Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng Năm 1-2 dính nhau một hồi lâu, mới nhận ra Hạ Cô Hàn vẫn còn ngồi đây, bộ dáng cô liền mang chút xin lỗi mà hướng về Hạ Cô Hàn, “Ông chủ Hạ, thật sự ngại quá.”
Không phải cô xem thường Hạ Cô Hàn mà hiện tại mọi sự chú ý của cô đều đổ dồn vào hai đứa nhỏ, nên cũng quên đi những người xung quanh.
Hạ Cô Hàn gật đầu đã hiểu.
Nhậm Tĩnh Tĩnh ôm Năm 1-2, đối Hạ Cô Hàn đưa ra mời, “Nếu ông chủ Hạ không ngại, tôi muốn mời cậu đến nhà tôi một chuyến.”
Đại khái cảm thấy cách nói này có chút lỗ mãng, Nhậm Tĩnh Tĩnh liền nhanh chóng bổ sung: “Tôi lo kẻ đó không chỉ muốn hại tôi, mà còn nhắm đến người nhà của tôi, nên hy vọng ông chủ Hạ có thể giúp tôi nhìn xem người nhà của mình có chuyện gì hay không."
Biểu tình cùng ngữ khí của Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng thành khẩn, quả thật cô lo cho người nhà của mình là chuyện hiển nhiên.
Hạ Cô Hàn gật gật đầu, “Có thể.”
Hạ Cô Hàn vốn định đến gặp Nhậm Tĩnh Tĩnh để xem có manh mối gì hay không, vì dù gì ba của Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng là em trai của Nhậm Học Bác, tuy đã sớm rời khỏi Nhậm gia, nhưng ít nhiều cũng còn biết gì đó. Hạ Cô Hàn hy vọng có thể thông qua Nhậm Tĩnh Tĩnh để tìm thêm manh mối về vụ án này.
Nói cách khác, Hạ Cô Hàn hoài nghi Nhậm Tĩnh Tĩnh bị hại cùng một nhà Nhậm Học Bác có quan hệ.
“Ông chủ Hạ, xin chờ tôi một chút." Nhậm Tĩnh Tĩnh hướng Hạ Cô Hàn cảm kích gật gật đầu, tạm thời buông hai đứa nhỏ mà trở lại bàn làm việc xử lí hết công việc tồn đọng.
Mấy năm trước, sau khi bản thân mất đi hai bảo bối, cô đã cùng Hạ Thành ly hôn, sau đó trở về nhà ba mà ở. Mẹ của Nhậm Tĩnh Tĩnh mất sớm, ba cô là Nhậm Học Lễ đã một thân đem cô cùng anh trai nuôi lớn. Từ nhỏ Nhậm Tĩnh Tĩnh vô cùng nghe lời ba mình, chỉ duy nhất cái lúc muốn kết hôn cùng Hạ Thành chính là lần phản nghịch duy nhất của cô.
Sự thật chứng minh, ánh mắt Nhậm Học Lễ chính xác, Hạ Thành xác thật là một thằng chó khốn nạn mắc dại, không xứng làm người.
Nhậm Tĩnh Tĩnh thu hồi cảm xúc rối loạn trong lòng, nhanh chóng xử lí xong công việc rồi cùng Hạ Cô Hàn xuống bãi đậu xe.
Hiện tại thì nhân viên đã tan làm hết, bãi đậu vô cùng an tĩnh, đèn huỳnh quang phía trên phát ra tiếng ong ong nho nhỏ. Trong yên tĩnh, tiếng giày cao gót của Nhậm Tĩnh Tĩnh đạp lên trên mặt đất có vẻ đặc biệt rõ ràng.
Nhậm Tĩnh Tĩnh quen cửa quen nẻo mà đi đến vị trí xe của chính mình.
Đang muốn mở ra ghế sau để Hạ Cô Hàn lên, thì bỗng nhiên ở chỗ ngoặt lao ra một bóng người.
"Tĩnh Tĩnh!"
Người kia bất ngờ phóng ra, khiến Nhậm Tĩnh Tĩnh giật bắn cả mình, theo bản năng mà lùi lại mấy bước, nhưng thần sắc trên mặt vẫn không thay đổi.
Cô nhìn về phía đối phương không khỏi nhíu mày, là người lạ.
Nhậm Tĩnh Tĩnh: “Xin hỏi ngài là?”
Người nọ lại đem một bó hoa hồng nhét vào lòng ngực Nhậm Tĩnh Tĩnh, sau đó lộ ra nụ cười đầy phong lưu: “Tĩnh Tĩnh, anh là Kỷ Cần, lúc trước chúng ta đã gặp nhau ở sinh nhật cô cô, em nhớ không?”
