Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

“Cốc cốc cốc!”

Từ cửa truyền đến tiếng gõ có quy luật.

Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên nhìn nhau một cái, hướng cửa đi qua.

“Ai?”

Ngoài cửa truyền đến giọng nói của người phục vụ, “Xin chào, tôi là người phục vụ ạ."

Mỗi ngày khách sạn đều phân công nhân viên đến dọn phòng, đôi khi Hạ Cô Hàn ở trong phòng nhưng đôi khi lại đi cả ngày, nhưng y vẫn nhớ rõ đây không phải thời gian để dọn phòng.

Dù biết có biến, nhưng y vẫn nhàn nhã mở cửa.

Ngoài cửa quả thật là người nhân viên thường đến dọn phòng, cô gái nhìn Hạ Cô Hàn sau đó lại nở nụ cười rạng rỡ, "Xin chào ngài, vì vài nguyên nhân nên hôm nay đến dọn phòng sớm hơn , mong ngài thứ lỗi."

Hạ Cô Hàn nói: “Không sao” sau đó khẽ nghiêng người cho cô gái nhân viên đẩy xe lau dọn bước vào phòng.

Cô nhân viên khi đẩy xe ngang qua người Hạ Cô Hàn, bỗng dưng ánh mắt mất thần, trống rỗng như không có cảm xúc.

Từ trong khe xe đẩy, cô nhân viên nhanh chóng rút ra con dao phay, một phát chém thẳng về phía Hạ Cô Hàn, động tác liền mạch không có sự chần chờ. Phải nói, hiện tại trong đầu cô gái chỉ có một đạo âm thanh liên tục lặp đi lặp lại, đó chính là cô phải giết Hạ Cô Hàn.

Hạ Cô Hàn sớm có phòng bị, con dao chém tới thì linh khí đã hoá thành từng đường cong nhè nhẹ, nhanh chóng giữ chặt cổ tay cô nhân viên.

Đối diện với đôi mắt vô thần của cô gái, Hạ Cô Hàn sao không hiểu chuyện gì đang xảy ra cho được?

Trận pháp bày ở khách sạn, chính là người được ôm chỉ định bên trong liền thành con rối, "Giết chết Hạ Cô Hàn" chính là mệnh lệnh mà còn rối phải làm theo.

Vì kẻ bày trận biết bản thân không có khả năng đánh trực diện với Hạ Cô Hàn, nên mới bày ra thứ dơ bẩn này, để dùng mạng người vô tội thay thế cho gã, vì gã biết Hạ Cô Hàn cũng nhận ra người này chỉ là con rối nên sẽ không dám ra tay làm càng.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Hạ Cô Hàn đang nhìn ra mục đích của trận pháp này, nếu y đoán không sai, thì kẻ đã bày trận pháp hiện đang lẩn trong đám người bên dưới, thừa cơ hội mà cho y một kích không kịp trở tay.

Hạ Cô Hàn quay đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên, “Đi thôi anh, bắt chuột nào.”

Cố Tấn Niên cười cười, cùng Hạ Cô Hàn cùng nhau ra cửa.

Cùng thời gian, bên trong khách sạn đều tĩnh lặng một cách kì lạ.

Nhân viên và khách vẫn như vậy, nhưng họ lại cùng nhau bước vào thang máy mà bấm lên một tầng duy nhất, tháng máy đông thì họ lại đi thẳng bộ, chỉ là họ đều có chung đặc điểm chính là đôi mắt như vô hồn, đi như một cái xác. Cứ như có thứ gì đang điều khiển ho làm họ cùng nhau hướng về một mục tiêu.

Khu ghế nghỉ ở sảnh khách sạn, có một người đàn ông trung niên đang đọc báo, cũng hạ tờ báo xuống mà nhập vào dòng người đi vô thức kia. Chỉ là bất đồng với những người khác, thời điểm người đàn ông trung niên cúi đầu, khoé môi gã lại nhếch cao.

Gã không tin, với một nhóm người vô tội Hạ Cô Hàn dám xuống tay.

