Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Kỷ Cần bị bắt ngày đầu thì ngày sau, tin tức đã truyền đến tai Nhậm Học Bác.
Lúc vừa nghe tin Nhậm Học Bác cũng vô cùng sợ hãi, nhưng sau đó lại nhớ đến đặc tính của Thần Tiên Tán mà yên tâm không thôi. Dù cảnh sát có bắt tại trận Kỷ Cần đang hút Thần Tiên Tán, thì họ cũng không thể nào xét nghiệm ra được thành phần trong đó, nên không nhanh thì chậm cũng phải thả Kỷ Cần ra mà thôi!
So với sự bình tĩnh của Nhậm Học Bác, thì bên này vừa nghe tin Kỷ Cần bị bắt, Kỷ Tĩnh Nhu đã ngồi không yên, bộ dáng bồn chồn lo lắng, chỉ muốn nhanh chóng chạy đến đồn cảnh sát để đem Kỷ Cần ra.
Kỷ Cần là đứa em duy nhất của Kỷ Tĩnh Nhu, cách cách tuổi tác giữa cả hai khá lớn, có thể nói Kỷ Cần chính là một tay Kỷ Tĩnh Nhu nuôi lớn, nên đối với người em trai này, cô vẫn rất thương yêu. Nếu không, đã không hao hơi tổn sức mà bày lên kế hoạch để Kỷ Cần theo đuổi Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Chỉ là Kỷ Tĩnh Nhu muốn Nhậm Học Bác đến đồn cảnh sát bảo lãnh cho Kỷ Cần ra, nhưng lão lại không nói gì. Đến ngày hôm sau, chính Nhậm Học Bác thấy Kỷ Cần vẫn chưa được thả thì cũng sốt ruột lên.
Lão lén mà gọi luật sư đến đồn cảnh sát xem tình huống Kỷ Cần thế nào, kết quả người thì không thấy đâu, tin tức cũng không có gì. Khiến Nhậm Học Bác liền cảm thấy bất an.
Nhậm Học Bác hiểu biết Kỷ Cần, biết gã ta sẽ không bao giờ làm được việc lớn, nên đã dụ Kỷ Cần hút Thần Tiên Tán, vì một khi đụng vào thì sẽ không bao giờ dứt ra được.
Vì biết chuyện này nên Nhậm Học Bác cũng nhanh chóng lên kế hoạch cho chính mình, lão thừa lúc cảnh sát còn chưa tới, thì bỏ chạy.
Lão đã chuẩn bị sẵn còn đường lùi cho chính mình, chỉ cần có động thái lão sẽ nhanh chóng chạy trốn sang nước ngoài. Dù Thần Tiên Tán mới tung ra thị trường, những sinh ý mà nó đem lại nhiều không đếm nổi. Có thể cho lão ở nước ngoài không lo ăn mặc, chỉ là bỏ cái sinh ý này quả thật tiếc vô cùng.
Nhưng mà Nhậm Học Bác trăm triệu không nghĩ tới tốc độ của cảnh sát lại nhanh đến vậy, lão vừa lấy cái cớ đi công tác để qua mặt Kỷ Tĩnh Nhu. Nhưng vừa mở cửa đã bị người bên Bộ ngành đặc thù chụp lấy.
Thiết Diện trực tiếp ở trước mặt Nhậm Học Bác mở ra giấy chứng nhận, “Nhậm Học Bác, chúng ta hoài nghi Kỷ Cần có liên quan đến việc cố ý giết người, buôn lậu ma túy, hiện tại có mấy vấn đề muốn hỏi ông, mong ông cùng chúng ta trở về hợp tác điều tra.”
“Sao có thể?” Nhậm Học Bác một bộ khiếp sợ mà nói: “Kỷ Cần sao có thể là cái loại này người?”
Thiết Diện không có thời gian để xem lão diễn kịch, nên nhanh chóng khoá tay Nhậm Học Bác mà kéo lão vào trong nhà.
Mâu Hàng Âm cũng theo phía sau, mà nhanh chóng đóng lại cửa.
Nhậm Học Bác từ bọn họ cường thế mà áp giải, ánh mắt không khỏi lén lút đảo một vòng, sau đó liền làm ra bộ dạng khó chịu, “Mấy người không tư cách cưỡng bách tôi! Tôi muốn kiện mấy người!”
