Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
—— Thần minh của mấy người, có phải Hạ Phi Tinh hay không?
Câu này lọt vào tai Dư Phi Bạch, khiến gã lập tức nhìn qua Hạ Cô Hàn. Lúc này đây, vẻ mặt của gã trở nên vô cùng thành kính, tựa hồ cái tên “Hạ Phi Tinh” chính là thần thánh tồn tại trong lòng gã.
Nhưng giây sau, gã đã hướng Hạ Cô Hàn “Phi” một ngụm, tư thái cao ngạo, trong giọng nói tràn ngập khinh miệt, “Mày là cái thá gì dám gọi thẳng tên của Thần minh?”
Thái độ của Dư Phi Bạch đã nói lên rõ ràng, “Thần minh” của nhóm Quỷ Y chính là Hạ Phi Tinh.
Tuy trong lòng sớm đã có dự đoán, nhưng khi nghe được sự thật, Hạ Cô Hàn lại chinh lăng một chút, trong lòng mạc danh dâng lên một loại cảm xúc khó nói. Chính y cũng không biết trong lòng mình đang nghĩ gì, y chỉ lẳng lặng mà nhìn Dư Phi Bạch, một đôi mắt đào hoa chớp động, tối đen không có ánh sáng.
Một bàn tay to, khớp tay rõ ràng, mang theo hơi lạnh nắm lấy bàn tay Hạ Cô Hàn, từng ngón tay len vào khẽ tay y, mười ngón đan chặt.
Hạ Cô Hàn quay đầu nhìn Cố Tấn Niên liếc mắt một cái, không có nói bất luận điều gì, chỉ nhìn lão chồng quỷ đứng bên cạnh, nhưng cảm xúc khó hiểu dâng lên lại nhanh chóng tan đi.
Một lần nữa y nhìn qua Dư Phi Bạch, thành âm lười biếng của Hạ Cô Hàn trước sau, “Các người muốn Hạ Phi Tinh sống lại?”
Dư Phi Bạch trợn trừng mắt nhìn, cao ngạo mà lặp lại câu nói kia, “Mày không có tư cách gọi tên Ngài ấy!”
“Ha.” Hạ Cô Hàn cười nhạo một tiếng, trong giọng nói tràn ngập khinh thường, “Thần minh? Bất quá chỉ là một con chuột cống dơ bẩn, chui nhủi không dám chường mặt ra.”
Những lời này hoàn toàn chọc giận Dư Phi Bạch, gã không màng cái kết mà lao thẳng vào Hạ Cô Hàn, nhưng chưa kịp chạm tới góc áo của y thì đã có một nguồn lực, hất thẳng Dư Phi Bạch ra mà dội mạnh vào tường.
Dư Phi Bạch phun ra một búng máu, nhưng không có chút sợ hãi gì, ánh mắt vẫn âm ngoan ác độc mà trừng Hạ Cô Hàn, hận không thể đem y băm vằm vạn đoạn.
Hạ Cô Hàn cũng biết bây giờ cũng chả thể moi thêm được tin tức gì từ “Thần minh” ở miệng Dư Phi Bạch, quay đầu cùng Mâu Hàng Âm nói: “Giao cho cô.”
Mâu Hàng Âm gật gật đầu, “Được.”
Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên cùng nhau rời khỏi phòng thẩm vấn, khi cửa đóng lại, thì tất cả âm thanh trong phòng thẩm vấn cũng bị ngăn cách.
“Cố Tấn Niên.” Hạ Cô Hàn bỗng nhiên lên tiếng, nhưng đây cũng là lần đầu tiên y gọi thẳng tên họ của lão quỷ thế này.
“Hửm?”
Cố Tấn Niên đối diện với đôi mắt trong suốt của Hạ Cô Hàn, có chút khó hiểu.
Hạ Cô Hàn chắc chắn mà nói: “Anh tức giận…… Không, anh đang rất tức giận.”
Dù Cố Tấn Niên che giấu rất khá, thậm chí làm người khác nhìn không ra cảm xúc thật. Nhưng Hạ Cô Hàn lại hiểu rất rõ Cố Tấn Niên, như hắn hiểu rõ y, khi nãy ở trong phòng thẩm vấn, Hạ Cô Hàn đã nhìn ra nội tâm đang quay cuồng lửa giận của Cố Tấn Niên.
