Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Hạ Cô Hàn bước vào liền xề ngay đến ghế massage, sau đó bảo Chu Cảnh Ngữ tiếp tục.
“Tôi hiện tại cũng không biết quá rõ, ông chủ Hạ nếu không bận có thể cùng tôi đến Đồng Châu nhìn thử."
Chu Cảnh Ngữ trực tiếp hướng Hạ Cô Hàn đưa ra lời mời.
Hạ Cô Hàn: “Đồng Châu?”
“Đối chính là Đồng Châu,” Chu Cảnh Ngữ vội vàng bổ sung nói: “Bệnh nhân của chị tôi tên là Nhậm Tĩnh Tiêu, người Đồng Châu. Mỗi hai tháng lại đến nhà tôi để trị bệnh, tổ phụ cùng chị gái cũng đã trị liệu cho người đó được vài năm, mắt thấy bệnh tình sắp khỏi, thì đột nhiên bị đồ dơ quấn thân."
Nhậm Tĩnh Tiêu……
Lại là người Đồng Châu.
Hạ Cô Hàn trầm ngâm trong chốc lát, hỏi: “Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng Nhậm Tĩnh Tiêu là quan hệ thế nào?”
“Ông chủ Hạ nhận thức Nhậm gia Đồng Châu ư?” Chu Cảnh Ngữ có chút kinh ngạc, bất quá cảm thấy đó là điều hiển nhiên nên cũng bình tĩnh trở lại. Ông chủ Hạ là người tài ba, đương nhiên giao lưu không ít người, nhân mạch trải rộng khắp cả nước là chuyện bình thường. Chu Cảnh Ngữ lại nói: “Nhậm Tĩnh Tĩnh cùng Nhậm Tĩnh Tiêu đều là người Nhậm gia Đồng Châu, Nhậm Tĩnh Tiêu là anh họ của Nhậm Tĩnh Tĩnh. Là vì trước đó lúc ba của Nhậm Tĩnh Tĩnh còn trẻ đã thoát ly khỏi Nhậm gia, nên mối quan hệ của cả hai hình như không quá thân."
Hạ Cô Hàn ở trong lòng nói một tiếng quả nhiên, những vẫn chưa đáp ứng Chu Cảnh Ngữ, mà hỏi tiếp: “Vì cái gì không phải người Nhậm gia tới tìm tôi?”
Nếu Nhậm gia thật sự coi trọng Nhậm Tĩnh Tiêu, thì khi những thiên sư được mời đến không giải quyết được lệ quỷ, thì không phải chính người Nhậm gia nên đến để mời Hạ Cô Hàn hay sao? Còn đằng này lại để Chu Cảnh Ngữ ra mặt?
Không phải Hạ Cô Hàn tự cao mà làm bộ làm tịch, một hai phải là người Nhậm gia đến mời y mới được. Chỉ là y cảm thấy chuyện này có ẩn khúc, muốn biết thêm mà thôi.
Dù Hạ Cô Hàn không hỏi vấn đề này, Chu Cảnh Ngữ cũng không định giấu giếm, chứ đằng này y đã hỏi thì anh liền nói rõ.
Biểu tình trên mặt Chu Cảnh Ngữ trở nên nghiêm túc, “Kỳ thật người Nhậm gia cũng không biết tôi tới tìm ngài.”
“Trong quá trình chị gái nhận trị liệu cho Nhậm Tĩnh Tiêu, Nhậm Tĩnh Tiêu lén thời điểm người Nhậm gia không chú ý mà cầu cứu chị gái tôi, hắn hoài nghi lệ quỷ là do nhà hắn an bài.”
Quả thật thiên sư cũng không phải Nhậm gia mời, mà chính là Chu gia mời tới, thừa dịp trị liệu cho Nhậm Tĩnh Tiêu liền sẵn diệt lệ quỷ.
Kết quả cũng không được gì.
Chu Cảnh Tình liền gọi Chu Cảnh Ngữ đến thương lượng một chút, chạy một chuyến đến Vụ Châu mời Hạ Cô Hàn ra tay hỗ trợ.
“Nếu người Nhậm gia không biết tình, tôi đi Đồng Châu thì có tác dụng gì?” Hạ Cô Hàn đã hiểu sơ sơ tiền căn hậu quả, cũng biết Nhậm Tĩnh Tiêu chính là vật gì sinh trong sự tranh đấu của hào môn.