Nhưng giây tiếp theo, nụ cười trên môi gã cứng đờ. Biểu tình cứng đờ của những người xung quanh bắt đầu trở nên mờ mịt, sau đó lại ngơ ngác ngó nhìn nhau, ta nhìn ngươi ngươi lại nhìn ta, mà không biết bản thân mình đang làm gì. K ai hiểu, nhưng sau đó họ tự tan, đi làm việc trước đó của mình, hoàn toàn không bị trận pháp khống chế.

Đôi mày của người đàn ông trung niên không khỏi nhíu chặt vào nhau, lộ ra bộ dáng không thể tin nổi.

Trận pháp của gã đã bị phá?

Gã cũng ngay lập tức nhận ra bản thân vẫn còn liên kết với trận pháp và trận pháp vẫn chưa bị phá, nhưng vì sao những người ở đây lại không bị khống chế?

Gã đang suy tư thì cùng lúc thang máy trước mặt đã xuống đến nơi, tiếng ting vang lên, sau đó hai cánh cửa từ từ mở ra, Hạ Cô Hàn với bộ dáng thản thơi nhàn nhã từ bên trong bước ra, ánh mắt hoa đào xinh đẹp đảo một vòng, sau đó dừng lại trước người trung niên đứng trước thang máy không xa.

Y không chút do dự mà đi thẳng đến hướng người đàn ông đó.

Đợi gã hoàn hồn, thì nhận ra Hạ Cô Hàn chỉ còn cách gã 1mét, bộ dáng thoải mái, tướng đứng có hơi kì lạ như đang dựa vào thứ gì đó, ung dung mà nhìn gã.

Người đàn ông trung niên theo bản năng mà sau này lui một bước, “Ngươi……”

Gã vừa mở miệng liền nhận ra bản thân mình đã tự bại lộ, nhanh chóng đảo tầm mắt đi, bộ dáng như không có chuyện gì muốn rời khỏi. Nhưng vừa động, gã liền nhận ra hai chân của chính mình như bị khoá chặt, căn bản không thể bước đi.

Tới lúc này, gã dù ngu cũng nhận ra bản thân có diễn cũng vô dụng trước mặt Hạ Cô Hàn, nên nhanh chóng trừng mắt hướng Hạ Cô Hàn nghiến răng gằn từng chữ, “Ngươi rốt cuộc đã làm gì với ta?”

Hạ Cô Hàn cái gì cũng chưa nói, chỉ là đi đến trước mặt gã, giơ tay liền dán lên trán gã một lá bùa. Lá bùa không phải màu vàng như thường lệ, mà nó đen thùi một mảnh, vừa chạm vào trán người đàn ông trung niên đã ẩn vào da gã, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.

Người đàn ông trung niên đầu tiên là sửng sốt, nhưng nhanh chóng lại ngơ ra trong đầu trống rỗng một mảng, khi gã hồi phục tinh thần, Hạ Cô Hàn đã lướt qua người gã mà đi tới cửa khách sạn. Người đàn ông đuổi theo ra đến bên ngoài, đã không thấy thân ảnh của y. Nhưng rất nhanh gã đã sợ đến mặt mũi tái nhợt, gã phát hiện trận pháp của mình đã không còn!

Rốt cuộc là từ lúc nào Hạ Cô Hàn đã phá trận pháp của gã? Tự tin trước đó hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại sợ hãi, kiêng kị bao trùm cả người.

Hơn nữa gã cũng không rõ, nếu Hạ Cô Hàn đã tóm được gã vì sao lại thả gã đi? Vì gã hoàn toàn không nhớ được chuyện Hạ Cô Hàn đã dán một lá bùa đen lên trán gã khi nãy.

Mà lá bùa mày đen này chính là khiến gã sống không bằng chết.

Hạ Cô Hàn làm gì dễ dàng thả đi những kẻ dùng mạng người vô tội để làm bàn đạp cho hành vi đê hèn, nhưng gã đàn ông trung niên này vẫn còn tác dụng. Đây cũng chính là biện pháp mà khi nãy ở trong thang máy, Cố Tấn Niên nói cho y biết.