Cố Tấn Niên cũng không giấu diếm mà đơn giản thừa nhận, “Đúng vậy, anh đang rất tức giận.”
Nhưng nháy mắt, Cố Tấn Niên lại lộ ra biểu tình mờ mịt, “Nhưng anh không biết vì cái gì anh lại tức giận.”
Cố Tấn Niên tồn tại đã rất lâu, thẳng đến khi gặp được Hạ Cô Hàn, thế giới trong mắt hắn mới dần dần rõ ràng, nhưng lại không nhớ được gì về quá khứ. Cái tên Hạ Phi Tinh trong trí nhớ của hắn chính là trống rỗng, nhưng mỗi khi nghe thế cái tên này, hắn lại cảm thấy lòng ngực đau thắt. Lần này cũng như vậy, khi nghe Dư Phi Bạch đem Hạ Phi Tinh cùng “Thần minh” xếp cùng nhau, lửa giận trong lòng hắn lại ngùn ngụt bốc lên, giống như dung nham núi lửa đến lúc dâng trào.
Bất quá rất nhanh, Cố Tấn Niên đã khắc chế được cảm xúc của chính mình, không để nó biểu hiện ra bên ngoài. Thậm chí, hắn còn phát hiện Hạ Cô Hàn thất thần, mà kịp thời nắm lấy tay của vợ để an ủi y.
Hạ Cô Hàn tin tưởng Cố Tấn Niên, nên khi thấy sự tức giận của hắn vẫn chưa tiêu tán, thì bỗng nhìn quanh bốn phía, sau đó ép Cố Tấn Niên lên tường, làm một cái thế kabe-don.
Cố Tấn Niên: “Em……”
Hắn vừa mới mở miệng, Hạ Cô Hàn liền hôn lên.
Hạ Cô Hàn ở ánh trong ánh mắt Cố Tấn Niên dần phóng to, cuối cùng chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt hoa đào đang cong cong mang ý cười, mặt mày Cố Tấn Niên cũng nhiễm ý cười của y, nhanh chóng chế trụ cái eo thon, đem Hạ Cô Hàn kéo sát vào người, cảm nhận nhiệt độ mà Hạ Cô Hàn mang đến.
Sau khi nụ hôn kết thúc, Hạ Cô Hàn liền lùi một bước để đứng thẳng. Học theo bộ dáng thường ngày của Cố Tấn Niên, vươn tay gãi gãi cằm hắn, như dỗ con nít mà nói: “Đừng nóng giận. Chúng ta tiếp tục đi điều tra, để xem cái Hạ Phi Tinh này là Lý Quỳ hay Lý quỷ.”
Cố Tấn Niên không nhịn được mà duỗi tay xoa nhẹ đầu Hạ Cô Hàn, ánh mắt ôn nhu sủng nịch, lại cười nói: “Được.”
Hạ Cô Hàn cũng không rời khỏi Bộ ngành đặc thù, mà tìm một căn phòng nghỉ, sau đó lên ghế sofa lăn ra nằm, không bao lâu liền ngủ.
Nhưng lần này y lại mơ một giấc mộng.
Trong mộng, y đang đứng trong một nơi dày đặc sương mù, duỗi tay cũng không thấy năm ngón, y ngơ ngác mà đứng yên tại chỗ, thì bỗng nhiên trong sương mù có một bàn tay vươn ra nắm lấy tay y, sau đó dắt y đi.
Không thấy được người đang dắt là ai, nhưng trong mộng Hạ Cô Hàn lại không sinh ra tâm đề phòng, còn tùy ý để người kia nắm tay dắt đi.
Phía trước vẫn là sương mù dày đặc, người nọ vẫn nắm tay y đi vào bên trong màn sương dày.
Xuyên qua sương mù, khung cảnh lại
bất chợt thay đổi.
Gió lạnh ban đêm thổi từ cửa vào phòng, lay động màn lụa đỏ thẳm, ánh nến phía xa nhảy múa trong đêm, một đôi bóng người được ánh nến chiếu rọi lên tường, gắt gao giao hoà vào nhau.