Cũng như câu Hạ Cô Hàn đã hỏi Chu Cảnh Ngữ, nếu người Nhậm gia cố ý bố trí Nhậm Tĩnh Tiêu vào chỗ chết, y đến Đồng Châu cũng đâu thể nào vào Nhậm gia để giúp Nhậm Tĩnh Tiêu trừ bỏ lệ quỷ bên người hắn?
Hai chị em Chu gia quả thật cũng đã nghĩ đến vấn đề này, nên Chu Cảnh Ngữ cũng không phải lỗ mãng khi chạy đến đây.
"Chuyện này ông chủ Hạ không cần quá lo lắng." Đương nhiên anh không thể để ông chủ Hạ đi một chuyến vô công, "Là vì trở g khoảng thời gian này bệnh tình của Nhậm Tĩnh Tiêu chuyển biến bất ngờ, nên chị gái tôi đã thuyết phục Nhậm gia mời danh y. Ông chủ Hạ đến Đồng Châu, chính là thấy thân phận bác sĩ mà vào Nhậm gia."
Nhậm Tĩnh Tiêu hiện tại vẫn là người thừa kế trên danh nghĩa của Nhậm gia, tuy những kẻ trong Nhậm gia chỉ muốn hắn chết thật nhanh, nhưng vì ngại mặt mũi nên khi nghe Chu Cảnh Tình nói cũng đành đồng ý.
Hạ Cô Hàn chưa đáp ứng Chu Cảnh Ngữ, nửa nằm ở trên ghế chân thì gác trên đùi Cố Tấn Niên, suy nghĩ trong chốc lát.
Cục đá đen từ Âm phủ còn chưa có cái manh mối quan trọng, ù lì ở đây mãi cũng chả thể giải quyết được gì. Vậy thôi đi Đồng Châu một chuyến, xem lệ quỷ đó thế nào mà bao thiên sư được Chu gia mời tới đều không thể diệt trừ, chắc cũng không chậm trễ công tác trong Tổ trọng án.
Chu Cảnh Ngữ cũng không thúc giục Hạ Cô Hàn, anh là đến mời người, quyền chủ động ở trên tay Hạ Cô Hàn, y không muốn đi anh cũng không có quyền cưỡng ép.
Một hồi sau, thanh âm lười biếng của Hạ Cô Hàn mới vang lên trong cửa hàng, “Vậy được rồi, ngày mai tôi sẽ đi với cậu một chuyến đến Đồng Châu.”
Chu Cảnh Ngữ đưa lên một tờ chi phiếu, cũng nói: “Đa tạ ông chủ Hạ.”
Hạ Cô Hàn nhận lấy chi phiếu, nhìn theo Chu Cảnh Ngữ rời đi.
Chẳng được bao lâu, bên tay vịn ghế massage xuất hiện hai cái đầu bông nhỏ.
Hạ Cô Hàn rũ mắt.
Năm 1 Năm 2 lập tức hướng Hạ Cô Hàn nở nụ cười đủ tiêu 100% lấy lòng, “Ông chủ nhỏ ưi, hắc hắc hắc.”
“Có chuyện xin nói thẳng.” Hạ Cô Hàn cả người lười biếng mà khẽ nhắm mắt.
Năm 1 Năm 2 nhanh chóng nhảy lên ghế, hai đứa một trái một phải bên đùi Hạ Cô Hàn mà nhanh chóng đấm bóp, nắm tay bằng bông múp múp từng cái gõ lên đùi của y.
"Ông chủ nhỏ, tụi con cũng muốn đi Đồng Châu." Năm 1 trực tiếp mở lời.
"Con cũng vậy."
Khi nãy, Hạ Cô Hàn cùng Chu Cảnh Ngữ nói chuyện chúng nó đều nghe được, lần này xảy ra chuyện hình như là người nhà bên mẹ mấy bé, mấy bé cũng muốn giúp đỡ, mà đương nhiên cũng muốn gặp lại mẹ của mình.