App Dạ Võng còn để Huyền Thưởng Lệnh treo cái mạng Hạ Cô Hàn một trăm triệu. Dù trong đó không uất người thầy một trăm triệu chả là cái gì, nhưng cũng có không ít thiên sue vì một trăm triệu này người trước ngã xuống, người sau tiến lên mà tới tìm Hạ Cô Hàn, giống như gã đàn ông trung niên khi nãy, thậm chí không tiếc hạ đại trận, khống chế hàng trăm người trong khách sạn để lót đường cho mình. Hạ Cô Hàn đương nhiên có thể giải quyết, nhưng y thấy phiền toái quá đi thôi.

Cố Tấn Niên đương nhiên biết suy nghĩ của vợ mình, nên nhanh chóng nói ra một biện pháp, dùng hơi thở của Hạ Cô Hàn làm một con rối thế thân. Lá bùa đen cũng là cầu nối, khi nó ẩn vào da gã cũng là lúc, những kẻ trong bóng tối dùng thuật pháp vào Hạ Cô Hàn, sẽ tụ hết lên người đàn ông trung niên này.

Nói ngắn gọn, gã đã thành thế thân cho Hạ Cô Hàn, bản thân sẽ nhận hết  công kích của những kẻ muốn giết Hạ Cô Hàn.

Nếu gã ta đã không từ thủ đoạn muốn mệnh Hạ Cô Hàn, vậy cũng phải chuẩn bị tâm lý, xem Hạ Cô Hàn phản kích. Còn hiện tại, sống hay chết còn phải xem tạo hoá của gã thế nào.

Có lẽ, vì nguyên nhân là con rối thế thân, nên đám thợ săn tiền thưởng trên Dạ Võng cũng nháo loạn.

Hơn 20 phút sau, Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên đã có mặt tại Bộ ngành đặc thù.

Vừa bước vào văn phong Thiết Diện, đã thấy Lương Nhữ Thanh ngồi bắt chéo chân nhàn nhã trên sofa, không có gì gọi là khẩn trương khi chút nữa sẽ tiếp xúc với Mạc Cương.

Khi thấy Hạ Cô Hàn bước vào, Lương Nhữ Thanh cũng không đứng lên, bộ dáng cà lơ phất phơ mà hướng Hạ Cô Hàn vẫy vẫy tay, cười nói, “Ông chủ Hạ.”

Thiết Diện cùng Trương Cảnh Lâm đứng một bên vô cùng nghiêm túc, thanh âm thanh thúy vang dội, “Buổi trưa tốt lành ông chủ Hạ.”

Hạ Cô Hàn gật gật đầu, ngồi vào chiếc sofa đơn gần đó.

Y còn chưa kịp mở miệng, Lương Nhữ Thanh đã nói thẳng: “Buổi sáng hôm nay Mạc Cương có liên hệ cho tôi, nói tôi đưa Nhậm Học Lễ cùng đến gặp mặt.”

Lương Nhữ Thanh đại khái có thể đoán được nguyên nhân vì sao, đơn giản Mạc Cương biết rõ chuyện anh em Nhậm gia bất hoá, nên muốn xem phản ứng của cả hai, có hay không đang giả vờ. Mà chuyện này khá khó khăn, làm lố quá sẽ khiến người khác hoài nghi, mà khắc chế quá cũng không được. Quả thật đây giống như bài kiểm tra kỹ thuật diễn đối với Lương Nhữ Thanh.

Nhưng cậu lại chả thấy gì gọi là khó khăn, ngược lại còn nóng lòng muốn thử, cái này còn thú vị hơn đóng phim gấp nhìn lần.

“Nhậm Học Lễ đã chuẩn bị sẵn sàng,” Hạ Cô Hàn dựa vào người Cố Tấn Niên nói: “Cậu chờ một chút, sau đó đến thẳng Nhậm gia đón Nhậm Học Lễ là được.”

Với kỹ thuật diễn của Lương Nhữ Thanh, Hạ Cô Hàn vô cùng yên tâm, y vừa thay khuôn mặt Nhậm Học Bác cho cậu, thì khí chất trên người Lương Nhữ Thanh cũng thay đổi ngay lập tức.

