Tác giả: Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Mặc kệ thế nào, Hạ Cô Hàn cũng đã nhìn ra, ba đứa nhỏ vô cùng vừa lòng với cái tình trạng hiện tại, cũng không muốn đi đầu thai làm người.
Một khi đã như vậy, Hạ Cô Hàn tôn trọng ý nguyện của chúng nó, chờ đến khi nào tụi nhỏ suy nghĩ thấu đáo muốn đi chuyển thế, thì y sẽ nghĩ cách đưa chúng đi, hiện tại ba đứa nhỏ muốn sao thì chiều theo thôi.
Nghĩ như vậy Hạ Cô Hàn cũng bình thường trở lại, buồn ngủ cũng theo đó mà kéo tới, nhưng y nhớ còn việc phải làm nên nhìn về phía Cố Tấn Niên: “Lão……”
Vừa mới mở miệng, Cố Tấn Niên đã duỗi tay mà xoa đầu y, mới ngủ dậy cái đầu đã bù xù rồi giờ được xoa thì càng bù xù hơn nữa, ngữ khí ôn nhu mà nói: “Anh đã nói vị trí sơn động cho Cô Giang, chút nữa sẽ có người đến đó thu thi thể của tụi nhỏ. Em ngủ trước đi."
Hạ Cô Hàn cọ cọ lòng bàn tay dày rộng của ông chồng quỷ, sau đó nằm xuống giường mà đắp chăn đánh tiếp một giấc.
Lần này ngủ, cũng không ai đến làm phiền, nhưng đến chạng vạng vì quá đói mà Hạ Cô Hàn phải bò dậy.
Rửa mặt xong xuôi mà vẫn còn buồn ngủ, vừa lết ra khỏi phòng thì cùng lúc gặp các thành viên trong Tổ trọng án cũng vừa về. Bọn họ còn cầm một phần cơm của khách sạn lên cho Hạ Cô Hàn làm bữa tối.
“Hạ Cô Hàn, lại đây ăn cơm.” Hạ Cô Giang thấy bộ dáng của thằng anh liền biết y ngủ đến giờ mới dậy, nên trực tiếp mở hộp cơm bày ra sẵn cho Hạ Cô Hàn.
Những người khác cùng chào Hạ Cô Hàn xong thì ai nấy tự tẻ ra trở về phòng mà ngủ, hai ngày nay ai nấy đều bận rộn đến đuối, hiện tại án tử cũng kết, nên mọi người muốn ngủ một giấc thật ngon.
Hạ Cô Hàn lết đến bàn ngồi xuống, cầm ra đôi đũa sử dụng một lần bắt đầu gắp cơm, cũng sẵn hỏi: “Mặc Khánh Dương cùng Hạ Tường thế nào rồi?”
“Đều khai nhận.” Hạ Cô Giang lấy ra điện thoại chơi game, nhưng cũng không quên nói tỉ mỉ về án kiện cho Hạ Cô Hàn.
Mặc Khánh Dương tận mắt nhìn thấy Hoàng thiên sư chịu báo ứng, nên trong một đêm liền trở nên già cả yếu ớt, có thể nói một chân đã bước vào quan tài, không cần thẩm vấn lão cũng tự khai.
Còn Hạ Tường thì lúc đầu còn cứng miệng, chắc gã thấy bản thân trước hay sau gì cũng chết, nên bất chấp tất cả mà ngậm chặt miệng, cái gì cũng không nói. Nhưng có Mâu Hàng Âm cùng Sở Quân Hành ở đó, cuối cùng cũng cạy ra được miệng Hạ Tường, khiến gã thành thật khai báo.
Mặc Khánh Dương cũng không có can dự vào việc bán người ở Thượng Tiều thôn, nhưng Hạ Tường lại biết lão vì một chuyện khác. Chính là năm đó, Mặc Khánh Dương lấy Mặc Linh ra uy hiếp bà bà, để bà bà định chế cho lão một hài tử, cùng lúc đó đã bị Hạ Tường mới có 8 tuổi lén nghe thấy.
Hạ Tường vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, nhưng chưa bao giờ nói với người khác kể cả ba mẹ gã. Hạ Tường trời sinh tội phạm, chính là gã vừa đủ tuổi thành niên liền cảm thấy Thượng Tiều thôn có ưu thế là sinh ra hài tử, nên gã đã thuyết phục thôn dân bán con. Mà gã chính là cò mồi,ăn tiền giữa.