***
Thời điểm Hạ Cô Hàn tỉnh lại, bên ngoài đã tờ mờ sáng.
Y cũng không ngồi dậy ngay, mà còn chìm trong giấc mộng khi nãy.
Màn lụa lay động, giường vang lên tiếng cọt kẹt đều đều, ánh nến dây dưa với bóng hai người, rõ ràng đó là khung cảnh động phòng hoa chúc.
Thực không khéo, trong hai người thì một lại là Hạ Cô Hàn.
Còn người kia.......
Hạ Cô Hàn nghiêng đầu nhìn về phía Cố Tấn Niên đang ngồi bên ghế xem tiểu thuyết. Hạ Cô Hàn vẫn nhớ rõ cảnh tượng trong mộng, chính là người đàn ông đang động phòng hoa chúc với y, chính là lão quỷ Cố Tấn Niên.
Rõ ràng chỉ là một giấc mộng, Hạ Cô Hàn lại cảm thấy vô cùng chân thật, giống như y đã trải qua đêm động phòng vui sướng, đến nỗi sự tê dại còn phiếm nhàn nhạt trong xương.
Hạ Cô Hàn càng nghĩ lại càng cảm thấy choáng váng, hai tay cũng ẩn ẩn nóng lên. Y cùng Cố Tấn Niên sinh hoạt giường chiếu cũng rất hài hoà mà? Tại sao lại mơ giấc mộng như vậy? Lại còn vô cùng kịch liệt?
Cố Tấn Niên cảm nhận được tầm mắt Hạ Cô Hàn, thu hồi di động mà nhìn qua “Tỉnh rồi sao?”
Hạ Cô Hàn có chút mất tự nhiên mà “Ưhm” một tiếng.
Thanh âm vừa ra khỏi miệng, Hạ Cô Hàn mới phát hiện giọng mình có chút khàn, còn hơi khô cổ.
Giây tiếp theo, một li nước đã nhanh chóng xuất hiện trước mặt y, “Uống miếng nước đi.”
Hạ Cô Hàn từ sofa ngồi dậy, nhận li nước của lão quỷ mà uống một ngụm, nước còn chưa nuốt, đã nghe cái giọng bỡn cợt chả ra gì của Cố Tấn Niên vang bên tai, “Nằm mơ thấy cái gì? Mà kêu đến khàn cả giọng vậy.”
“Không có gì.” Hạ Cô Hàn khó có được mà đỏ ửng khuôn mặt, nhanh chóng tránh đi tầm mắt của Cố Tấn Niên, sau đó liền chuyển đề tài, “Mâu Hàng Âm thẩm vấn xong rồi sao?”
“Cũng xong rồi.” Cố Tấn Niên cũng không tiếp tục cái này đề tài, đem ly nước dẹp lên trên bàn, “Mau đi xem thế nào?”
Hạ Cô Hàn: “Đi thôi.”
Hạ Cô Hàn đứng dậy duỗi người, 囧 đã khôi phục lại cảm xúc, giống như giấc mộng kia chưa bao giờ phát sinh.
Cố Tấn Niên nhìn bóng dáng Hạ Cô Hàn, sủng nịch mà cười cười, rồi sau đó đi theo. Ánh mắt Cố Tấn Niên dừng trên bờ ngực Hạ Cô Hàn, sau đó liền rời đi.
Khi nãy lúc Hạ Cô Hàn ngủ, Cố Tấn Niên rõ ràng cảm nhận được ngọc thời gian ở ngực Hạ Cô Hàn phát ra thời gian chi lực. Mà thời gian chi lực lại trực tiếp tẩm nhập vào linh hồn Hạ Cô Hàn, như đang tu bổ cái gì đó.
Loại tình huống này hôm nay cũng không phải lần đầu tiên phát sinh, Cố Tấn Niên trong lòng ẩn ẩn có chút suy đoán, nhưng hắn cũng chưa định nói cho Hạ Cô Hàn nghe.
Một người một quỷ, lần nữa đi vào phòng thẩm vấn, Mâu Hàng Âm vừa kết thúc thẩm vấn với Dư Phi Bạch, khi thấy Hạ Cô Hàn tiến vào, Mâu Hàng Âm liền hướng y gật đầu.