Nhậm Tĩnh Tĩnh nghĩ tới —— Kỷ Cần, đúng là kẻ mà Kỷ Tĩnh Nhu muốn giới thiệu cho cô.
Bề ngoài gã ta nhìn khoảng 30, bộ dáng nhìn cũng bảnh bao, nhưng khuôn mặt lại để một vòng râu, nên thời điểm khi cười nhìn khá ôn hoà vô hại. Nhưng Nhậm Tĩnh Tĩnh ở trên thương trường lăn lê bò lết đã nhiều năm, bản lĩnh nhìn người cũng không còn như xưa, nhìn ánh mắt Kỷ Cần, đã thấy được sự tham lam cùng dục vọng không thèm che giấu của gã.
Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng không muốn nhận hoa Kỷ Cần đưa, vô cùng khách khí mà xa cách nói: “Ngài Kỷ, thật ngại quá, tôi còn có việc nên xin phép đi trước.”
Kỷ Cần có tâm tư gì, hay nói rõ hơn là tâm tư của Kỷ Tĩnh Nhu là gì, Nhậm Tĩnh Tĩnh so với người khác rõ hơn gấp trăm lần, nên khách khí gì đó cô cùng chả muốn làm, mà trực tiếp xoay người mở ra cửa xe, cung kính mà cùng Hạ Cô Hàn nói: “Ông chủ Hạ, xin mời.”
“Tĩnh Tĩnh, hắn là ai?”
Hạ Cô Hàn chân vừa bước lên xe, Kỷ Cần liền chỉ vào y mà chất vấn. Trong giọng nói còn mang theo lẽ hiển nhiên, giống như hiện tại gã đang bắt tận tay day tận mặt Nhậm Tĩnh Tĩnh ngoại tình.
Nhưng trên thực tế Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng gã chả có chút nào quan hệ.
Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng chả quan tâm mà trả lời, “Chuyện này cũng không quan hệ gì với ngài Kỷ đây thì phải?”
Kỷ Cần còn muốn nói gì đó, thì Nhậm Tĩnh Tĩnh trực tiếp lướt qua gã, mở ra cửa bên ghế lái ngồi vào.
Kỷ Cần muốn đi theo kéo cô, nhưng duỗi tay tới lại không tài nào bắt được Nhậm Tĩnh Tĩnh, trơ mắt mà nhìn cô khởi động xe rời đi. Trước khi lên xe, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng nhanh tay nhét lại bó bông cho gã, nên hiện tại trong bãi đậu xe ngầm chỉ còn lại mình gã tay ôm bó bông, cười đến âm lãnh.
***
Nhà Nhậm Tĩnh Tĩnh ở khu biệt thự Đồng Châu sơn thuyết ngoài ngoại ô, từ công ty về nhà cũng mất hơn mấy chục phút.
Trên đường, Nhậm Tĩnh Tĩnh cũng nói đại khái tình huống trong nhà cho Hạ Cô Hàn nghe.
Cha cô là Nhậm Học Lễ, chủ tịch Nhậm thị ánh mắt độc ác, khi đó bức cha cô rời đi, Nhậm Học Lễ rời khỏi Nhậm thị thu tự lập môn hộ, đầu tư không ít sản nghiệp. Những năm gần đây, sản nghiệp mới dần phát triển, những công ty được Nhậm Học Lễ đầu tư cũng tiến bộ vượt bậc, ẩn ẩn có xu thế siêu việt hơn Nhậm gia bên kia.
Nhậm Tĩnh Tĩnh có thể nói là kế thừa thiên phú thương nghiệp từ cha mình, cô tay không thành lập công ty kiến trúc, kinh doanh đến vô cùng nổi bật trong giới.
Nhưng khác với Nhậm Tĩnh Tĩnh, anh trai cô là Nhậm Tĩnh Huyên cùng vợ hắn hiện tại đều là giáo viên ở đại học Đồng Châu. Trong thời gian làm thì luôn ở ktx trong khuôn viên trường đại học, chỉ đến cuối tuần rảnh rỗi mới về bồi Nhậm Học Lễ.
Ngày mai cũng là cuối tuần, đêm nay Nhậm Tĩnh Huyên hẳn sẽ đưa vợ cùng đứa con gái nhỏ 5 tuổi Mạt Mạt về.
Nhậm Tĩnh Tĩnh về đến nhà, vừa mở cửa đã nghe được tiếng cười giòn tan, cùng tiếng trò chuyện trong phòng khách truyền ra.
"Ông chủ nhỏ, mời cậu vào." Nhậm Tĩnh Tĩnh đem Hạ Cô Hàn mời vào trong nhà.
Mạt Mạt nghe được tiếng Nhậm Tĩnh Tĩnh trở về, liền vội vàng đứng dậy mà chạy ra đón, váy công chúa màu hồng phấn như đoá hoa nở rộ theo từng bước chân của bé.