Kỷ Tĩnh Nhu nghe được động tĩnh thì cũng nhanh chóng bước ra, khi nhìn thấy Nhậm Học Bác bị Thiết Diện khoá tay, lập tức lao đến muốn hất tay Thiết Diện ra, miệng còn thét to: “Tụi bây là ai? Đây là cưỡng ép dân lành, tao muốn báo cảnh sát, báo chính quyền bắt tụi bây!”
Mâu Hàng Âm không nói gì chỉ đơn giản mà bước tới trước mặt Kỷ Tĩnh Nhu, lặp lại những gì Thiết Diện đã nói ở cửa.
Nghe đến tên Kỷ Cần, thì trong mắt Kỷ Tĩnh Nhu không giấu nổi sự hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã bắt đầu la lối khóc lóc, “Tao không biết, tao không cần biết tụi bây ở Bộ ngành gì, nhưng tụi bây chưa gì đã dùng bạo lực với dân chúng……”
Giọng của ả càng ngày càng bén nhọn, giống như làm thế mới có thể đem lẽ phải về cho mình, không khác gì những kẻ vừa ăn cắp vừa la làng.
Ngữ khí của Mâu Hàng Âm vẫn không thay đổi, vẫn là lãnh lãnh đạm đạm, lại như là một chậu nước lạnh, nháy mắt tưới xuống người Kỷ Tĩnh Nhu.
Mâu Hàng Âm: “Nhậm Học Bác có nói với bà, là ông ta đi công tác ở đâu không?”
Kỷ Tĩnh Nhu không chịu khống chế mà an tĩnh lại, nhưng bản năng kháng cự vấn đề của Mâu Hàng Âm, gân cổ mà cãi: “Ông ấy đi công tác ở đâu liên quan gì đến mày? Ông ấy cũng không phải tội phạm, tụi bây không có quyền cấm không cho ông ấy đi!”
“Nếu ông ta chỉ đi công tác bình thường, đương nhiên chúng tôi không có quyền cấm,” Mâu Hàng Âm gằn từng chữ một mà nói: “Nhưng ông ta muốn nhập cư trái phép, đi đó chính là chức trách của chúng tôi.”
“Nhập cư trái phép?” Kỷ Tĩnh Nhu thanh âm đột nhiên cất cao, “Không thể nào! Ông ấy căn bản không cần thiết phải nhập cư trái phép!”
Chỉ có thể nói Nhậm Học Bác quá nóng nảy, người bên Bộ ngành đặc thù sớm đã theo dõi lão. Nên mọi thứ lão làm đều bị họ nhìn thấy rõ, trong đó bao gồm cả việc lão đang làm giả giấy tờ để nhập cư trái phép.
Thiết Diện cũng là biết được chuyện này sau mới cùng Mâu Hàng Âm nhanh chóng chạy tới đây.
Cho nên Kỷ Tĩnh Nhu không tin, thì với những bằng chứng trước mắt, cũng khiến ả không thể mở miệng nói thêm gì.
Nhậm Học Bác còn muốn giảo biện, nhưng không biết Thiết Diện đã dùng biện pháp gì mà lão không thể mở miệng, chỉ có thể phát ra “Ô ô” tiếng kêu.
Kỷ Tĩnh Nhu cũng không rảnh lo Nhậm Học Bác, ả biết Nhậm Học Bác liên hệ kẻ môi giới để làm giấy tờ giả xuất cảnh trái phép. Kỷ Tĩnh Nhu cũng biết ở nước ngoài lão ta cũng có một tài khoản, thậm chí còn biết đa số tài sản của Nhậm Học Bác đều nằm trong tài khoản nước ngoài đó.
Những chuyện Nhậm Học Bác làm, ả đều biết rõ, cũng biết luôn một điều đó chính là những chuyện đó nếu bị bại lộ, thì chờ đợi họ chính là còng số 8 và vành móng ngựa. Nên Kỷ Tĩnh Nhu luôn nghĩ cái tài khoản ở nước ngoài đó, là đường lui cuối cùng dành cho cả ba người trong một nhà bọn họ.
Nhưng hiện tại xem ra, Nhậm Học Bác chính là không muốn đưa ả cùng con trai theo, lão ta chỉ muốn chạy một mình.
Nhậm Học Bác đem ả cùng con trai trở thành gánh nặng mà vứt bỏ!
Cho nên nhiều năm qua ả làm mọi thứ cho Nhậm Học Bác để được cái gì? Không lẽ tình cảm vợ chồng bao năm lại giống với câu “Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người phi” sao? Đại nạn vừa đến thì lão đã tự bay một mình sao?