Không cần Hạ Cô Hàn hỏi, Mâu Hàng Âm đã chủ động nói ra, Dư Phi Bạch là quân cờ Quỷ Y nhét vào Bộ ngành đặc thù, gã không có tham dự vào vụ án Thần Tiên Tán, nhiệm vụ của gã chỉ là nằm vùng để cùng cấp tin tức cho nhóm Quỷ Y. Nên thông tin Mâu Hàng Âm moi từ miệng Dư Phi Bạch cũng tương tự với thông tin Hạ Cô Hàn tra ra.
Còn tin về Dư Phi Bạch lại chả có gì.
Còn cái kế hoạch nhất thể song hồn , chính là nhóm Quỷ Y muốn tạo ra thêm nhiều quân cờ, bằng cách thay đổi cơ thể, sau đó thay thế những thiên sư ban đầu. Biện pháp này là cách duy nhất để nhét người vào Bộ ngành đặc thù mà không khiến kẻ khác phát hiện.
Nhưng đặc điểm chính là hai người phải có năng lực tương đồng, thân hình cũng tương tự, bằng không người bị giam sinh hồn cũng sẽ nhanh chóng bại lộ.
Họ còn biết được, Dư Phi Bạch mới là thành phẩm đầu tiên mà Quỷ Y xếp vào Bộ ngành đặc thù. Vì lấy năng lực của gã, rất nhanh sẽ được trọng dụng, nên về sau Quỷ Y sẽ dễ dàng lấy được tin tức quan trọng hơn.
Nhưng gã mới trở thành “Trương Cảnh Lâm” không được mấy ngày, thì vụ án Thần Tiên Tán ở Đồng Châu đã hấp thụ ánh sáng, Hạ Cô Hàn cùng các thành viên trong Tổ Trọng Án lần lượt đi vào Đồng Châu điều tra. Dư Phi Bạch ỷ vào năng lực đặc biệt của mình, mà không chút sợ hãi, tự tin quyết định giết người diệt khẩu, cũng vì quá tự tin mà gã cũng bại lộ chính thân phận của mình.
Hạ Cô Hàn cảm thấy thú vị cực kỳ, “Ý là, cả Dư Phi Bạch không phải được kẻ trên bày mưu, mà tự chủ trương muốn giết Kỷ Cần cùng Nhậm Học Bác?”
“Đúng vậy.” Mâu Hàng Âm gật đầu, “Gã quá mức kiêu ngạo, lại tuổi trẻ khí thịnh, tự tin mà cho rằng không ai bắt được nhược điểm.”
“Nói cách khác, Quỷ Y hiện tại còn không biết Dư Phi Bạch đã bị bắt, cũng đoán không ra thân phận gã ta đã bị lộ?”
Mâu Hàng Âm: “Hẳn là như vậy.”
Thật ra nhiệm vụ mà cấp trên giao cho Dư Phi Bạch chính là thành thật mà làm một “Trương Cảnh Lâm”, đem chính mình giấu đi, nhưng họ không thể tưởng được Dư Phi Bạch luôn tự cho mình là thông minh, sau đó nhúng tay vào án Thần Tiên Tán. Nên hiện tại bọn họ vẫn nghĩ, Dư Phi Bạch vẫn là Trương Cảnh Lâm của Bộ ngành đặc thù Đồng Châu.
Nếu là cái dạng này……
Mâu Hàng Âm như hiểu ý tứ Hạ Cô Hàn, “Ông chủ Hạ, chỉ sợ có điểm khó.”
Muốn lợi dụng Trương Cảnh Lâm làm gián điệp, thì trước hết phải tìm lại thân thể cho cậu ta, thân thể Dư Phi Bạch chung quy vẫn là của gã, linh hồn người khác vĩnh viễn không thể làm chủ đạo, mà hơn hết linh hồn Trương Cảnh Lâm không thể đoạt được quyền điều khiển thân thể.
Trừ phi tìm ra thân thể Trương Cảnh Lâm, sau đó để cậu ta về lại thân thể của chính mình, rồi để cậu ta thành Dư Phi Bạch để cung cấp tin cho Quỷ Y. Nhưng đến cả Dư Phi Bạch cũng không biết thân thể Trương Cảnh Lâm đang ở nơi nào.