Lúc mới bắt đầu cũng chỉ là bán bé trai trong thôn, đến 10 năm trước thì gã bắt tay cùng Hoàng thiên sư, dưới sự xúi giục của Hoàng thiên sư mà vào nhà đá trộm đi khối ngọc thời gian được cung phụng trên bàn tế.
Dựa theo những gì Hạ Tường khai, lúc ấy Hoàng thiên sư đã dùng giá cao mà mua lại khối ngọc, nhưng không biết do nguyên nhân gì, mà Hoàng thiên sư lại không thể mang khối ngọc ra khỏi Thượng Tiều đảo.
Vì thế nên khối ngọc được trả lại.
Bất quá Hoàng thiên sư cũng không vô dụng, từ miệng Hạ Tường gã ta nghe được trên đảo có bà bà biết định chế hài tử, gã liền bắt đầu sinh ra suy nghĩ. Hoàng thiên sư cùng Hạ Tường liền bắt tay mà ra đường dây định chế hài tử.
Hạ Tường phụ trách để bà bà định chế hài tử, còn Hoàng thiên sư phụ trách tìm khách bên ngoài, hai người ăn nhịp với nhau, cùng cấu kết làm chuyện xấu.
Bà bà lúc đầu không nguyện ý làm loại sự tình nay vì với bà nam hài chính là bảo bối quý giá, ở đâu ra chuyện bán cho kẻ khác?
Hạ Tường bắt được điểm yếu của bà bà, liền lấy chuyện "Thần sử" truyền thừa là Mặc Linh để uy hiếp bà bà, lúc này mới khiến cho bà bà ra tay định chế, chỉ là phải có ngoại lệ chính là mỗi năm chỉ định chế được một hài tử.
Vì thế “Tư nhân định chế” cũng như vậy mà ra đời, lặng yên không một tiếng động vận hành suốt mười năm.
Đến nỗi Mặc Khánh Dương tại sao lại chọc Thượng Tiều đảo để xây làng du lịch, ngoại trừ cảnh sắc xinh đẹp động lòng người, thì chính là bị Hoàng thiên sư đốc. Hoàng thiên sư nói với lão ta rằng, Thượng Tiều đảo có cảnh sắc thích hợp, trên này mở một làng du lịch, có lợi cho việc lão hấp thụ vận khí.
Vì thế Mặc Khánh Dương đến Thượng Tiều đảo, lại một lần tìm được bà bà, rồi lại một lần lấy Mặc Linh ra uy hiếp, để bà bà đi thuyết phục người dân đồng ý với việc tập đoàn Mặc thị đến đây mở làng du lịch.
Hạ Cô Giang nói xong tiền căn hậu quả, con game trong điện thoại cũng ngừng, sau lại xuy một tiếng: "Anh không thấy mắc cười ư? Cái gọi là "Thần sử" cả đời đều ghét nữ nhân như thù trong khi chính họ lại là nữ nhân. Rồi còn 5 lần 7 lượt bị kẻ khác dùng nữ nhân để uy hiếp."
Nghe là thấy mắc cười vô cùng.
Thừa dịp Hạ Cô Giang nói về án, thì bên này Hạ Cô Hàn cũng ăn xong hộp cơm, khi nghe thằng em họ cười nhạo thì y cũng không nói gì, bộ dáng lười biếng dựa vào lưng ghế.
Cố Tấn Niên ngồi bên cạnh nhìn bộ dáng vợ lười biếng mà ngứa ngáy tay chân, không nhịn được liền vươn tay nhẹ xoa bụng cho Hạ Cô Hàn, trên môi còn nở nụ cười. Hạ Cô Hàn nâng lên mí mắt liếc hắn một cái, không nhúc nhích, tùy ý để ông chồng quỷ xoa bụng cho y.
Hạ Cô Giang bên này vừa ngước mắt lên khỏi điện thoại liền muốn chửi Đm, đôi cẩu nam nam này ở đâu cũng tú ân ái. Cậu vờ đảo mắt chỗ khác mà ngáp đến giả trân: "Thôi trễ rồi, em lên ngủ đây. "
Cũng không có ai để ý.