Còn Nhậm Học Lễ bên kia, Hạ Cô Hàn cũng không có gì không yên tâm, Nhậm Học Lễ từ tay trắng mà có cơ ngơi thế này, rồi trải qua chuyện mấy tháng nay, hẳn ông cũng không quá bất ngờ.

"Vậy tôi đi rước em trai mình đây." “Nhậm Học Bác” từ trên sô pha đứng lên, trên mặt nhìn không nhìn ra chút  biểu tình gì, nhưng đáy mắt lại tràn đầy ác ý, đặc biệt là hai chữ "em trai" được phát ra khiến người nghe cảm thấy lạnh lẽo vô cùng. Chỉ hai chữ như vậy cũng thấy được “Nhậm Học Bác” đối người em trai này lòng đầy thù hận.

Đến khi  “Nhậm Học Bác” rời đi, Trương Cảnh Lâm lúc này bị Thiết Diện kêu vào văn phòng trợn mắt há hốc mồm. Nếu không phải cậu tận mắt thấy ông chủ Hạ thay khuôn mặt cho Lương ảnh đế, Trương Cảnh Lâm còn tưởng rằng Lương ảnh đế là bị Nhậm Học Bác hồn xuyên.

Thiết Diện thấy Trương Cảnh Lâm ngây ngốc nhìn chằm chằm ra cửa, không nhịn được liền vỗ đầu cháu trai, "Học được không?"

"Không ạ!"Trương Cảnh Lâm vô thức trả lời, nhưng vì sợ cữu cữu cậu vẫn không nhịn được mà nói: "Nhét con vào Học viện điện ảnh khoảng 3-4 năm có lẽ học được một chút.”

Thiết Diện nghiêm mặt, khiến Trương Cảnh Lâm lập tức câm miệng, còn ở ngoài miệng làm động tác kéo khóa. Cậu sáng dạ, nhưng trước nay vô cùng sợ  Thiết Diện, từ sự tình Dư Phi Bạch, Trương Cảnh Lâm mới nhận ra cữu cữu thật tâm yêu quý cậu. Nên hiện tại dù có sợ nhưng cậu vẫn tỏ ra thân thiết với cữu cữu hơn.

Trương Cảnh Lâm nghịch ngợm trong chốc lát, mới cùng Hạ Cô Hàn nói: “Ông chủ Hạ, tôi đã đem tin mà cậu nói để truyền lại cho người bên kia.”

Cậu dừng một chút, còn nói thêm: “Người kia trực tiếp videocall cho tôi, nhưng bên kia lại khá tối, tôi không thể thấy rõ mặt của gã, chỉ nhìn thấy là mái tóc bạc trắng, giống người già "

"Người già sao?"

“Đúng vậy.” Trương Cảnh Lâm nặng nề mà gật gật đầu, “Lưng như bị gù, giọng nói còn có chút khàn khàn.”

Hạ Cô Hàn không hỏi nữa, chỉ ngồi trên sofa trầm tư một chốc, cuối cùng lấy ra điện thoại, gọi cho hội phó Hiệp hội thiên sư Vụ Châu, cũng là sư phụ của y - Hạ Bồi Hà.

【 Hạ Cô Hàn: Sư phụ, dạo gần đây ngài có thấy Dư Bắc Quang không? 】

【 Xé mạn tiểu lão đầu nhi: Hình như khá lâu rồi chưa thấy đến Hiệp hội. 】

Phải nói, Dư Bắc Quang vốn rất ít khi đến Hiệp hội thiên sư, sau cái ngày Toạ đàm thiên sư thì Hạ Bồi Hà thấy Dư Bắc Quang chỉ vỏn vẹn đếm trên đầu ngón tay.

【 Hạ Cô Hàn: Ngài có nhớ chính xác từ lúc nào gã không xuất hiện nữa không ? 】

Chuyện này Hạ Bồi Hà lại nhớ rất rõ, nên nhanh chóng rep lại.