Đến khi chạng đến bên cạnh Nhậm Tĩnh Tĩnh, bé mới thấy được Hạ Cô Hàn đứng phía sau đó, thì liền trốn sau lưng Nhậm Tĩnh Tĩnh, nhô đầu nhỉ ra trộm đánh giá Hạ Cô Hàn.
Hạ Cô Hàn hướng cô bé gật gật đầu, lộ ra một mạt ôn nhu cười, “Chào bé.”
Yên lặng đỏ mặt hô một tiếng “ Chào anh ạ.”
Người lớn lên xinh đẹp luôn là có đặc quyền. Nhậm Tĩnh Tĩnh nhẹ nhàng xoa nhẹ đỉnh đầu Mạt Mạt, “Còn không mời anh vào nhà ngồi.”
Mạt Mạt “Dạ” một tiếng, đôi tay xách lên làn váy bồng hai bên, bộ dáng như tiểu công chúa hướng Hạ Cô Hàn nhún nhún người, mềm mại nói: "Anh ơi mời vào."
Hạ Cô Hàn đến đột ngột nên không có chuẩn bị quà gì, móc trong túi một lúc thì ra được khối bạch ngọc cỡ ngón tay được khắc hình con cá đưa cho Mạt Mạt. Viên bạch ngọc này không quá đáng giá, nhưng quan trọng là bên trong nó chứa linh khí, thời khắc mấu chốt có thể bảo vệ đứa nhỏ một mạng.
Mạt Mạt nhìn liền thích viên ngọc hình con cá này, nhưng vẫn không dám vươn tay nhận, mà ngẩng đầu nhìn về phía Nhậm Tĩnh Tĩnh, ý hỏi Nhậm Tĩnh Tĩnh có đồng ý hay không.
Nhậm Tĩnh Tĩnh biết thứ Hạ Cô Hàn lấy ra nhất định là đồ tốt, nên cũng không khách khí, gật đầu để Mạt Mạt nhận lấy.
Mạt Mạt từ tay Hạ Cô Hàn tiếp nhận viên ngọc, thanh thúy mà hô một tiếng, “Cảm ơn anh ạ.”
Những người trong phòng khách cũng loáng thoáng nghe được động tĩnh bên ngoài, chị dâu Nhậm Tĩnh Tĩnh bước ra trước, vừa nhìn thấy Hạ Cô Hàn thì vô cùng tò mò, “Tĩnh Tĩnh, đây là?"
Nhìn biểu hiện của chị dâu, Nhậm Tĩnh Tĩnh liền biết cô đã hiểu lầm Hạ Cô Hàn thấy đối tượng của mình.
Nhậm Tĩnh Tĩnh vội vàng mà giải thích: “Chị ơi, không phải như chị nghĩ đâu, đây là ông chủ Hạ, em mời cậu ấy đến là có việc cần nhờ."
Mấy người vừa nói vừa hướng bên trong đi vào.
Chị dâu nghe vậy cũng không tò mò nữa,vì thái độ của Nhậm Tĩnh Tĩnh đối với Hạ Cô Hàn quá mức cung kính, không giống thái độ của hai người yêu nhau.
Hạ Cô Hàn cũng không thèm để ý chị dâu Nhậm Tĩnh Tĩnh có đáng giá gì về mình, y vẫn là một bộ dạng nhàn nhạt lười biếng đi vào bên trong, thoáng nhìn tùy tiện không để, nhưng thật ra ánh mắt đã thu hết thảy mọi thứ trong căn biệt thự.
Khu biệt thự Đồng Châu sơn thủy trước khi xây dựng, hẳn là đã tìm đại phong thủy tính qua. Phong thủy toàn bộ biệt thự quả thật phải nói là bảo địa tràn đầy linh khí. Hạ Cô Hàn vừa tiến vào tiểu khu đã phát hiện sự khác biệt của nó cùng những tiểu khu nơi khác.
Mà căn biệt thự của Nhậm gia, lại vừa đúng nằm ở trung tâm phong thủy, có thể nói là nơi tràn đầy linh khí nhất.
Thường những người ở vị trí này, hàng năm đều được linh khí tẩm bổ, từ tinh thần cho đến sức khoẻ đều vô cùng khoẻ mạnh, xác thật là một tiểu khu tốt.
Nhưng trước mắt Hạ Cô Hàn, biệt thự bây giờ lại không hề có bộ dáng dư thừa linh khí, mà còn có sương đen nhàn nhạt bao quanh. Y còn cảm nhận được âm-quỷ khí quen thuộc từ làn sương đen đó.
Cùng lúc đó, Cố Tấn Niên lướt một vòng quanh biệt thự đã trở lại, đứng bên cạnh Hạ Cô Hàn mới nhận ra nơi này phát ra âm-quỷ khí.