Hạ Cô Giang lủi thủi mà bước lên cầu thang, còn khá biết điều khi tắt bớt đèn ngoài phòng khách sau đó mới đi thẳng lên trên.
Cậu thật sự không hiểu nỗi, ngày nào hai người đó cũng dính lấy nhau như keo dính chuột và con chuột, không thấy chán ư?
Đương nhiên, không ai giải đáp vấn đề này cho cậu, vì khi Hạ Cô Giang yêu ai đó thì cậu sẽ tự có đáp án của riêng mình. Còn hiện tại thì Hạ Cô Giang chịu hay không cũng phải nhìn vợ chồng thằng anh họ dính nhau ngọt ngấy.
Bóng đêm thực mau buông xuống, bãi biển có người mở party, tiếng nhạc sống động truyền vào bên trong biệt thự.
Hạ Cô Hàn cả người ghé vào cửa sổ trong phòng, đôi tay được Cố Tấn Niên giam ở phía sau lưng, cần cổ thon dài trắng nõn ngửa ra sau, xinh đẹp như thiên nga.
Đuôi mắt hoa đào nhiễm hồng, trong mắt mang theo hơi nước, lại có chút quật cường.
Khi cánh tay được buông ra, lưng liền được một bộ ngực dày rộng lạnh lẽo áp đến, từ gáy đến hầu kết được đôi môi lạnh lẽo để lại từng dấu hôn đỏ ửng.
Ban ngày ngủ quá nhiều, ban đêm ngủ không được, chỉ có thể lôi kéo Cố Tấn Niên cùng nhau “Lăn lộn” để giết thời gian.
Ánh đèn ngoài bãi biển dần tắt, tiếng nhạc cũng ngừng, một hồi lâu trong phòng ngủ mới không còn tiếng động khiến người mặt đỏ tim đập nữa.
Cả người Hạ Cô Hàn nhũn như cọng bún, được ông chồng quỷ ôm như công túa vào phòng tắm. Quả thật, lăn giường xong Hạ Cô Hàn thì mệt như chó nhưng Cố Tấn Niên lại sung sức cực kỳ.
Sau khi tắm rửa xong Hạ Cô Hàn lại không hề buồn ngủ, thế là đành bận quần áo cùng ông chồng quỷ tay trong tay dạo vài vòng trên bãi biển, đến rạng sáng mới về ngủ.
***
Hôm sau, Hạ Cô Hàn thức dậy có thể nói là khá sớm. Thời điểm y xuống lầu, thì Tổ trọng án còn chưa ai thức dậy.
Y ngồi xuống bàn mà chờ ăn, chỉ vài phút sau Cố Tấn Niên đã bưng một bát mì nóng hổi đến.
Hạ Cô Hàn ăn xong bữa sáng lại nắm tay Cố Tấn Niên cùng nhau đi ra ngoài, ba đứa nhỏ thấy họ đi cũng vội vàng chạy theo.
Nguy cơ của Tùng Mân đã được giải trừ không cần ba đứa nhỏ phải kè kè bên cạnh bảo vệ, tụi nhỏ cũng muốn đi theo Hạ Cô Hàn ra ngoài chơi một chút.
Dưới ánh mắt lạnh băng của Cố Tấn Niên, Hạ Cô Hàn nhìn ba đứa run như cầy sấy mà ôm chặt chân y, không khỏi phì cười: "Đem Balo đến đây, anh đem mấy đứa ra đường chơi."
Năm 1-2-3 hoan hô một tiếng sau đó nhanh chóng chạy về biết thự lôi ra cái Balo thú cưng, hình ảnh ba đứa nhỏ kéo Balo ra quả thật hề hước hết mức, không khác gì cún con kéo xe. Ba đứa kéo Balo đến trước mặt Hạ Cô Hàn thì Năm 1 nhảy lên kéo dây kéo, sau đó chổng mông mà bò vào bên trong, rồi đến Năm 2, cuối cùng là Năm 3 được anh chị đứng bên trong đỡ vào.
Sau khi an ổn vị trí, ba đứa nhỏ tròn xoe đôi mắt mà nhìn Hạ Cô Hàn cùng Cố Tấn Niên.