【 Xé mạn tiểu lão đầu nhi: Ba năm trước. 】

【 Xé mạn tiểu lão đầu nhi: Con muốn gặp gã sao? Để vi sư ngẫm lại biện pháp? 】

Tuy nói như vậy, nhưng mấy năm nay Dư Bắc Quang vẫn luôn treo cái danh ở Hiệp hội thiên sư Vụ Châu, rất ít khi quản chuyện trong hội, Hạ Bồi Hà thật sự không có biện pháp liên hệ.

Hạ Cô Hàn cũng biết chuyện, nay nên nhanh chóng nhắn tin lại.

【 Hạ Cô Hàn: Không cần, con chỉ hỏi một chút thôi.】

Sau đó y liền thấy cái emo đầu gấu trúc với cái dấu chấm hỏi to trên đầu, thì không khỏi phì cười.

Sư phụ của y không bao giờ lỗi thời mà, trend nào cũng có thể đu được.

Sau khi nhắn tin xong với sư phụ, Hạ Cô Hàn liền nghe được giọng của Cố Tấn Niên vang bên tai: "Vậy người già kia nhất định là Dư Bắc Quang.

Hạ Cô Hàn “Ân” một tiếng.

Điểm này đúng là không thể nghi ngờ, vì vụ án Tráo đổi bộ phận cơ thể, Hạ Cô Hàn đã gặp qua cái kẻ được gọi là “Dư đại sư”, quả thật là một lão già với mái tóc trắng xoá. Cũng vì nguyên nhân này nên thời điểm gặp nhau ở Toà đàm thiên sư, y cũng không đem Dư Bắc Quang là Dư đại sư để trong đầu.

Nhưng sau đó, Hạ Cô Hàn lại hoài nghi “Dư đại sư” là Dư Bắc Quang cố ý ngụy trang thành lão nhân, để qua mắt người ngoài. Nhưng hiện tai có lẽ cái bộ da trẻ trung của Dư Bắc Quang mới là giả, còn bề ngoài thật sự của gã là một lão già. 

Chuyện này cũng giải thích luôn chuyện 3 năm trước vì sao Dư Bác Quang thân là Hội trưởng hiệp hội thiên sư Vụ Châu lại ít khi xuất hiện. Hẳn là do bề ngoài gã đã lão hoá.

Còn vì sao Dư Bắc Quang lại lão hoá nhanh chóng như vậy, trong lòng Hạ Cô Hàn dâng lên suy đoán, đó có lẽ là do “Thần minh”, vì khi đó y ở Hàng Châu chụp được một phách của cái “Thần minh” kia, nên nó đã trốn vào thân thể Dư Bắc Quang, còn Dư Bắc Quang dùng chính sinh lực của mình để dưỡng nó.

Nghĩ đến đây, Hạ Cô Hàn lười nhác mà xuy một tiếng.

Tín ngưỡng của Quỷ Y về cái thứ gọi là "Thần Minh" kia quả thật “Thành kính”, vì “Thần minh” mà không tiếc thương tổn chính mình.

Chỉ là……

Rốt cuộc có bao nhiêu Quỷ Y biết được, cái thứ gọi là "Thần Minh" mà bọn họ tín ngưỡng thật ra không phải Hạ Phi Tinh chân chính?

Nếu Quỷ Y không biết, Hạ Cô Hàn vô cùng chờ mong khi thấy được tín ngưỡng của bọn chúng sụp đổ. Khi chúng biết “Thần minh” không phải là Hạ Phi Tinh thì thế nào……

Hạ Cô Hàn híp híp mắt, ánh mắt lập lờ vui vẻ.

Cái gọi là “Thần minh” chỉ là một con chuột cống giả tạo mà đám Quỷ Y dùng cái tên Hạ Phi Tinh để âm mưu, chúng nương theo tên của Hạ Phi Tinh để tạo thanh thế, đồng thời làm ô danh Hạ Phi Tinh.

Quỷ Y, rốt cuộc là từ đâu?

Mạc Cương lần này cùng Nhậm Học Lễ gặp mặt, địa điểm là do Mạc Cương chọn, đó chính lag một Viện dưỡng lão bỏ hoang ở vùng ngoại ô Đồng Châu, cái gọi là bỏ hoang thì đương nhiên không người lui tới, bên trong hư hỏng dơ bẩn, cỏ mọc thành cụm, rêu mọc từng tảng.

