Toàn bộ phòng họp, ngoại trừ tiếng cười điên cuồng này ra thì không còn âm thanh nào khác.
Hạ Cô Hàn ngồi cực kì lười biếng, ánh mắt cũng khẽ quét một vòng người tại đây. Không nói đến 2 người trong Hiệp hội Thiên Sư, thì từ trợ lý Trần đến những quản lí rồi cả nghệ sĩ dưới trướng Tề Chính Vân, mặt mũi hiện tại đều tái nhợt, sợ hãi vô cùng.
Bọn họ ngồi trên ghế mà đầu rút muốn không thấy được cổ, cơ thể cũng run rẩy, dù có người nhìn có vẻ trấn định, nhưng bàn tay đang vò nhàu y phục đã bán đứng nội tâm của họ.
Chu Chí Cường ngồi bên cạnh y cũng không khác là mấy, đồng tử như muốn tan rã, không dám nhìn Hứa Tư Nhã lấy một cái, phảng phất như Hứa Tư Nhã chính là lệ quỷ đến đòi mạng.
Hạ Cô Hàn nhìn chán chê mê mỏi, thì ngáp một cái đêan cong tròn miệng, cơ thể ngọ nguậy để tìm vị trí thoải mái trên ghế, mơ màng chuẩn bị ngủ.
Một hồi sau, Chu Chí Cường mới tìm lại được giọng nói của mình, gã nhỏ giọng mà hướng Hạ Cô Hàn giải thích.
"Người đang nói chính là nghệ sĩ dưới trướng Tề Chính Vân tên là Phạm Thiên Hạo.”
Phạm Thiên Hạo có thể gọi là một tiểu thịt tươi, ngũ quan hợp thời thượng nhìn khá hiện đại, thậm chí tướng tá cũng có chút nam chút nữ.
Nhưng hiện tại khuôn mặt của cậu ta đã vặn vẹo vô cùng, đôi mắt đỏ kè như nhuốm máu, khoé miệng câu lên nụ cười vô cùng quỷ dị, trạng thái tinh thần có thể tóm lại bằng chữ điên, mà nhìn những người ở đây.
Hạ Cô Hàn nhìn qua hướng Phạm Thiên Hạo, cũng không thấy trên người cậu ta có huyết quang hay sương đen gì, có thể nói trong phòng này cậu ta là người duy nhất có thể nói là "Trong sạch" nhất.
Ngay cả hai kẻ thiên sư kia cũng chưa
"Trong sạch" bằng cậu ta. Nhất là nam trung niên bận áo dài, cả người của gã đều đen, đến cả mặt cũng sắp bị sương đen phủ dày.
Hạ Cô Hàn cứ nghĩ dù là Thiên sư cấp 1, thì đến chỗ nào cũng được tôn trọng cơ chứ. Nào ngờ ở đây vẫn có người dám chen ngang lời nói của gã.
Nam trung niên áo dài nhìn người như phát rồ kia, sau đó nhìn trợ lý Trần mà nhíu mi.
"Đây là chuyện gì vậy?"
Trợ lý Trần sắc mặt trầm ngưng nói: “Tôi đuổi cậu ta ra ngoài liền.”
Nói xong thì trợ lý Trần liền bước ngay đến chỗ Phạm Thiên Hạo, muốn kéo cậu ta ra khỏi phòng, nhưng sức của Phạm Thiên Hạo lại cực lớn, một mình trợ lý Trần không thể đem cậu ta kéo ra còn bị cậu ta giằng lại mà trốn thoát.
"Các người còn ngồi đơ ra đó mà không đếm giúp tôi."
Mấy người quản lí cùng nghệ sĩ bị quát, mà giật bắn mình vội vàng đứng dậy hỗ trợ, kéo Phạm Thiên Hạo ra khỏi phòng họp.
Nam nhân áo dài thấy mọi người đã yên vị lại liền hắng giọng nói.
"Các người không nói đúng không? Vậy thì thôi, các người không nói cũng được, lấy thực lực của tôi bắt lấy "Thứ đó" chỉ là trở bàn tay. Các người cũng không cần lo nó tìm các người trả thù."