Hạ Cô Hàn & Cố Tấn Niên:……
Hay thật đấy! Sắp xếp đâu vào đấy luôn.
Cuối cùng Hạ Cô Hàn bất đắc dĩ mà cười cười, đeo Balo lên vai sau đó nắm tay Cố Tấn Niên cùng nhau ra khỏi cửa.
Phong cảnh Thượng Tiều đảo quả thật xinh đẹp vô cùng, những chuyện đã xảy ra cũng không hề ảnh hưởng đến việc kinh doanh của làng du lịch, ngoại trừ sơn trang suối nước nóng bị thiêu rụi, thì những nơi khác cũng rất đông du khách.
Không chỉ có làng du lịch trên Thượng Tiều đảo, ngay cả tập đoàn Mặc thị cũng không bị ảnh hưởng gì từ sự kiện phát sinh lần này, giống như chuyện Mặc Khánh Dương sống hay chết cũng không ảnh hưởng đến tập đoàn Mặc thị.
Nói trắng ra chính là tập đoàn Mặc thị bây giờ đã có Mặc Linh chống đỡ, nên lão ta có bị gì đi chăng nữa thì tập đoàn dưới tay Mặc Linh cũng chả bị sao.
Mặc Khánh Dương một lòng chỉ nhìn con trai, mà hoàn toàn không để ý đến con gái, trong khi năng lực của Mặc Linh còn ưu tú hơn nhiều nam nhân khác. Bị Mặc Khánh Dương bỏ qua mà Mặc Linh vẫn có thể trưởng thành đến trình độ thế này, nếu cô ấy được bồi dưỡng giống Mặc Sầm, có thể nói thành tựu tương lai nhất định siêu việt mà vượt qua Mặc Khánh Dương.
Hiện tại, Mặc Khánh Dương vẫn nằm bệnh viện kéo hơi tàn, không biết lão có nhận ra được điểm này hay không.
Hạ Cô Hàn dùng xong bữa trưa, thì Mặc Sầm đến tìm y, Mặc Sầm trực tiếp đưa ra tờ chi phiếu giá trị khủng, ngữ khí thành khẩn mà nói: "Ông chủ Hạ, hy vọng ngài có thể giúp tôi chuyển khí vận trả lại cho ba…… Mặc Khánh Dương.”
Dù trước đó đã xảy ra nhiều chuyện không hay, nhưng cũng chính Mặc Khánh Dương đã bồi dưỡng hắn từ nhỏ đến lớn, không để hắn thiếu ăn thiếu mặc hay thiếu bất cứ thứ gì, hiện tại khí vận của hắn cũng là của Mặc Khánh Dương, hai mươi mấy năm cha con đâu thể nói cắt là cắt được.
Mặc Sầm hy vọng Hạ Cô Hàn có thể giúp đỡ mà trả lại khí vận cho Mặc Khánh Dương, xem như đó là ân dưỡng dục hai mấy năm nay. Còn tội ác của lão ta, chính là để pháp luật định đoạt.
Hạ Cô Hàn hiểu được tâm tình của Mặc Sầm, mà nói thẳng: “Ta có thể giúp cậu đem khí vận trả lại cho Mặc Khánh Dương, nhưng cậu phải chuẩn bị tốt tâm lý, một khi cậu không còn khí vận thì mọi thứ cậu có sẽ hoá thành bọt biển."
"Tôi nghĩ kỹ rồi " Khuôn mặt lạnh băng của Mặc Sầm lộ ra một mạt tự tin tràn đầy ý cười: “Khí vận có lẽ sẽ trợ giúp tôi không ít, nhưng đó cũng không phải nhân tố để quyết định thành công. Tương lai sau này đi xa được đến đâu, thì tôi chỉ có thể dựa vào chính khả năng của mình."
Nói đến đây Mặc Sầm chỉ vào phía ngực trái của chính mình: "Tri thức cùng phẩm chất mới là tài sản lớn nhất trong cuộc đời này của tôi."
Hạ Cô Hàn nghe vậy, nghiêm túc mà nhìn Mặc Sầm một hơi, cuối cùng gật gật đầu: "Được rồi, ta sẽ giúp cậu."
Mặc Sầm đem chi phiếu hướng Hạ Cô Hàn đẩy đẩy, chân thành nói: “Đa tạ.”