Hiện tại đã là buổi tối, viện dưỡng lão đã sớm cắt điện, bốn phía đen sì, chỉ có bên trong đại sảnh lộ ra chút ánh sáng từ nến, trong cái không gian âm u tịch mịch ngọn nến càng giống ma trơi lập loè, khiến người vô tình đi ngang khiếp đến hoảng.

Gió đêm thổi đến cỏ dại rào rạt rung động, vì không gian yên tĩnh này tăng thêm một tia quỷ dị.

Xa xa có ánh đèn xe rọi đến, cuối cùng dừng lại ở cửa Viện dưỡng lão, rất nhanh tiếng động cơ xe đã tắt, người trên xe cũng bước xuống. Quan hệ cả hai vừa nhìn vào đã biết là không hợp nhau, cả quá trình cũng không nhìn đối phương lấy một lần, thậm chí người đi phía trước khoé miệng còn vươn lên nụ cười hung ác, ánh mắt không giấu được sự âm hiểm của mình.

Hai người này đương nhiên là hai anh em “Nhậm Học Bác” cùng Nhậm Học Lễ.

Cả hai người trước kẻ sau một đường bước vào Viện dưỡng lão, “Nhậm Học Bác” tựa hồ không hài lòng nơi này, vừa đi vừa nhíu chặt mày, nhưng vẫn nhịn mà không lên tiếng chê bai.

Còn Nhậm Học Lễ đi phía sau, cả người cũng không có gì biến hoá, vẫn là bộ dáng nho nhã, sống lưng thẳng tắp đĩnh bạt, ánh mắt thanh nhuận, bước đi đều đều như trong một yến hội sáng trọng, mà không phải cái Viện dưỡng lão bỏ hoang dơ bẩn.

Hai anh em đi cùng với nhau, nhìn khí chất cũng đủ thấy được ai hơn ai kém.

Sảnh lớn viện dưỡng lão chỉ có duy nhất một cây nến, trong gió đêm nhẹ nhàng lay động, nó cũng chính là nguồn sáng duy nhất ở đây. Mạc Cương ngồi bên cạnh ngọn nến, cái bóng của gã kéo dài trên đất, phủ lên vệt máu ở bờ tường phía sau, cực kỳ giống quỷ ảnh, đè ép tâm lý người khác.

Sắc mặt Nhậm Học Bác vô cùng khó chịu, nhịn không được liền nói: “Hắc xà, ngươi sao lại chọn cái chỗ như thế này? Không có tiền thì nói ta một tiếng, chút tiền ấy ta có thể cho ngươi."

Mạc Cương không thèm để ý đến Nhậm Học Bác, mà là ngẩng đầu nương theo ánh nến đánh giá Nhậm Học Lễ.

Nhậm Học Lễ nhàn nhã mà đón nhận tầm mắt Mạc Cương, sau đó còn hướng gã nhẹ gật đầu, không hề để tâm đến nơi này có hay không làm bẩn y phục của ông, sau đó ngồi xếp bằng trên mặt đất giống với Mạc Cương.

"Nhậm Học Bác" thấy không ai để ý đến mình, không khỏi “Hừ” một tiếng,  nhưng không ngồi xuống.

Lão là người thừa kế của Nhậm gia, đương nhiên phải có tôn nghiêm của người thừa kế.

Mạc Cương ngẩng đầu nhìn Nhậm Học Bác một cái, thấy rõ phản ứng của lão, quả thật không khỏi nở nụ cười khinh miệt, hai anh em Nhậm gia tuy cùng dòng máu nhưng khí chất hoà toàn khác nhau, gã cũng hiểu vì sao Nhậm lão gia tử lại không muốn giao gia sản cho Nhậm Học Bác.

Nhưng chuyện này không phải là chuyện Mạc Cương muốn quan tâm, gã rũ mắt, giọng nói không lạnh không nhạt, “Nhậm tiên sinh muốn gặp ta?”