Hành động của Nhậm Học Bác không khác gì cái búa đập thẳng vào tim Kỷ Tĩnh Nhu, làm ảo tưởng về tình yêu, cùng tình cảm gia đình mấy năm nay đập đến vỡ vụn.
Dù có đau lòng nhưng Nhậm Học Bác chính là người nam nhân mà Kỷ Tĩnh Nhu từng rất yêu, nên đến lúc này ả cũng không muốn phá hủy tương lai của lão. Hoảng loạn, đau lòng cùng tức giận được ả ép xuống, làm ra vẻ mặt ngơ ngác cùng vô tội, mà hướng đến Mâu Hàng Âm nói: “Tôi không biết ông ấy sao lại liên hệ với người môi giới, tôi chỉ là một người phụ nữ bình thường, chồng ở bên ngoài làm gì cũng đâu nói tôi biết, ông ấy muốn gạt tôi cũng vô cùng dễ dàng.”
Kỷ Tĩnh Nhu không ngốc, nên biết Mâu Hàng Âm đang cố tình châm ngòi li gián ả với Nhậm Học Bác. Nên lúc này đây, ả phải bình tĩnh để không nói hớ lời nào.
Những biểu hiện của Kỷ Tĩnh Nhu, Mâu Hàng Âm đều thấy rõ ràng, cô cũng biết cái giới hạn cuối cùng của Kỷ Tĩnh Nhu là gì. Ả ta không phải có một đứa con trai cưng hay sao?
Đúng như Kỷ Tĩnh Nhu suy nghĩ, Mâu Hàng Âm chính là muốn châm ngòi hai vợ chồng ả, nên mới nói ra những lời đó. Hiện tại, nhận ra Kỷ Tĩnh Nhu cũng không phải kẻ ngốc dễ bị gạt.
Mâu Hàng Âm không nhanh không chậm mà nói: “Hơn 10 ngày trước, khu phố ăn uống ở Vụ Châu phát sinh chuyện náo loạn, một thanh niên mới 20 tuổi lái một con siêu xe thể thao, còn là sinh viên của đại học Vụ Châu……”
Như là muốn tra tấn tinh thần Kỷ Tĩnh Nhu, Mâu Hàng Âm cố ý úp mở mà nói ra thông tin của Nhậm Tĩnh Kiệt, nhưng cô vẫn không nói tên Nhậm Tĩnh Kiệt ra. Vì chỉ cần nghe thấy vậy, Kỷ Tĩnh Nhu cũng có thể nghĩ đến con trai ả, nên vội vàng mà ngước lên nhìn chằm chằm Mâu Hàng Âm.
Cái này không khác gì dùng dao cùn cắt thịt, đem tinh thần vừa cố gắng trấn tĩnh của Kỷ Tĩnh Nhu treo lên lần nữa
Cuối cùng thật sự nhịn không được, Kỷ Tĩnh Nhu đột nhiên duỗi tay nắm lấy tay Mâu Hàng Âm, ngữ khí vội vàng lại hoảng loạn, “Người cô nói là ai? Cô nói cho tôi biết người đó là ai a!”
Mâu Hàng Âm rũ mắt nhìn ả, đôi mắt thanh triệt phản chiếu ra biểu tình hoảng loạn Kỷ Tĩnh Nhu giờ phút này. Cười lạnh nói: “Nhậm phu nhân, không phải bà rõ hơn tôi sao? Người đó là ai, bà không biết hả?”
Những lời này không khác gì tuyên án với Kỷ Tĩnh Nhu, đôi mắt rũ xuống mà dại ra, lẩm bẩm tự nói: “Sao có thể? Sao có thể là Tĩnh Kiệt?”
Mâu Hàng Âm còn cảm thấy Kỷ Tĩnh Nhu chưa đủ tuyệt vọng, tiếp tục lạnh giọng mà nói: “Nhậm Tĩnh Kiệt bị nghi ngờ có liên quan đến vụ điều khiển xe vượt tốc độ, mà không những thế bây giờ còn dính đến việc sử dụng chất cấm, chờ cậu ta không chỉ có lao ngục, mà còn.....”