Vậy thì chỉ có thể xúi giục được Dư Phi Bạch, khiến gã thành gián điệp hai mang. Dư Phi Bạch lại đối với “Thần minh” thành kính có thừa, Mâu Hàng Âm khi thẩm vấn gã đã dùng thuật thôi miên, tin tức moi được cũng bô cùng gian nan, chứ đừng nói đến việc xúi giục hắn làm gián điệp.
Hơn nữa chuyện này còn không thể kéo dài, nếu Quỷ Y bên kia trong khoảng thời gian dài không thu được tín tức của Dư Phi Bạch, sẽ sinh ra hoài nghi, vây thì lúc đó cái gọi là tin tức cũng không còn.
“Tôi biết.” Mâu Hàng Âm cũng có thể suy xét đến chuyện này, Hạ Cô Hàn đương nhiên cũng đã nghĩ tới, nhưng y cũng đã nghĩ ra biện pháp y để giải quyết, y cùng Mâu Hàng Âm nói: “Đưa sinh hồn Trương Cảnh Lâm cho tôi.”
Đối với Mâu Hàng Âm hoặc là Linh Y khác, thì thân thể cùng linh hồn một người có tính ràng buộc, không thể nghịch chuyển, cũng như thân thể Dư Phi Bạch.
Sinh hồ Trương Cảnh Lâm tuy được rót vào thân thể Dư Phi Bạch, nhưng linh hồn chủ đạo của khối thân thể này vẫn là Dư Phi Bạch.
Còn đem linh hồn Dư Phi Bạch rút ra khỏi thân thể, thì linh hồn Trương Cảnh Lâm cũng không thể làm chủ được thân thể Dư Phi Bạch, như vậy chỉ làm thân thể Dư Phi Bạch bước vào trạng thái ngủ đông.
Những Linh y khác không làm được, không có nghĩa là Hạ Cô Hàn cũng làm không được. Khi nhận lấy nhiếp hồn phù mà Mâu Hàng Âm đưa qua, Hạ Cô Hàn liền bước đến bên người Dư Phi Bạch.
Cũng không biết Mâu Hàng Âm cùng Thiết Diện khi nãy đã làm cách nào đều thẩm vấn Dư Phi Bạch, vì hiện tại gã đã vào trạng thái hôn mê, đối với sự xuất hiện của Hạ Cô Hàn cũng không nhận ra.
Hạ Cô Hàn rũ mắt nhìn chăm chú vào Dư Phi Bạch, ngồi xổm xuống tay đặt tên trán gã. Tâm niệm vừa động, linh khí trong phòng nhanh chóng chịu chỉ dẫn, hội tụ vào bàn tay Hạ Cô Hàn, phát ra một trận kim hồng quang mang.
Giây lát sau, quang mang hóa thành một đóa màu hoa bỉ ngạn đỏ rực sáng lóa.
Đoá hoa bỉ ngạn này cực kỳ giống với đoá hoa bỉ ngạn của Quỷ Y, nhưng nhìn kỹ, sẽ thấy được sự bất đồng trong đó. Đoá hoa của Quỷ Y như nhiễm máu tươi, lộ ra sắc đen quỷ dị. Mà đoá hoa bỉ ngạn của Hạ Cô Hàn lại thuần một màu đỏ, mỗi cánh hoa lập loè kim quang, chính khí lẫm liệt.
Nếu phải hình dung, thì có thể nói ngắn gọn chính là đoá hoa của Quỷ Y như sinh sôi ở nghĩa địa vực sâu, hút đủ máu tươi, tượng trưng cho tội ác. Đoá hoa của Hạ Cô Hàn, có lẽ cũng sinh trưởng tại vực sâu, nhưng lại có thể phá tan mọi xiềng xích, dưới ánh mặt trời nở rộ, mang theo ánh sáng hy vọng.
