Hứa Tư Nhã một chút cũng không kinh ngạc. Cô biết rõ Chu Chí Cường là người thế nào, gã trước nay là người nhát gan yếu đuối, chỉ biết bo bo giữ mình, tình huống hiện tại gã đương nhiên sẽ nói ra sự dị thường của cô cho tên thiên sư đó.

Đại khái Chu Chí Cường cảm thấy nam nhân áo dài có thể giết Hứa Tư Nhã. Lúc đó, nguy hiểm sẽ biến mất, gã không cần sống trong nươm nướp lo sợ nữa.

Kiếm gỗ đào lần thứ 2 hướng thẳng đến ngực Hứa Tư Nhã mà đâm, cô nhìn rõ tất cả, nhìn rõ được tia tàn nhẫn trong mắt của Chu Chí Cường.

Cũng tốt, xem như gã đã có sự lựa chọn của mình. Hứa Tư Nhã mặt mày đều lộ ra vẻ châm chọc. Quả thật dù ngươi nhát gan hay yếu đuối đến đâu, chỉ cần chạm đến lợi ích thì so với người khác còn tàn nhẫn hơn.

Hứa Tư Nhã bắt đầu chuyển lực, muốn dùng chính thân mình mà cản kiếm gỗ đào, dù biết sẽ mang đến thương tổn.

Nhưng cô không nghĩ đến, kiếm gỗ đào của gã thiên sư áo dài lại không gây vết thương nào cả. Nếu là con người, thì kiếm gỗ đào chính là kiếm cùn, khi chạm vào chỉ đau đớn ngoài da, có khi còn không tạo nên vết thương.

Nhưng nó lại là khắc tinh của những thứ âm tà.

Hứa Tư Nhã rất nhanh phản ứng lại, kiếm gỗ đào là thật nhưng không tạo vết thương cho cô. Không phải nó vô tác dụng mà có thể nguyên nhân do Hạ Cô Hàn đã ra tay.

Ánh mắt cô khẽ chuyển tròng mắt nhanh chóng ầng ậc nước, mí mắt đỏ hoe. Giọng khẽ run.

"Đại sư, ngài đây là có ý gì?" Hứa Tư Nhã che lấy chỗ bị kiếm gỗ đào đâm, nhướng mày nhìn về phía nam nhân áo dài, mắt đen lưu chuyển, mị ý tràn trề. Ánh mắt của cô ta giống như mang theo điện, nam nhân áo dài bị điện tình của Hứa Tư Nhã giật cho hoảng hốt.

Hơn nữa Hứa Tư Nhã không bị kiếm gỗ đào gây thương tích, nam nhân áo dài liền xác định Hứa Tư Nhã là người, nên nhanh chóng thu lại kiếm gỗ đào, trong giọng còn mang chút thương tiếc.

"Tôi thấy phòng nghỉ âm khí ngút trời nên nghĩ "thứ kia" đang trốn ở đây. Bất quá cô cứ yên tâm, tôi vừa mới đuổi đi rồi."

Có thể giải thích đến đến mặt trơ mày dạn như vậy, quả thật gã cũng là người rất có bản lĩnh chém gió thành bão. Hứa Tư Nhã đầu tiên là lộ ra bộ dáng sợ hãi thất kinh, cố tình nhích một bước muốn nép vào lòng của gã, đôi mắt xinh đẹp đầy sợ hãi, giọng nói cũng run rẩy.

"Vậy đại sư, ngài phải bảo vệ tôi nha."

Bàn tay của gã không tự giác mà bò lên vai Hứa Tư Nhã, mũi hít một hơi thật sâu hương thơm trên người cô, khiến tinh thần gã nhộn nhạo. Rất hào khí mà gã nói.

"Yên tâm, bắt yêu diệt quỷ là thiên chức của tôi. Sẽ không để cô xảy ra vấn đều gì."

Hứa Tư Nhã thẹn thùng mà cúi đầu cười cười, "Vậy phiền toái ngài rồi"

thanh âm mềm mại, nhưng trong ánh mắt đều là âm trầm lạnh lẽo. Gã nam nhân áo dài làm bộ làm tịch một hồi thì cũng rời đi, trước đó còn nhả lại một câu trấn an Hứa Tư Nhã, "Thứ đó đã bị ta đuổi đi khỏi phòng này, cô cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."

Nếu không phải gã còn nhiệm vụ, phải làm thì không chừng gã đã vào đây mà trò chuyện với Hứa Tư Nhã thêm vài câu rồi. Hứa Tư Nhã đứng ngoài cửa mỉm cười tiễn khách, khi ánh mắt đảo đến Chu Chí Cường thì không khác gì nhìn một cái xác chết .

Chu Chí Cường chỉ cảm thấy khắp cả người phát lạnh, gã không thể tin được nam nhân áo dài lại không thể gây ra chút gì thương tổn với Hứa Tư Nhã. Nếu như vậy thì không khác gì phán gã tử hình, gã biết Hứa Tư Nhã nhất định đã nhận ra, thậm chí có thể người tiếp theo sau Tề Chính Vân chính là gã đây.