Nhậm Học Lễ đạm cười nói: “Hắc xà tiên sinh hẳn là hiểu ý tứ của ta.”

Hai người nói chuyện như đánh đố lẫn nhau, trên mặt mang theo nét cười khách khí xa lạ, sau đó không ai lên tiếng.

"Nó câu nào nói muốn gặp ngươi?" Cố tình lại có người không muốn giữ mặt mũi cho kẻ khác, âm dương quái khí lên tiếng tiếp, "Hắc Xà, ngươi vẫn chưa có tư cách để cùng ông chủ Nhậm bàn điều kiện đâu."

Lúc này Nhậm Học Bác không khác gì con nhím xù gai, ai cũng muốn đâm, nói xong còn làm vẻ mặt ta không quan tâm.

Nhậm Học Lễ nơi nào cũng bị Nhậm Học Bác đè một đầu, trong lòng Nhậm Học Bác đã sớm bất mãn, không nhịn được mà âm dương quái khí đâm chọt, muốn khơi mào mẫu thuẫn giữa Nhậm Học Lễ cùng Mạc Cương, vụ giao dịch này chết non càng tốt. Mà tốt hơn nữa nếu như Mạc Cương thù Nhậm Học Lễ, sau đó ra tay giết cả nhà Nhậm Học Lễ càng tốt.

Nhưng cái cách của lão vô cùng ngu ngốc, nhìn liền nhận ra ngay.

Mạc Cương nhìn Nhậm Học Bác một cái, trong ánh mắt tràn ngập đánh giá, theo lý thuyết Nhậm Học Bác sẽ không ngu như vậy. Lão sẽ không ngu ngốc mà làm lộ ra mục đích của mình như vậy.

"Nhậm Học Bác" tùy ý Mạc Cương đánh giá mình, không hề có chút chột dạ, chỉ là khi tầm mắt của lão lia qua Nhậm Học Lễ, không giấu được số ruột cùng âm ngoan.

Hiện tại "Nhậm Học Bác" đang nóng nảy.

Lão sợ Nhậm Học Lễ có thể đạt thành giao dịch với cấp trên, nếu thật như vậy lão sẽ bị đè đầu lần nữa, nhưng hiện tại lại không có cách ngăn cản, chỉ có thể âm dương quái khí mà móc mỉa.

Mạc Cương trong lòng hiểu rõ, không để ý tới việc Nhậm Học Bác châm ngòi, đem lực chú ý một lần nữa phóng lên người Nhậm Học Lễ, "Ta biết rõ ý tứ của Nhậm tiên sinh, nhưng trước đó Nhậm tiên sinh có thể nói cho ta biết tại sao lại đồng ý chuyện hợp tác với chúng ta? Vì danh tiếng của ông hiện nay, không cần phải làm những chuyện như vậy."

Nhậm Học Lễ như không gì mà nói: “Xây lên một cái danh tiếng không khó, nhưng chỉ là diễn cho người khác xem. Còn vì sao đáp ứng mấy người?"  Nhậm Học Lễ cười một chút, trong mắt hiện lên một tia tham lam, “Ai lại chê tiền nhiều?”

Tuy nói như vậy nhưng Mạc Cương vẫn chưa tin tưởng Nhậm Học Lễ.

Gã trầm mặc trong chốc lát, mới nói: “Nghe nói Nhậm Học Bác bắt được nhược điểm của ngươi, ngươi mới đáp ứng hợp tác với chúng ta??”

Nói như vậy liền lộ ra mâu thuẫn với câu trước.

"Đứa nhỏ nhà ta đã nghiện," khuôn mặt Nhậm Học Lễ không còn tự tin, ánh mắt cũng mất đi ánh sáng, trong giọng nói lại tràn đầy khinh thường, "Ta nguyện ý, vì con bé chính là bảo bối đầu quả tim, vì con bé cái gì ta cũng dám làm."

Nhậm Học Lễ cũng không có che giấu nhược điểm của chính mình, nói thẳng ra nhược điểm của ông chính là cháu gái bảo bối, với lại ông đáp ứng hợp tác cũng vì lợi ích của mình.