Hạ Cô Hàn sao lại không hiểu suy nghĩ của tụi nó, nhưng vẫn không trả lời, thấy bộ dáng hai đứa nóng nảy, nhưng lại học theo bộ dáng mèo đen mập cọ đầu lấy lòng rồi ngửa cả bụng lên thì không khỏi phì cười: “Được rồi, cùng đi.”
Năm 1 Năm 2 nghe thì liền nhảy dựng lên, muốn bay tới ôm cổ Hạ Cô Hàn mà hun má, nhưng vừa phóng lên còn chưa đáp được xuống bến thì sau cổ đã bị một bàn tay giữ lấy, tay Cố Tấn Niên nâng lên hai con rối bông trên không trung, khiến chúng không làm được gì chỉ biết vùng vẫy tứ chi vô cùng hài hước.
“Hửm?”
Cố Tấn Niên chỉ phát ra một cái giọng mũi, chị em Năm 1-2 lập tức héo, tứ chi rũ xuống, một bộ dáng con sai rồi. Nhưng vẫn không quên hướng về Hạ Cô Hàn làm khuôn mặt mếu máo tội nghiệp, cáo trạng lão quỷ già chỉ biết ăn hiếp đám quỷ nhỏ các bé.
Hạ Cô Hàn bật cười, vươn tay búng chóc chóc lên trán hai đứa, “Đi chơi đi, cùng em trai nói một tiếng, ngày mai cùng đi Đồng Châu.”
Hai chị em nhanh chóng khôi phục lại tinh thần. Chờ Cố Tấn Niên thả ra, lập tức chạy ào lại trên lầu.
Hạ Cô Hàn nằm ở trên ghế, dù bận vẫn ung dung mà nhìn Cố Tấn Niên, trêu chọc nói: “Chúng nó còn nhỏ, sao anh cứ so đo?”
Nói vô cùng đúng lý hợp tình, phảng phất phía trước đó y cũng không hề chọc hai đứa nhỏ.
Cố Tấn Niên cúi người kề sát mặt vào Hạ Cô Hàn, khuôn mặt tuấn mỹ mang ý cười, “Em quá dễ nói chuyện, anh mà không nghiêm túc, sau này lớn thì chúng nó lại lầm đường?”
“Í da,” Hạ Cô Hàn xuy một tiếng, buồn cười nói: “Thật sự tự coi mình là người cha khó tính luôn sao?”
“Hừ.”
Hạ Cô Hàn vuốt ve khuôn mặt Cố Tấn Niên, nhỏ giọng nói, “Em đói bụng rồi, đi nấu cơm đi.”
“Được—” Người cha khó tính làm chưa được bao lâu, đã bị đánh trở lại thành người chồng dễ chịu ngay.
Hạ Cô Hàn thừa nhận chính mình thật sự quá dễ nói chuyện, ít nhất là đối mặt với Cố Tấn Niên như vậy. Trước khi hắn ngồi thẳng dậy, y liền hun chóc lên môi hắn, “Đi thôi đi thôi.”
Cố Tấn Niên cười xoa xoa đầu y rồi đứng dậy đi phòng bếp.
***
Bóng đêm dần buông, dòng xe trên đường cũng dần thưa.
Giao lộ phía trên đèn đỏ đang đếm ngược từng giây, chờ khi đèn xanh vừa điểm, tài xế bắt đầu dẫm chân ga mà khởi động.
Bỗng nhiên, nơi xa truyền đến một trận nổ vang.
Hàng xe chưa kịp chạy đều bị một chiếc xe màu đỏ phóng theo vận tốc ánh sáng xẹt qua ngang đầu, tiếng thắng xe tiếng kèn xe inh ỏi. Chiếc xế điên màu đỏ như chưa từ bỏ, mà nó còn rú ga thật mạnh phóng đi.
Giao lộ chỉ còn lại tiếng gầm rú của con xe điên.
Quả thật, những người đang ngồi trong xe đều đổ mồ hôi lạnh, khi nãy đèn vừa bật họ mà chạy ngay thì không phải lúc đó bị con xe điên kia hốt thẳng lên trăng rồi ư?
Cách giao lộ này 2km phía trước chính là một phố ăn vặt nổi tiếng ở Vụ Châu, giờ này có thể nói là giờ cao điểm ở đó, con phố khá rộng rãi, lại buôn bán nhiều món ăn ngon, nên mỗi giao lộ khi chờ đèn đỏ đều đứng không ít người.