Sau khi màu đỏ rực sáng loá từ đoá hoa bỉ ngạn xuất hiện, tầm mắt Mâu Hàng Âm bị hấp dẫn, nét thanh lãnh xưa nay liền bị thay bằng sự khiếp sợ, mắt cô không chớp mà nhìn chằm chằm vào đoá hoa, đến khi nó thì vào thân thể Dư Phi Bạch, Mâu Hàng Âm mới hồi phục tinh thần.
Sau đó cô vội nhìn về phía Hạ Cô Hàn, sự khi, trong mắt Mâu Hàng Âm tràn đầy phức tạp. Nghi hoặc có, khiếp sợ có, cũng có bừng tỉnh.
Hạ Cô Hàn hoàn toàn không biết đoá hoa này đã làm Mâu Hàng Âm chấn động đến nhường nào, vẫn tập trung vào việc của chính mình. Y đem nhiếp hồn phù của Trương Cảnh Lâm phóng ra, linh khí bốn phía nhanh chóng bao lấy sinh hồn của cậu, sau đó dẫn vào thân thể Dư Phi Bạch.
Vạt áo Dư Phi Bạch vẫn mở rộng, sinh hồn Trương Cảnh Lâm sau khi tiến vào thân thể gã, phía ngực Dư Phi Bạch lại lần nữa hiện ra một khuôn mặt nhỏ.
Chỉ là khuôn mặt này không phải Trương Cảnh Lâm, mà là khuôn mặt của Dư Phi Bạch.
Chết lặng, ngủ say. Giống như Trương Cảnh Lâm trước đó.
Mâu Hàng Âm là Linh Y, so với ai khác cô hiểu rõ Hạ Cô Hàn vừa làm cái gì, đó là chuyện không thể tưởng được. Hạ Cô Hàn như vậy mà có thể đổi linh hồn, biến sinh hồn Trương Cảnh Lâm trở thành chủ đạo cơ thể Dư Phi Bạch. Mà sinh hồn Dư Phi Bạch bị giam trụ bên trong, không có sự cho phép của Trương Cảnh Lâm, liền không thể khống chế thân thể này.
Trực tiếp đảo khách thành chủ, quả thật đây là lần đầu cô thấy!
Mâu Hàng Âm nhìn chằm chằm bóng dáng Hạ Cô Hàn, vô cùng kính nể!
Thiết Diện cũng vô cùng khiếp sợ với thủ đoạn Hạ Cô Hàn, nhưng rốt cuộc không phải Linh Y, hắn chỉ biết Hạ Cô Hàn thật sự quá ngưu bức, tâm kính nể của hắn đối với Hạ Cô Hàn lại tăng thêm nhiều bậc.
Chờ Hạ Cô Hàn đứng dậy, Thiết Diện do dự trong chốc lát đi qua, hỏi: “Ông chủ Hạ, hắn…… Là ai?”
Ngữ khí thật cẩn thận, mang theo một tia mong đợi.
Hạ Cô Hàn: “Trương Cảnh Lâm.”
Thiết Diện khó có thể tin mà nhìn về phía người còn hôn mê, nên ngơ ngác trong chốc lát, lập tức cúi người nâng cháu trai lên.
Vừa mới đỡ Trương Cảnh Lâm ngồi lên ghế, cậu ta đã phát ra tiếng rên rĩ hai mắt cũng chậm rãi mở ra, trong mắt đều là hoang mang ngơ ngác, vừa thấy Thiết Diện, đã cau mày hỏi: “Cữu cữu, phát sinh chuyện gì?”
Thiết Diện khó có được ôn nhu mà giải thích đầu đuôi ngọn ngành cho Trương Cảnh Lâm nghe.
Trương Cảnh Lâm sau khi nghe xong bàn tay đặt trước ngực, cậu có thể sờ được khuôn mặt nhỏ kia không phải của chính mình, quả thật ảo vô cùng, "Cho nên thân thể này không phải của con?"
Thiết Diện liền nhanh chóng an ủi, “Yên tâm, cữu cữu nhất định sẽ giúp con tìm lại thân thể của mình.”
“Dạ, dạ!” Trương Cảnh Lâm gật đầu thật mạnh, môi cũng nở nụ cười tươi rói, sáng lạn.
Hạ Cô Hàn thấy hai cậu cháu còn có chuyện muốn nói, liền ngáp một cái mà rời đi phòng thẩm vấn.