Dứt lời thì gã liền liếc nhìn tiểu đồ đệ đứng bên cạnh: "Tiểu Bạch, cùng sư phụ đi một vòng nào."
Hai thầy trò nói xong thì đứng dậy nghênh ngang mà đi ra. Đến khi cửa phòng đóng lại thì bên trong như muốn nổ tung.
"Trợ ký Trần, rốt cuộc đẩy ra chuyện gì vậy?"
"Không lẽ cô ta trở về trả thù?"
"Gì vậy, không phải cô ta tự sát sao? Chúng ta đâu có hại cô ta, tại sao lại tìm chúng ta báo thù?"
……
Trợ ký Trần nghe cả phòng nhốn nháo ồn ào thì nhức hết cả đầu, lạnh lùng mà lên tiếng: "Ồn cái gì mà ồn? Không thấy có người đến xử lí sao ? Có họ ở đây, các người còn lo lắng cái gì?"
Có lẽ trợ lí Trần quá bình tĩnh, giọng nói cũng rất bình thường nên khi gã dứt lời thì phòng họp cũng im lặng trở lại. Gã lại nói tiếp.
"Nhớ quản cái miệng của các người, cái gì nên nói cái gì không nên nói, các người đừng để tôi phải dạy lại."
Có người sắc mặt cứng đờ.
Có người há miệng thở dốc, sau đó không nói tiếng nào. Trợ lí Trần nhìn phản ứng của bọn họ thì khá vừa lòng.
"Được rồi, các người trở lại làm việc đi. Chu Chí Cường thì ở lại."
Những người trong phòng biểu tình cũng dần bĩnh tình lại, giống như họ tin tưởng những lời trợ lý Trần nói, họ sẽ không sao.
Chỉ có Chu Chí Cường lại không cảm thấy như vậy, nếu nam nhân trung niên bận áo dài kia đến để xử lí chuyện Tề Chính Vân, thì khi nãy những lời Phạm Thiên Hạo nói gã phải theo hướng đó mà điều tra chứ. Còn đằng này không có hỏi gì, mà gã còn kêu người đuổi Phạm Thiên Hạo ra. Chuyện này quá kỳ quái.
Nếu khi nãy không phải Hạ Cô Hàn nói hai kẻ đó là thiên sư tại Hiệp hội Thiên sư, thì Chu Chí Cường chỉ xem 2 kẻ đó chính là thần côn thôi.
Chu Chí Cường đang cảm thấy bứt rứt và lo lắng, thì đột nhiên trước mặt ập đến một trận âm phong, khi gã ngẩng mặt lên đã thấy Hứa Tư Nhã từ khi nào đã đứng trước mặt.
Đôi mắt không mang theo bất kì cảm xúc nào, tối đen sâu hút không khác gì miệng giếng, phảng phất như muốn hút đi linh hồn của gã.
Cả người cứng đờ, đến khi tỉnh táo lại gã vội vàng nhìn qua Hạ Cô Hàn mà xin giúp đỡ. Hứa Tư Nhã nhìn hành động của gã không khỏi nhếch mép cười, sau đó xem như không có gì mà theo đoàn người đi ra khỏi phòng họp. Đến khi bóng cô đi khuất thì Chu Chí Cường mới cảm thấy mình sống lại, hô hấp cũng thông thuận hơn.
Gã nhìn lại thì thấy ánh mắt của trợ lý Tràn chăm chăm mà nhìn bóng dáng đã đi khuất của Hứa Tư Nhã, đôi mắt không che dấu được sự dâm tà, bộ dáng không có chút gì bình tĩnh như khi nãy.
Cửa phòng họp đóng lại lần nữa, trợ lý Trần mới đem sự chú ý đặt lên người Chu Chí Cường, đồng thời cũng nhìn qua Hạ Cô Hàn đang ngồi bên cạnh đã ngủ từ lúc nào, gã liền nhíu mày. Từ khi nào lại có một người ở đây, sao từ nãy giờ gã lại không nhận ra.
Trợ lý Trần đang tính mở miệng kêu Hạ Cô Hàn ra ngoài, nhưng nhìn thấy khuôn mặt cùng bộ dáng của y thì liền thay đổi chủ ý.