Sở Quân Hành cùng Tùng Mân vừa xong công việc, trên đường về thì đi ngang con phố ăn vặt, lúc này vừa ăn no xong đi ra. Khi đến giao lộ, thì cùng lúc đèn xanh đang đếm ngược, hại người cũng không có gì vội nên đứng một bên chờ.
Một lát sau, xung quanh hai người cũng đứng không ít người chờ đèn để qua đường.
Tùng Mân lại đột nhiên nhíu mày, một dự cảm xấu bỗng nổi lên trong lòng cậu.
Cậu rất để ý cái cảm giác này, vì mỗi lần cảm nhận được thì nhất định có việc không tốt sẽ xảy ra.
Tùng Mân đột nhiên túm cổ tay Sở Quân Hành, bằng trực giác nói: “Sở đội, đèn xanh này không thể đi.”
Bất an trong lòng càng lúc càng sục sôi, thậm chí cậu còn thấy được trước mắt mình là một cảnh huyết sắc, như nhiễm đỏ toàn bộ thế giới.
“Làm sao vậy?” Sở Quân Hành tin tưởng trực giác Tùng Mân trực giác, nên tâm cũng nhanh chóc nhấc lên.
Tùng Mân vội vàng nói: “Tôi cảm thấy sẽ có chuyện không tốt sẽ xảy ra, cái đèn xanh này không nên đi."
Lúc cậu nói thì đèn đỏ phía trên đã vào giai đoạn hai mươi giây đếm ngược.
Hai bên trái phải giao lộ tụ tập hơn một ngàn người đang chờ qua đường , hai mươi giây có thể làm cái gì?
Sở Quân Hành cùng Tùng Mân không biết, nhưng bọn họ biết dù không biết nên làm gì cũng phải nghĩ cách.
Hai người cơ hồ vội vàng tách nhau ra, Sở Quân Hành đã vọt tới chỗ cảnh sát giao thông đang đứng, nhanh chóng lấy ra thẻ công tác của chính mình, vội vàng nói vị cảnh sát ở đó nhanh chóng liên lạc với trung tâm, để kéo dài thêm thời gian đèn đỏ.
18——
15—
10——
Giao cảnh vội vàng kiểm tra thẻ công tác của Sở Quân Hành, cũng không hỏi nguyên nhân mà liền liên lạc với trung tâm.
9——
5——
Đám đông hai bên giao lộ ồ ạt, thậm chí đã có người gấp không chờ nổi mà đi xuống lề đường, chỉ chờ đèn xanh sáng lên liền đi đến đối diện.
4——
Điện thoại kết nối với trung tâm, nhưng hết thảy đều không còn kịp rồi.
Tùng Mân gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, bất an cảm như núi rung sóng thần giống nhau hướng cậu mà ập đến, cậu cũng ẩn ẩn cảm nhận được tiếng động cơ xe gầm rú.
3——
Đã có người đi bước xuống lề, xe cùng hướng cũng bắt đầu khởi động.
2——
Không được!
Không thể để mọi người qua đường được!
Thanh âm kiên định như nổ vang trong lòng Tùng Mân, tựa hồ có cổ lực muốn từ thân thể cậu phá kén mà ra.
Mắt thường nhìn không thấy, từng luồng hoàng sắc dũng mãnh hướng về đèn tín hiệu.
1——
Bảng đếm ngược bỗng dưng dừng lại, đèn đỏ cũng không tắt, đèn xanh cũng không mở nên mọi người cũng đành đứng yên, người lái xe cũng đình chỉ khởi động.
Thế giới phảng phất yên lặng một phen, mọi người bởi vì cái đèn đỏ mà ngơ ngác.
Vài giây lúc sau mới bắt đầu nghị luận.
“Sao lại thế này? Đèn xanh đèn đỏ hỏng rồi ư?”
“Rồi đứng đây đến ch……”
“Brừm...!”
Mọi người còn chưa nói xong, thì một tiếng động cơ gầm rú cùng một đạo màu đỏ mang thế sét đánh cắt qua bầu trời đêm.
Thanh âm lại lần nữa dừng lại, cơ hồ mỗi người đều há hốc miệng nhìn theo hướng chiếc xe thể thao màu đỏ vừa phóng qua.
