâm thành phố Vụ Châu, là công ty giải trí có quy mô lớn nhất trong thành phố.
Trong đó quản lí không thiếu các ca sĩ nổi tiếng, những MV đạt view cao.

Dù là Tinh Quang Giải Trí hay Tinh Quang truyền thông thì đều thuộc về tập đoàn Mặc thị.

Chiếc xe bon bon trên đường một lúc thì dừng lại trước một cao ốc, Chu Chí Cường từ trên ghế lái nhanh chóng chạy xuống vội vàng mà mở cửa ghế sau, bộ dáng vô cùng cung kính hướng người trong xe nói .

"Ông chủ Hạ, tới rồi."

Hạ Cô Hàn từ ghế sau bước ra, đôi mắt đều chứa đầy vẻ lười nhác, bộ dáng không khác gì vừa tỉnh ngủ. Nói "Ưm " một tiếng với Chu Chí Cường, sau đó nhàn nhã đi theo sau gã bước vào cao ốc Tinh Quang.

Cao ốc Tinh Quang tổng cộng 40 tầng, những nhân viên ở đây đều bận trang phục chỉnh tề ngay ngắn, bộ dáng tinh anh .

Còn Hạ Cô Hàn thì một đôi giày thể thao màu trắng cổ cao, áo thun quần jean giá rẻ quả thật nhìn vô cùng lạc quẻ với mọi người xung quanh. Nhưng cái nhan sắc max điểm và cái thần thái của y lại khiến những người ở đây dù có bảnh bao chỉnh chu thế nào cũng thấy thật thua kém.

"Ông chủ Hạ, xin mời."

Cửa thang máy tinh tinh mở ra, Chu Chí Cường đứng một bên bộ dáng vô cùng cung kính giữ cửa thang máy cho Hạ Cô Hàn vào trước. Bên trong thang máy lúc này có thêm vài người khác cũng có người là đại diện của Tinh Quang Giải Trí, gã nhìn thái độ của Chu Chí Cường với Hạ Cô Hàn liền âm dương quái khí mà lên tiếng.

"Chu Chí Minh, cậu sao lại thỉnh một vị tổ tông về vậy? Ngày xưa cậu cũng chưa bao giờ cung kính tôi như vậy nha."

"À, Tổ trưởng Tề." Chu Chí Cường làm bộ không nghe ra ý tứ trào phúng của gã, mà gọi một tiếng.

Trước đây khi vừa vào Tinh Quang Giải Trí Chu Chí Cường chính là trợ lý dưới trướng Tề Chính Vân. Chính là Tề Chính Vân trước nay đều khinh thường và chèn ép Chu Chí Cường khiến gã không thể ngóc lên, nhiều lần gã nộp đơn xin chuyển thành trợ lý nhưng đều bị Tề Chính Vân bác bỏ.

Đến khi Chu Chí Cường đi tìm một vị lãnh đạo khác trình đơn thì cuối cùng cũng được duyệt, gã sau đó còn kí hợp đồng với Hứa Tư Nhã .

Cũng nhờ Hứa Tư Nhã sau bộ cái quảng cáo bạo hồng, gã cũng trở thành người đại diện nổi bật trong Tinh Quang Giải Trí.

Tề Chính Vân từ khi Chu Chí Cường nộp đơn chuyển thành đại diện thì gã đã không nhìn vừa mắt, cứ ngỡ gã dám qua mặt thì trong công ty sẽ không bảo giờ ngước mặt lên nổi nhưng nào ngờ cuộc sống của Chu Chí Cường lại càng rực rỡ khiến Tề Chí Vân càng nuốt không trôi hơn.

Mỗi lần gặp mặt thì Chu Chí Cường đều âm dương quái khí trào phúng vài câu, nhưng lần nào thì Chu Chí Cường cũng lơ đim Chính là lần này cũng vậy, Tề Chính Vân không thể làm gì Chu Chí Cường nên chuyển mục tiêu đang Hạ Cô Hàn đang đứng bên cạnh.

Ánh mắt Tề Chính Vân tràn ngập ác ý mà đánh giá Hạ Cô Hàn, định mở miệng trào phúng thì đột nghiên gã liền nghe Hạ Cô Hàn nói.

"Bùa bảo mệnh 998 đồng một lá, mua một tấm bảo hành mạng sống một năm bình an, mua không?"

Chính là trong mắt Hạ Cô Hàn, cả người Tề Chính Vân bị bao phủ một tầng mây đen đày đặc. Còn loáng thoáng huyết quang, sương đen như đang nuốt chửng gã. Có thể nói ngày chết của Tề Chính Vân đã tới, nhìn thấy mặt trời hôm nay, chưa chắc gì nhìn được ngày mai .

-----Còn tiếp-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play