Hiện tại cả người Chu Chí Cường như là chim cút mắc mưa, thở cũng không dám thở mạnh.

Đến khi cửa phòng đóng lại, tầm mắt của Hứa Tư Nhã bị ngăn cách, Chu Chí Cường mới dám thở lấy một hơi.

Cũng là khi cửa phòng đóng lại, trong ánh mắt nam nhân áo dài khi nãy còn si mê với Hứa Tư Nhã đã biến mất hầu như không còn, gã nhìn về phía người nam nhân trẻ hơn đứng bên cạnh, ngữ khí tràn đầy cung kính: "Sư huynh, thứ lỗi ta tài hèn sức mọn, vẫn chưa nhìn ra dị thường của Hứa Tư Nhã."

Mọi người cứ nghĩ vị thanh niên trẻ tuổi đi theo nam nhân áo dài là đồ đệ, nhưng thật ra là ngược lại, thanh niên đó là sư huynh của người nam nhân áo dài kia.

Thanh niên trẻ tuổi: "Xác thật không có dị thường."

Nam nhân Áo dài lại nói: "Một khi đã như vậy, Hứa Tư Nhã hẳn là không có vấn đề."

Thanh niên trẻ tuổi liền gọi Chu Chí Cường lại gàn mà hỏi cặn kẽ hơn chuyện của Hứa Tư Nhã.

Chu Chí Cường khi nãy thấy Hứa Tư Nhã lông tóc vô thương cũng đã cân nhắc bên lợi bên hại, gã biết hai kẻ này không bằng Hạ Cô Hàn  nên khi kể lại thì cũng không tỉ mỉ.

Bất quá, nam nhân áo dài cùng thanh niên trẻ tuổi cũng không hỏi quá nhiều, họ chỉ nhìn Chu Chí Cường một cái sau đó xoay lưng cùng rời đi.

Cả hai người đi dạo một vòng hết toà nhà Tinh Quang, sau đó liền rời đi.

Chu Chí Cường theo sau họ, nhìn rõ từng cái, hai người này không đến bắt quỷ mà giống như đi tham quan mà thôi.

Họ tham quan xong rồi thì rời đi, thì ra đây là nguyên do lúc trong phòng họp Phạm Thiên Hạo như chó điên dựa, mà vừa cười vừa rú, hai người họ cũng không điều tra.

Càng nghĩ Chu Chí Cường càng cảm thấy hối hận tột độ gã đúng là thằng ngu thiển cận, khi cao nhân ở bên cạnh mà gã lại muốn dựa hơi kẻ khác.

Chu Chí Cường nghĩ nghĩ, quyết định vẫn mặt dày đi tìm Hạ Cô Hàn đầu thú để xin khoan hồng.

Gã đã múa lửa như vậy trước mặt Hứa Tư Nhã, bây giờ người có thể cứu mạng gã chỉ có thể là Hạ Cô Hàn mà thôi. Vừa nghĩ xong thì gã lập tức ba chân bốn cẳng ầm ầm mà chạy xuống gara, lái xe đến cửa hàng nhang đèn mà tìm Hạ Cô Hàn.

Cùng lúc đó người nam nhân áo dài đang lái xe xoay đầu qua nhìn thanh niên trẻ tuổi bên ghế phụ lái nói: "Sư huynh, ta thấy "thứ" lần này không đơn giản."

Thanh niên trẻ tuổi đang ngồi mân mê khối ngọc thạch hơi phát ra ánh sáng, nghe người bên cạnh nói thì chỉ khẽ cười cười.

"Càng không đơn giản thì càng tốt chứ sao!"

Càng lợi hại, thì kết quả thu được mới càng mỹ vị.

Nam nhân áo dài nghe vậy cũng hiểu ý, nhưng gã vẫn cảm thấy có gì nó không ổn, giống như mất đi khống chế, nhưng nhìn đến vị sư huynh ngồi bên cạnh bộ dáng thản thơi điềm nhiên lại tự cảm thấy bản thân suy nghĩ quá nhiều.

Nếu có chuyện ngoài ý muốn. Gã cùng sư huynh không giải quyết được, không phải còn sư phụ hay sao.

.

Giữa trưa nắng quả thật rát da rát thịt, cửa hàng nhang đèn nằm trong sâu trong hẻm nhỏ quanh năm cũng không mấy ngày thấy được ánh nắng, thậm chí có thể nói khỏi cần mua máy lạnh cũng mát mẻ vô cùng .

Hạ Cô Hàn từ Tinh Quang Giải Trí trở lại trong tiệm, cả người liền nhũn ra như cái bánh mèo trên ghế nằm trong quầy, lười đến độ cơm cũng không muốn mua.