Nếu đèn đỏ không hư, thì hiện tại có phải hay không họ đã bị chiếc xe này hất lên 9 tầng mây, với vận tốc của chiếc xe này lao vào nhóm người vậy....
Không ai dám nghĩ tiếp, vì hình ảnh này quá mức đáng sợ, có người sợ đến nổi hét ầm lên, cũng có người ngồi bệt cả xuống đất.
Cùng thần chết thoáng nhìn nhau, ai mà không sợ hãi,quả thật nếu không phải đèn đỏ hư thì khung cảnh hiện tại chính là xác người ngổn ngang, máu chảy ướt đường, xe hư chất đống, tiếng khóc vang trời.
0——
Đèn đỏ đếm ngược chạy tiếp, đèn xanh một lần nữa sáng lên.
Nhưng không ai dám tùy tiện qua đường cái, kinh hồn mà nhìn hai bên, không biết chút nữa còn con xế điên nào lao qua nữa hay không.
Tùng Mân mở hai mắt.
Trên trán của cậu phủ đầy mồ hôi, khuôn mặt trắng nhợt. Nhưng dự cảm xấu trong lòng đã không còn nữa, Tùng Mân cũng biết đó chính là nguy hiểm đã thối lui.
Thở phào một hơi, cậu liền cảm thấy cả người không còn chút sức lực, chán cũng mềm nhũn mà ngã ra phía trước.
Cũng may người chung quanh tay mắt lanh lẹ, vài người duỗi tay đồng thời đỡ lấy Tùng Mân, trong đó một người đàn ông lớn tuổi thấy khuôn mặt Tùng Mân tái nhợt, liền làm dịu không khí mà trêu cậu một cậu: "Nhóc con à, sao cao ráo mà lại nhát vậy? Bị doạ đến run cả chân luôn rồi."
Tùng Mân đỡ người khác đỡ cánh tay, nghe người đàn ông nói thì cũng không giận dỗi, vì biết ông ấy không hề có ý xấu, chỉ yếu ớt mà cười, “Cảm ơn ạ, mọi người không có việc gì là tốt rồi.”
Người đàn ông sửng sốt một chút, cũng cười, “Đúng vậy, ông trời phù hộ, thật là ông trời phù hộ!”
Sở Quân Hành nhanh chóng chạy lại, đưa tay đỡ lấy cánh tay của Tùng Mân, sau đó nhanh chóng cảm ơn mọi người xung quanh, rồi đỡ cậu đi đến một cái ghế đá gần đó ngồi xuống, “Cậu không sao chứ?”
Tùng Mân xua xua tay, “Giống như có chút mệt thôi, không có gì đâu, nghỉ một chút là được."
"Đèn đỏ khi nãy là cậu dừng đúng không?" Sở Quân Hành không chút bất ngờ mà hỏi.
“Chắc là vậy?” Tùng Mân còn có chút ngốc, hoàn toàn nghĩ không ra phát sinh chuyện gì. Trong nháy mắt kia chỉ cảm thấy có gì đó trong thân thể vọt ra, rồi đầu óc liền trống rỗng, khi hoàn hồn lại thì nguy hiểm cũng không còn.
Sở Quân Hành thấy bộ dáng mờ mịt của Tùng Mân cũng không hỏi thêm nữa, mà nói qua chuyện khác: “Cảnh sát hiện tại đuổi theo chiếc xe kia, khẳng định đã xảy ra chuyện.”
Lần này may mắn có Tùng Mân cảm nhận được nguy hiểm, nhưng vận may đâu đến hoài.
"Tôi nghĩ ngờ kẻ lái xe không say xỉn, mà là đang phê thuốc."
Thời điểm chiếc xe lao qua Sở Quân Hành đang đứng nói chuyện với cảnh sát giao thông, thậm chí trên tay còn cầm điện thoại, nên đã quay được một đoạn.
Sở Quân Hành đem điện thoại đưa tới cho Tùng Mân xem, còn chỉnh cho nó chậm lại.
Chính là trong đó có một đoạn, quay được cảnh gã tài xế còn hạ xuống cửa sổ xe, biểu tình ngáo ngáo đầy đắc ý.
-----Còn tiếp-----