Sau đó gã nhìn lại Chu Chí Cường: "Chu Chí Cường, cậu suy xét thế nào rồi?"
Chu Chí Cường vừa nghe thì sắc mặt liền trắng nhợt, từ khi biết Hứa Tư Nhã quỷ dị gã đã không dám có ý nghĩ gì cả, giờ bị hỏi khiến gã không dám nói.
Trợ lí Trần cũng là người tinh ý, nhìn ra sự do dự của Chu Chí Cường, nên liền cười lạnh một tiếng.
"Lúc trước, cậu ở trước mặt Vương tổng đâu phải bộ dạng này? Thế nào, bây giờ nghĩ bản thân dựa vào Hứa Tư Nhã bay lên cành cao rồi sao? Cậu đừng quên, lúc trước khi đến cầu xin Vương tổng trở thành quản lí chính thức. Cậu đã nói cái gì, nhanh như vậy đã quên rồi ."
Ánh mắt trợ lý Trần bễ nghễ mà nhìn xuống Chu Chí Cường, khoé miệng mắng theo nét mỉa mai: "Vương tổng cho cậu lên được thế này, ngài ấy cũng có thể kéo cậu xuống, đừng nên không biết tốt xấu."
Dứt lời, trợ lý Trần rút ra một tập tài liệu, sau đó phóng tới trước mặt Chu Chí Cường.
"Cậu xem mà nghĩ cho kĩ. Đêm nay đưa Hứa Tư Nhã đến."
Chu Chí Cường nhìn chằm chằm tập tài liệu trong tay trợ lý Trần, trán nhanh chóng xuất hạn mồ hôi, cảm thấy tập tài liệu không khác gì thứ bẩn thỉu, gã không dám đưa tay tiếp nhận.
Trợ lý Trần cũng mặc kệ gã nghĩ thế nào, sau đó khẽ cúi người kề bên tai Chu Chí Cường mà nói: "Vương tổng để tôi kiểm hàng trước, cậu biết nên làm thế nào rồi đó, còn có..."
Nói nửa lời thì ánh mắt trợ lý Trần liền đảo qua Hạ Cô Hàn đang ngủ gục bên cạnh, khoé miệng cười đến dâm đãng: "Người mới cậu mang không tồi."
Chu Chí Cường vừa nghe lòng liền run lên, vội vàng mở miệng giải thích: "Trợ lý Trần hiểu lầm rồi, cậu ấy không phải ...."
Trợ lý Trần không để Chu Chí Cường nói hết câu thì đã vỗ vai gã, sau đó cười mà xoay người muốn rời đi.
Chu Chí Cường nhìn bóng lưng trợ lý Trần rời đi mà run sợ vô cùng, gã biết trợ lý Trần nhắm trúng Hạ Cô Hàn, nhưng Hạ Cô Hàn không phải là người ai cũng có thể nhắm vào được. Đang tính há miệng muốn giải thích thì gã lại thấy thân hình trợ lý Trần bỗng lảo đảo, sau đó ngã dúi dụi về phía trước.
“Trần trợ lý! Cẩn thận!”
Chu Chí Cường vươn tay muốn đỡ nhưng động tác vẫn chậm một nhịp , trợ lý Trần tiếp xúc thân mật với chiếc ghế, cả miệng đầy máu. Nhưng càng đáng sợ hơn chính là gã lại không cảm thấy đau, mà lại quỳ dập gối sau đó xoay 180°.
Tiếng động khá lớn nhanh chóng đánh thức Hạ Cô Hàn, y vừa mở mắt ra đập vào mắt chính là trợ lý Trần cả miệng đầy máu đang quỳ trước mặt, dập đầu ình ình xuống đất. Hạ Cô Hàn nhìn thấy cũng chả bất ngờ, còn nhàn nhã mà nói .
"Bình thân!"
Chu Chí Cường trợn mắt há hốc mồm. Ánh mắt nhìn Hạ Cô Hàn càng thêm kính sợ và sùng bái .
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tấn Niên: Dám mơ ước vợ của bố ??????
-----Còn tiếp-----