Cố Tấn Niên ngồi bên cạnh xem tiểu thuyết trên điện thoại lâu lâu lại xoay sang nhìn vợ, cuối cùng bất đắc dĩ mà phải đứng dậy đi ra phòng bếp phía sau .

Theo sau một loạt tiếng leng keng chính là mùi hương thơm nức mũi của mì cà chua trứng, Hạ Cô Hàn nằm nhớt thây cũng không chịu nổi mà mở to mắt ra thì thấy ông chồng quỷ đang đứng trước mặt nhìn xuống .

"Muốn ta đút cho em không?"

Hạ Cô Hàn nghe xong cũng nghiêm túc nghĩ ngợi, sau đó cảm thấy có hơi mắc cỡ nên thôi mà ngồi dậy, mà tiếp lấy tô mì bắt đầu cầm đũa ăn.

Từ lúc ký hôn khế cùng lão quỷ, trừ bỏ những lúc phải ra ngoài tìm oán khí cho lão quỷ dùng bữa thì cũng chả phải làm gì thêm. Sinh hoạt của y đều do lão quỷ phụ trách: Nấu cơm, giặt quần áo, dọn hàng quán, có khi y không muốn động tay lão quỷ còn có thể vừa thổi vừa đút cho y ăn.... Quả thật có lão quỷ, y cảm thấy bản thân quá lời, đỡ phải tốn tiền thuê người giúp việc.

Nhưng ngẫm lại, cũng cảm thấy có chút cấn cấn, nhưng mà thôi y cũng chả nghĩ ra cấn chỗ nào nên đành cho qua.

Ăn xong xuôi no nê phèn phỡn, tâm trạng của Hạ Cô Hàn cũng tốt hơn, liền vung tay nạp vào tài khoản đọc truyện của lão quỷ.... 3 đồng.

Cố Tấn Niên cúi đầu nhìn thoáng qua tài khoản thêm 3 đồng rồi nhìn biểu cảm khuôn mặt vợ như là: 'ái phi, không cần đa lễ' , liền trực tiếp ngậm miệng.

3 đồng.....hào phóng ghia!!!!!

Cố Tấn Niên im lặng mà đem bát đũa dơ vào tẩy rửa, sau đó bước ra thì thấy vợ lại lần nữa ngáy như heo. Hắn cũng quá quen rồi, nên cũng không có gì bất ngờ, chỉ là trong thinh lặng một cái mền mỏng nhẹ nhàng phủ lên người Hạ Cô Hàn.

Trên ghế Hạ Cô Hàn trở mình, ngọ nguậy một chút sau đó lại ngủ tiếp. Khi trời sắp tối, cuối cùng cũng có một nhân vật nhẵn mặt mò tới tiệm.

Chu Chí Cường đứng trước cửa do dự một hồi, môi cũng giật giật đang tìm lời để giải thích chuyện ban sáng. Gã không biết Hạ Cô Hàn có biết chuyện gã lúc đó xoay đầu nhờ hai người kia hay không, chỉ cần Hạ Cô Hàn chưa biết gã liền coi như chưa từng phát sinh chuyện gì.

Cắn chặt răng, Chu Chí Cường bước chân vào trong tiệm. Khi vừa bước vào, gã không nhịn được mà rùng mình một cái, nhiệt độ trong này sao lại thấp như vậy, rồi còn giấy tiền vòng hoa các loại, dù đèn sáng vẫn thấy âm u lạnh lẽo lạ thường.

Không những thế, gã còn cảm thấy một đạo tầm mắt nhìn mình nên không nhịn được mà xoay đầu nhìn về hai hình nhân giấy đang đứng ngoài cửa.

Đại khái là tự nhát sao?

Chu Chí Cường ở trong lòng cùng chính mình nói, sau đó bước đến gần quầy mà nhìn vào. Quả thật, như ngày đầu đến đây Hạ Cô Hàn đang nằm trên ghế ngang bên trong mà ngủ.

Gã cũng không dám làm phiền mà im lặng khẽ bước qua một bên lấy ghế mà ngồi, hơn 30' sau cuối cùng cũng gã cũng đợi được bệ hạ tỉnh giấc. Chu Chí Cường cẩn thận mà nhướng cổ khẽ gọi.

"Ông chủ nhỏ... "

"Ông chủ nhỏ...."

Hạ Cô Hàn rốt cuộc cũng ngồi dậy mà nhìn về phía Chu Chí Cường, âm thanh vừa ngủ dậy: "Là ngươi sao?"

Chu Chí Cường khô cằn mà cười vài tiếng vì nhận ra xưng hô có chút thay đổi, đôi tay khẩn trương mà chà xát trên quần áo .

"Ông chủ nhỏ... Tôi nghĩ thông suốt rồi, tôi tới đây là muốn cùng cậu nói rõ mọi chuyện."

Quả thật gã không còn biện pháp gì, cái Hiệp hội Thiên Sư kia rõ ràng chả giúp ích được gì, chỉ có Hạ Cô Hàn có thể giúp gã mà thôi.

-----Còn tiếp-----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play