Mâu Hàng Âm nghĩ nghĩ, liền đi theo.
“Ông chủ Hạ.” Mâu Hàng Âm gọi lại Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn quay đầu lại nhìn cô, mặt mũi đều là lười biếng.
Mâu Hàng Âm: “Ông chủ Hạ lão, có thể nói chuyện một chút không?”
Hạ Cô Hàn tùy tay chỉ chỉ phòng nghỉ cách đó không xa, “Được.”
Hai người một quỷ đi vào phòng nghỉ, tia sáng vàng cam từ cửa sổ chiếu vào, cột bụi trong không khí được ánh sáng chiếu rọi, không chỗ nào che giấu.
Hạ Cô Hàn đi đến trên sô pha ngồi xuống, cả người dựa hết vào lồng ngực Cố Tấn Niên, nhướng mi nhìn Mâu Hàng Âm, chờ đợi Mâu Hàng Âm mở miệng.
Nếu đã quyết định tìm Hạ Cô Hàn nói chuyện, Mâu Hàng Âm cũng không do dự, mà sắp xếp lại ngôn ngữ, dứt khoát mà nói: “Ông chủ Hạ, có thể mạo muội hỏi cậu vì sao lại biết thuật pháp Linh y không?"
“Vừa sinh ra đã biết.” Hạ Cô Hàn cũng không giấu diếm, vì nó giống như đã khắc vào linh hồn, như một phần ký ức của y. Rồi cả việc ngọc thời gian nhập thân, Hạ Cô Hàn không chỉ cảm nhận được nguồn lực của chính mình trở nên cường đại, mà biết nhiều thứ hơn. Giống như thay đổi một cái linh hồn, nên những thứ đó mới xuất hiện.
Không nghĩ tới Hạ Cô Hàn sẽ nói ra đáp án như vậy, nên Mâu Hàng Âm đầu tiên là sửng sốt, rồi sau đó nhìn chằm chằm Hạ Cô Hàn hỏi: “Ông chủ Hạ, quan hệ của cậu cùng cô cô tôi là gì?”
Cô cô Mâu Hàng Âm đúng là Mâu Hạnh.
Kỳ thật lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Cô Hàn, Mâu Hàng Âm liền ẩn ẩn có chút hoài nghi, vì Hạ Cô Hàn lớn lên cùng Mâu Hạnh quá giống, hơn nữa Hạ Cô Hàn còn quá am hiểu thuật pháp bên Linh y. Nhưng vẫn có vấn đề vắt ngang trong lòng Mâu Hàng Âm, khiến cô không thể xác định được.
Lúc đầu, cô suy đoán rằng thuật pháp Linh y là do Mâu Hạnh dạy Hạ Cô Hàn, nhưng lại cảm thấy không phải. Vì Hạ Cô Hàn sẽ không, Mâu Hạnh nhất định sẽ không, toàn bộ Linh Y nhất tộc cũng sẽ không.
Hạ Cô Hàn không biết Mâu Hàng Âm đang nghĩ gì, nhưng khi nghe cô hỏi mối quan hệ giữa y cùng Mâu Hạnh, thì chỉ thản nhiên đáp, “Cô cô của cô là mẹ tôi.”
Có thể nói Mâu Hàng Âm cùng Hạ Cô Hàn chính là chị em họ.
Hạ Cô Hàn còn nghĩ rằng Mâu Hàng Âm đã đoán được quan hệ của mình cùng Mâu Hạnh quan hệ. Nhưng khi y nói xong, lại rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Mâu Hàng Âm ở khi biết được đáp án, chính là đầy hoang mang, khó hiểu.
Bất quá Mâu Hàng Âm cũng không có rối rắm vấn đề này, mà đã hỏi ngày một vấn đề khác, “Ông chủ Hạ, có vẻ hứng thú với Hạ Phi Tinh?”
Hạ Cô Hàn hỏi lại: “Cô biết Hạ Phi Tinh?”
“Biết, Linh Y nhất tộc đều biết hắn là ai.” Mâu Hàng Âm ngữ khí có chút phức tạp, “Hắn là Tổ sư giả một mạch Linh Y.”