“Không có khả năng!” Kỷ Tĩnh Nhu bỗng nhiên thét to, ngẩng đầu âm ngoan mà trừng mắt nhìn Mâu Hàng Âm, “Mày gạt tao! Con tao ngoan ngoãn, sao lại có thể bị nghiện! Không thể nào! Mày gạt tao, mày đang gạt tao!”
Ả như người lọt xuống đầm lầy, hấp hối giãy giụa, càng vùng vẫy thì càng lún sâu hơn.
“Bà biết con bà hút thứ gì không? Bà có biết đứa con trai ngoan ngoãn của bà bị nghiện thế nào không? Muốn biết bộ dáng hiện tại của cậu ta thế nào không?”
Ba câu hỏi liên tục làm Kỷ Tĩnh Nhu không thể trả lời, tuy tâm trí nói cho ả là đừng nên mở miệng, vì sẽ rớt vào hố mà Mâu Hàng Âm đào sẵn, nhưng ả cũng không thể kiềm nén mà mở miệng hỏi: “Tĩnh Kiệt, thằng bé sao rồi?”
Mâu Hàng Âm lấy ra di động, click vào một video clip, sau đó đưa đến trước mặt Kỷ Tĩnh Nhu, “Con bà chính là hút Thần Tiên Tán, còn vì sao cậu ta nhiễm Thần Tiên Tán, bà phải hỏi chồng của mình.”
Kỳ thật không cần hỏi Nhậm Học Bác, xem video đã thấy đáp án
Trong video Nhậm Tĩnh Tiêu gầy đến độ chỉ còn da bọc xương, hốc mắt hãm sâu, tròng mắt thì lòi ra, cả người nổi cả gân xanh, mái tóc khô xơ xác, nhìn không khác gì quái vật.
Nhưng Kỷ Tĩnh Nhu liếc mắt một cái liền nhận ra đây chính là con trai của ả, nhưng sao lại như thế? Nửa tháng trước ả còn video call cùng Nhậm Tĩnh Kiệt, thằng bé vẫn còn rất khoẻ mạnh!
Nhưng lời nói tiếp theo của Nhậm Tĩnh Kiệt lại đánh nát phòng tuyến cuối cùng của Kỷ Tĩnh Nhu.
Trong video, Nhậm Tĩnh Kiệt cuộn tròn trên mặt đất, cả người run rẩy không ngừng, thanh âm giống như kéo hơi tàn, “Tôi tại sao lại nhiễm cái này?…… Tôi nói chính ba ruột của tôi đưa…… Các người tin hay không?”
“…… Ổng nói đây là Thần Tiên Tán, hút vào liền tiêu dao tựa thần tiên…… Đúng vậy, tôi cũng vài lần cảm thấy bản thân như thần tiên……”
Trong video, giọng nói của Nhậm Tĩnh Kiệt dần yếu đi, cuối cùng không còn tiếng gì nữa, chỉ biết gã còn sống là nhờ vào sự run rẩy của bản thân.
—— chính ba ruột tôi đưa.
Những lời này liên tục lập đi lập lại trong đầu Kỷ Tĩnh Nhu, cuối cùng cướp đi lý trí của ả. Kỷ Tĩnh Nhu không khác gì một con thú hoang mà vồ thẳng vào Nhậm Học Bác, giọng nói như nghiến từ kẽ răng, “Nhậm Học Bác, tao liều mạng với mày!”
Nhậm Học Bác chính là đem Nhậm Tĩnh Kiệt trở thành đầu danh trạng, lấy chính con trai ruột của mình để lấy tín nhiệm kẻ khác. Vì lợi ích, mà lão không quan tâm đến tính mạng Nhậm Tĩnh Kiệt, thậm chí lão còn chủ động đẩy Nhậm Tĩnh Kiệt vào địa ngục.
Khi nhận ra điều này, Kỷ Tĩnh Nhu sao có thể không điên? Sao có thể tha cho Nhậm Học Bác? Ả hiện tại chỉ muốn ăn thịt uống máu lão ta, đem lão ta xé xác ngàn mảnh!
Note: ở mấy chương trước Kỷ Cần là cháu của Kỷ Tĩnh Nhu, nhưng đến chương này lại thành em trai. Tác giả viết nhầm, hay m đã dịch lộn?
Nên m đành chuyển Kỷ Cần trở lại thành em trai Kỷ Tĩnh Nhu,các b khi xem có phát hiện chỗ nào m chưa sửa lại, xin hãy nhắc nhở m. Thanks ❤️❤️.
-----Còn tiếp-----