"Đất trong hoa viên trộn lẫn vôi, mà vôi này đều đến từ Âm phủ." Nói đến đây Cố Tấn Niên dừng một chút, suy đoán nói: “Anh đoán vôi này là phế phẩm sau khi gia công xong thứ đó.”
Nói cách khác, vôi còn có âm khí cùng quỷ khí, do là phế phẩm nên uy lực cũng không quá mạnh, cũng không có tính gây nghiện cùng mê hoặc thần trí người khác. Nhưng lại vô cùng hiệu quả khi kết hợp với một cái trận tụ âm được bày ở biệt thự Nhậm gia, giống như lợi dụng âm khí chậm rãi ăn mòn sức khoẻ cả một nhà Nhậm Tĩnh Tĩnh.
Hạ Cô Hàn “Ưm” một tiếng tỏ vẻ lý giải.
Xem ra đến nhà Nhậm Tĩnh Tĩnh hoàn toàn không sai lầm, có thể tìm được cặn của cục đá đen, thì kẻ đó hẳn có liên quan đến kẻ sau màn trong vụ án này.
Rất nhanh Nhậm Tĩnh Tĩnh đã dẫn đường cho Hạ Cô Hàn vào phòng khách bên trong.
Nhậm Học Lễ là một nam nhân trung niên bề ngoài gầy nhưng nhìn khá rắn chắc, mái tóC đã điểm muối tiêu, trên mặt mang một cặp kính viễn thị, chỉ ngồi ở ghế sofa nhưng vẫn không giấu được sự sắc bén trong đôi mắt, giống như một loại cảm giác không giận tự uy. Nhậm Tĩnh Huyên lại một bộ dáng học giả nho nhã, lịch sự.
Nhậm Tĩnh Tĩnh: “Ba, anh hai, vị này chính là ông chủ Hạ, hôm nay con mời cậu ấy đến là muốn xem cho nhà mình và mọi người."
Nhậm Học Lễ nghệ xong, lập tức hướng Nhậm Tĩnh Tĩnh thổi râu trừng mắt, “Xem cái gì mà xem? Ba không đồng ý!"
Giọng nói đầy uy nghiêm, nhưng cũng đủ khiến cho người khác cảm thấy ông chính là một người già cố chấp, ông lúc nào cũng cảm thấy người khác đang mơ ước con gái ông, phòng tắm có hoàn hảo cách mấy cũng không bao giờ hài lòng, quả thật tật xấu vô cùng.
Nhậm Tĩnh Tĩnh: “……”
Cô nghe liền biết ba của mình đã hiểu lầm.
Nhưng cũng may mắn Nhậm Tĩnh Huyên nghe ra trọng điểm trong lời nói của Nhậm Tĩnh Tĩnh, lập tức mời Hạ Cô Hàn ngồi xuống, thái độ không kiêu ngạo không siểm nịnh.
Đương nhiên, hắn làm như vậy là xuất phát từ chuyện tín nhiệm với Nhậm Tĩnh Tĩnh, hắn tin em gái mình sẽ không đưa người lai lịch không rõ ràng vào nhà.
Nhậm Học Lễ ngồi bên, thấy hành động của con trai cũng nhận ra bản thân hiểu lầm lời nói của Nhậm Tĩnh Tĩnh, nên khuôn mặt già lập tức đỏ bừng, khụ khụ hai tiếng, làm bộ cái gì cũng chưa phát sinh, sau đó mới hướng Hạ Cô Hàn nói: “Ông chủ Hạ xin chào, trong nhà tôi có gì kì lạ ngài cứ việc nói thẳng."
Chị dâu Nhậm Tĩnh Tĩnh thấy mọi người có chuyện quan trọng cần nói, nên xoay người muốn dắt Mạt Mạt lên trên lầu.
Hạ Cô Hàn ngồi vào ghế sofa, cũng không dong dai mà trực tiếp nói thẳng.
"Có phải trong thời gian này Nhậm tiên sinh cảm thấy cả người đau nhức, lúc ngủ lại cảm giác được như bên người có ai đang nói chuyện, cũng có người đè trên thân thể, không thể cử động được?"
Âm khí đã ảnh hưởng vào thân thể Nhậm Học Lễ, nếu không phải tiểu khu Đồng Châu sơn thủy này linh khí dư dả, chứ nếu không bệnh trạng của Nhậm Học Lễ làm sao ngăn đơn giản như vậy?
Nếu là vấn đề này không giải quyết, cứ thế mãi, quả thật thân thể Nhậm Học Lễ cũng sẽ đến thời điểm không được.
Tới lúc đó, nói cái gì cũng đều chậm.
-----Còn tiếp-----