Hạ Cô Hàn bỗng nhiên nói tiếp, “Cũng là Tô sư gia một mạch Quỷ Y.”
Mâu Hàng Âm sửng sốt một chút, gật đầu, “Đúng, Quỷ Y cũng là hắn khai sáng.”
“Tôi đã từng ở Chu gia Hưởng Linh thị xem qua một quyển Linh Y truyền thừa,” Hạ Cô Hàn đột nhiên nói: “Trong truyền thừa, Linh Y cùng Quỷ Y sáng lập cách nhau 200 năm. Vậy tại sao Hạ Phi Tinh sáng lập Linh Y, lại có thể cách hơn 200 năm sáng lập Quỷ Y?”
Dù thọ mệnh Thiên sư có cao bơn người bình thường, cũng không phải thuộc dạng trường sinh bất tử mà có thể sống đến hơn 200 năm, không những thế còn có tinh thần để lập một môn phái khác.
Căn cứ theo Linh Y truyền thừa ở Chủ gia, Linh Y cùng Quỷ Y quạt thật cách nhau 200 năm. Hơn nữa cuốn truyền thừa kia, Linh Y tựa hồ đối với người sáng lập là Hạ Phi Tinh giữ kín như bưng.
Mâu Hàng Âm cũng biết Chu gia là một chi trong Linh Y, cũng biết mối quan hệ giữa Hạ Cô Hàn và người Chu gia, nên cũng không kinh ngạc việc y có thể xem truyền thừa Linh y. Nên nhanh chóng trả lời cái vấn đề mà Hạ Cô Hàn hỏi, “Chuyển thế.”
Hạ Cô Hàn đã hiểu, “Cho nên Dư Phi Bạch nói cô…… Hẳn là những người thuộc Linh Y đều là phản đồ?”
Mâu Hàng Âm gật đầu, trong giọng nói tràn ngập chán ghét đối Quỷ Y: “Sáng lập Quỷ Y là Tổ sư gia Hạ Phi Tinh chuyển thế, khi sáng lập Quỷ y, hắn không màng sinh tử của chúng sinh, lấy mạng người tu luyện thuật pháp của, vi phạm nguyên tắc của Linh y. Tổ tiên Mâu gia khinh thường chuyện đó, nên chọn ra những tộc nhân không muốn theo Hạ Phi Tinh ẩn cư núi rừng, tiếp tục truyền thừa Linh Y một mạch.”
Sau đó Linh y lại chia làm hai chi nhỏ, mới có Chu gia cùng Mâu gia Linh Y nhất tộc.
Mâu Hàng Âm đối với Hạ Phi Tinh quan cảm thực phức tạp, là hắn sáng lập Linh Y, khai sáng Linh Y Huy Hoàng. Lại cũng là hắn sinh ra Quỷ Y, làm tội ác nhuộm lên sự cao khiết của Linh Y.
Có thể nói thành cũng l Hạ Phi Tinh, mà bại cũng là Hạ Phi Tinh.
Vốn Linh Y nhất tộc không muốn qua lại với người ngoài, nhưng Hạ Cô Hàn lại là con trai của tộc trưởng, nên cho y biết chuyện cũng không gì là sai.
Bất quá Mâu Hàng Âm trước sau vẫn có chuyện không rõ, cô nhìn chằm chằm Hạ Cô Hàn hồi lâu, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Ông chủ Hạ, cậu có biết, cô cô tôi chưa từng mảng thai không?”
Cũng là vì như thế, Mâu Hàng Âm mới không dám xác định Hạ Cô Hàn là con trai Mâu Hạnh, chỉ nghĩ họ giống nhau mà thôi.
Hạ Cô Hàn: “……??”
Đôi mắt hoa đào của Hạ Cô Hàn bởi vì kinh ngạc mà trừng lớn, trên mặt khó có được xuất hiện tia mờ mịt. Y theo bản năng mà nhìn về phía Cố Tấn Niên, Cố Tấn Niên cũng là vẻ mặt mê mang.
Mâu Hạnh chưa từng mang thai? Vậy y từ nơi nào đến? Từ cục đá nhảy ra sao? Y cũng đâu phải Tôn Ngộ Không?
-----Còn tiếp-----