Mạc Cương nghe hiểu, trong lặng lẽ nhìn qua Nhậm Học Bác một cái, quả nhiên thấy được bộ dáng tức hộc máu của lão. Cái gọi là nắm được nhược điểm của Nhậm Học Lễ thì ra chỉ là khoác lác, lão ta chỉ muốn làm lố lên công lao của chính mình.

Nhậm Học Bác cười nhạt một tiếng, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, sau đó bước thẳng ra khỏi viện dưỡng lão, nhưng lão cũng không đi quá xa, đến cửa liền dừng lại, vì lão muốn nghe  Nhậm Học Lễ cùng Mạc Cương nói cái gì.

Trong sảnh Viện dưỡng lão, cuộc đối thoại lại tiếp tục.

Mạc Cương rốt cuộc lui một bước, “Người phía trên không phải không muốn đến gặp Nhậm tiên sinh, chỉ là có vài chuyện ngoài ý muốn nên hôm nay chưa xuất hiện. Cũng muốn xem thử thành ý của Nhậm tiên sinh thế nào. Hợp tác đương nhiên hai bên cùng được lợi, Nhậm tiên sinh là người làm ăn, sẽ hiểu vấn đề hơn ta đúng không?”

Gã nói xong lại cười vô cùng khách khí, bộ dáng tự tin, mà nghĩ Nhậm Học Lễ nhất định sẽ đưa thành ý trước. Vì dù gì, “Thần Tiên Tán” cũng là một vụ làm ăn lớn, không chỉ một lời bốn, mà hiện tại vẫn chưa có một dụng cụ nào đo ra được thành phần trong đấy, chỉ cần không ngu thì đã thấy tiền trước mặt rồi.

Nhậm Học Lễ là cái người làm ăn, lại là con cáo già trên thương trường, khẳng định hiểu cái đạo lý này. 

Nhưng phản ứng tiếp theo của Nhậm Học Lễ lại khiến Mạc Cương chưng hửng.

Ông đứng lên, từ trên cao nhìn xuống, bộ dáng nghiêm nghị không ai bì nổi mà nói: “Hắc xà ngươi phải biết vụ làm ăn này, quyền chủ động ở trên tay ta, chứ không phải người sau lưng ngươi. Nếu ta đoán không lầm, thì bọn họ đang gấp rút muốn mở rộng Thần Tiên Tán, mà cả nước này, người có năng lực không phải ta thì là ai? Nên chuyện này, không phải ta là người đưa thành ý mà là người sau lưng ngươi mới đúng!"

Mạc Cương ngây ngẩn cả người, thật sự không nghĩ đến, Nhậm Học Lễ lấy cái tự tin gì mà có thể nói ra những lời như vậy?

Ngay sau đó, liền nghe được tiếng Nhậm Học Bác phẫn nộ chất vấn: “Nhậm Học Lễ, mày nghĩ mày là ai? Có vài đồng thì hay lắm sao? Hôm nay không có mày, thì cả nước còn Trương Học Lễ, Vương Học Lễ! Mẹ nó! Mày nghĩ mình là ông hoàng sao?”

Sắc mặt Nhậm Học Lễ không thay đổi, “Vậy Hắc Xà tiên sinh đi mời cái Trương Học Lễ, Vương Học Lễ đi, chúng ta không thể hợp tác rồi.”

Dứt lời, ông liền phất tay áo bỏ đi, không chút lưu luyến.

---------------------------------------------------------

Note: chức vụ có phần sai lầm, nên để cho MN hiểu một cách đơn giản.

Hiệp hội thiên sư gồm:

Hội trưởng hiệp hội - (Hạ Vân Khai)
Hội trưởng từng thành phố.
Hội phó từng thành phố.

Hội trưởng Vụ Châu: Dư Bác Quang.
Hội phó Vụ Châu: Phương Dĩ Niên ( đã ngủm) hiện tại là Hạ Bồi Hà.

Mong MN thông cảm, sau khi xong hết phiên ngoại bên mình sẽ beta lại cách xưng hô lẫn chức vụ.

-----Còn tiếp-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play